Chương 28: Khách hàng chính là thượng đế?…
Gần đây La Mông bán mật ong bán tới rất tốt, tuy rằng sản lượng không lớn, nhưng mà giá cả không tệ, liền buôn bán lời một mớ tiền.
(cấp II) trong trấn cũng tìm đến La Hồng Phượng, cũng muốn ở căn tin bọn họ bán bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh của “Đại Thủy Ngưu”, còn có cháo sữa.
L a Mông cũng rất sảng khoái, dù sao cấp giá cho trường Nhất Cao đều tám tệ, không lý do bán cho trường học của thị trấn bọn họ chín tệ, hơn nữa người này nói cũng đúng, sơ trung trong trấn Thủy Ngưu quả thật cũng là trường học cũ của anh.
Vậy tôi cũng tính giá tám tệ cho trường sơ trung cũ, cũng bao phí chuyên chở, được không?”.
Người nọ bị biến thành dở khóc dở cười, “Đều ở trấn Thủy ngưu, còn muốn phí chuyên chở gì chứ?”.
La Mông vừa nghe liền hiểu được, người này tám phần còn muốn tiếp tục mặc cả, vẻ mặt La Mông liền là biểu cảm anh không biết đâu, nói: “Anh không hiểu tình huống rồi, đồ ăn trong tiệm của chúng tôi, bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh đều là người trong làng làm, từ làng Đại Loan chở mấy cái sọt bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh tới trấn Thủy Ngưu, lại còn chở tới bên trong căn tin trường học mấy anh, anh thử thuê xe coi, coi phải trả phí chuyên chở hay không?”.
Đối phương cũng là người thức thời, biết La Mông nói như vậy, chính là không định giảm giá nữa, ngẫm lại sau này bọn họ phải hợp tác thời gian dài, cũng liền không nói gì nữa, chỉ hỏi La Mông lúc nào có thể cung hàng cho trường của bọn họ, bên bọn họ cũng muốn sớm sắp xếp.
ệc này bị người lúc ấy cùng ăn bữa sáng trong tiệm truyền ra, rất nhanh liền thành truyện cười của trấn trên, “Vẫn còn sống tốt a”, cũng thành câu cửa miệng của trấn Thủy Ngưu, nhất là mỗi buổi sáng lúc ăn sáng xong, liền thích lấy câu nói này ra nói một lần.
Ừ, cháu tám phần chưa nghe nói chuyện nhà bọn họ đâu”. Tào Phượng Liên thấy La Mông nói như vậy, cũng giống như cùng nói chuyện phiếm, một bên làm việc, một bên kể rõ sự tình của nhà Bạch Hạ Bình.
(gái mại dâm í)
“Cô ấy sống cũng không dễ dàng, hiện tại nuôi một đứa con hai tuổi, còn phải chăm sóc cha mẹ già, mẹ chồng cô mắt mờ, cũng không giúp việc gì được, khiến cho cô cũng không thể cùng chồng cùng nhau đi ra ngoài làm thuê, bằng không tại bên ngoài, nuôi con trai, ngày cũng là sống dễ chịu”. Tuy rằng Tào Phượng Liên người này thích hóng chuyện, nhưng mà nói chuyện vẫn là khá công bằng.
Làm việc thì rất chăm chỉ, cả căn nhà của bọn họ đều là cô ấy dọn dẹp, miễn bàn sạch sẽ chỉnh tề bao nhiêu, hoa màu trong ruộng cũng chăm sóc không tệ, là người phụ nữ chịu khó”. Bản thân Ngô Đông Mai là người kiên cường, bình thường liền chướng mắt nhất người hay ăn lười làm, Bạch Hạ Bình này, đại khái là hợp tính nết của cô.
ậy lát nữa cháu tới nhà cháu ấy hỏi một chút?”. Lưu Xuân Lan nói.
Hài, việc này mọi người thấy thích hợp là được, còn hỏi gì chứ, lát nữa lúc cháu về nhà nói một tiếng với cô ấy, ngày mai liền có thể lại đây làm việc”. Nghe nói nhà La Mông có ý để Bạch Hạ Bình lại đây làm việc, Ngô Đông Mai cũng rất vui sướng giùm cô ta.
úng lúc nhớ tới một chuyện, suýt nữa em quên mất, mấy ngày hôm trước mấy trường học trong huyện thông báo với em, nói cục vệ sinh trong huyện nói muốn kiểm tra vệ sinh căn tin của bọn họ, bảo bên mấy người làm việc bên chúng ta, cũng lấy chứng nhận sức khỏe đi, buổi sáng ngày mai làm việc xong, đi cùng em một chuyến lên Vĩnh Thanh đi”.
Tào Phượng Liên là một người khôn khéo, vừa nghe La Mông nói như vậy, trong lòng liền hiểu ra, còn nghĩ La Mông người này thật đúng là không sợ phiền phức, người bình thường gặp phải loại sự tình này, thuê người khác là xong thôi, còn phí công làm việc này.
gô Đông Mai thật ra không nghe hiểu, còn rất vui mừng nói, vậy đúng lúc, tới lúc đó cũng mang Bạch Hạ Bình theo, nếu chúng ta đi sớm, tới lúc đó còn sót Bình Hạ Bình lại, vậy cô ấy không phải còn phải tự mình một mình đi Vĩnh Thanh một chuyến.
Chờ Tào Phượng Liên và Ngô Đông Mai nhào bột xong, hai người đi về rồi, La Hồng Phượng liền nói với La Mông, “Nếu không sau này tiền thuê người làm bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh để chị trả đi, em cũng đừng trả nữa, việc này đều mấy tháng rồi, em còn chưa lấy lại vốn đâu, mua trâu hết, chị còn tích được chút tiền mà”.
iền thu vào của La Mông cũng không ít, chỉ là mật hoa cẩu kỷ đều bán được mười vạn tệ rồi, từng tháng lại có kết toán tiền hàng của mấy trường học, cuối tuần còn có thể thu tiền mặt của Trần Sung Toàn và Bao Đại Hoa, chỉ là gần đây anh dùng nhanh quá, bằng không lúc này tiền tích góp hẳn là cũng có không ít.
C ờ sau này cây cẩu kỷ trưởng thành rồi, hàng năm chỉ là bán cẩu kỷ và mật hoa cẩu kỷ liền có thể kiếm không ít tiền, còn có mảnh rừng dương mai kia, sang năm liền bắt đầu ra trái, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, đây sẽ sẽ là một khoản thu vào không nhỏ.
N gô Đông Mai người này nóng tính, cùng hàng xóm đều cãi nhau, chỉ là cùng Bạch Hạ Bình này một lần cũng chưa cãi nhau, chủ yếu vẫn là Bạch Hạ Bình không ầm ĩ cùng cô. Có đôi khi Ngô Đông Mai nói một hai câu nặng lời rất khó nghe, Bạch Hạ Bình cũng chỉ là cười cười không chấp nhặt cùng cô, chờ thêm hai ngày, Ngô Đông Mai tự mình bình tĩnh lại, lại chủ động đi tìm Bạch Hạ Bình.
a Mông còn hỏi qua Lưu Xuân Lan, muốn trả chút tiền công cho bà cụ ấy hay không, Lưu Xuân Lan bảo anh đừng quản chuyện này, tự bà thầm đưa tiền cho bà Mười Bảy mấy lần, cũng không nói qua với người khác, ngay cả mấy người Tào Phượng Liên, Ngô Đông Mai cũng không biết chuyện này.
Dạ, bà Mười Bảy, cháu cũng lại đây hỗ trợ”. Bạch Hạ Bình đáp lời.
ng La hút thuốc lào tới nhàn nhã, bên đường lại truyền tới tiếng động cơ xe hơi, tiếp theo một chiếc xe màu đỏ chạy vào trong sân nhà bọn họ.
n đây danh tiếng của sữa trâu nhà La Mông càng lúc càng lớn, đài truyền hình huyện bọn họ liền cân nhắc làm phóng sự về nhà bọn họ, trước hết, bọn họ cử hai phóng viên tới nhà bọn họ xem xét trước, thuận tiện dò hỏi một chút, xem thử có thể thật sự có thể phát tin này hay không.
Phóng viên bị cử đi là cô gái trẻ hia mươi sáu hai mươi bảy tuổi, chính là người trong huyện của bọn họ, trong nhà cũng rất giàu, hôm nay cô nhận được nhiệm vụ, lái xe liền đi làng Đại Loan trấn Thủy Ngưu.
ác ơi, [Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm] của trấn trên chúng ta chính là của nhà bác phải không ạ?”. Cô gái kia xuống xe, tươi cười đầy mặt nói chuyện với ông La.
rong nhà không bán, muốn mua đồ thì đi tới cửa tiệm đi”. Ông La ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô gái này một cái, sau đó liền không lại đáp lời với cô ta nữa, chỉ tự mình rột roạt hút thuốc lào.
Cháu thấy tiệm nhà bác đều đóng cửa rồi”. Tính tình cô gái kia vẫn rất tốt, lúc này cô vừa cười ha hả vừa hỏi.
Bác, bác xem cháu từ thật xa tới đây một chuyến cũng không dễ dàng, liền bán cho cháu một chút sữa trâu đi”. Cô gái kia lại thương lượng nói với ông La.
ữa trâu hết rồi”.
“Trong nhà không bán, ngày mai tới cửa tiệm mua đi”.
(cấp II) trong trấn cũng tìm đến La Hồng Phượng, cũng muốn ở căn tin bọn họ bán bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh của “Đại Thủy Ngưu”, còn có cháo sữa.
L a Mông cũng rất sảng khoái, dù sao cấp giá cho trường Nhất Cao đều tám tệ, không lý do bán cho trường học của thị trấn bọn họ chín tệ, hơn nữa người này nói cũng đúng, sơ trung trong trấn Thủy Ngưu quả thật cũng là trường học cũ của anh.
Vậy tôi cũng tính giá tám tệ cho trường sơ trung cũ, cũng bao phí chuyên chở, được không?”.
ệc này bị người lúc ấy cùng ăn bữa sáng trong tiệm truyền ra, rất nhanh liền thành truyện cười của trấn trên, “Vẫn còn sống tốt a”, cũng thành câu cửa miệng của trấn Thủy Ngưu, nhất là mỗi buổi sáng lúc ăn sáng xong, liền thích lấy câu nói này ra nói một lần.
Ừ, cháu tám phần chưa nghe nói chuyện nhà bọn họ đâu”. Tào Phượng Liên thấy La Mông nói như vậy, cũng giống như cùng nói chuyện phiếm, một bên làm việc, một bên kể rõ sự tình của nhà Bạch Hạ Bình.
(gái mại dâm í)
Làm việc thì rất chăm chỉ, cả căn nhà của bọn họ đều là cô ấy dọn dẹp, miễn bàn sạch sẽ chỉnh tề bao nhiêu, hoa màu trong ruộng cũng chăm sóc không tệ, là người phụ nữ chịu khó”. Bản thân Ngô Đông Mai là người kiên cường, bình thường liền chướng mắt nhất người hay ăn lười làm, Bạch Hạ Bình này, đại khái là hợp tính nết của cô.
ậy lát nữa cháu tới nhà cháu ấy hỏi một chút?”. Lưu Xuân Lan nói.
Hài, việc này mọi người thấy thích hợp là được, còn hỏi gì chứ, lát nữa lúc cháu về nhà nói một tiếng với cô ấy, ngày mai liền có thể lại đây làm việc”. Nghe nói nhà La Mông có ý để Bạch Hạ Bình lại đây làm việc, Ngô Đông Mai cũng rất vui sướng giùm cô ta.
úng lúc nhớ tới một chuyện, suýt nữa em quên mất, mấy ngày hôm trước mấy trường học trong huyện thông báo với em, nói cục vệ sinh trong huyện nói muốn kiểm tra vệ sinh căn tin của bọn họ, bảo bên mấy người làm việc bên chúng ta, cũng lấy chứng nhận sức khỏe đi, buổi sáng ngày mai làm việc xong, đi cùng em một chuyến lên Vĩnh Thanh đi”.
gô Đông Mai thật ra không nghe hiểu, còn rất vui mừng nói, vậy đúng lúc, tới lúc đó cũng mang Bạch Hạ Bình theo, nếu chúng ta đi sớm, tới lúc đó còn sót Bình Hạ Bình lại, vậy cô ấy không phải còn phải tự mình một mình đi Vĩnh Thanh một chuyến.
iền thu vào của La Mông cũng không ít, chỉ là mật hoa cẩu kỷ đều bán được mười vạn tệ rồi, từng tháng lại có kết toán tiền hàng của mấy trường học, cuối tuần còn có thể thu tiền mặt của Trần Sung Toàn và Bao Đại Hoa, chỉ là gần đây anh dùng nhanh quá, bằng không lúc này tiền tích góp hẳn là cũng có không ít.
C ờ sau này cây cẩu kỷ trưởng thành rồi, hàng năm chỉ là bán cẩu kỷ và mật hoa cẩu kỷ liền có thể kiếm không ít tiền, còn có mảnh rừng dương mai kia, sang năm liền bắt đầu ra trái, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, đây sẽ sẽ là một khoản thu vào không nhỏ.
N gô Đông Mai người này nóng tính, cùng hàng xóm đều cãi nhau, chỉ là cùng Bạch Hạ Bình này một lần cũng chưa cãi nhau, chủ yếu vẫn là Bạch Hạ Bình không ầm ĩ cùng cô. Có đôi khi Ngô Đông Mai nói một hai câu nặng lời rất khó nghe, Bạch Hạ Bình cũng chỉ là cười cười không chấp nhặt cùng cô, chờ thêm hai ngày, Ngô Đông Mai tự mình bình tĩnh lại, lại chủ động đi tìm Bạch Hạ Bình.
a Mông còn hỏi qua Lưu Xuân Lan, muốn trả chút tiền công cho bà cụ ấy hay không, Lưu Xuân Lan bảo anh đừng quản chuyện này, tự bà thầm đưa tiền cho bà Mười Bảy mấy lần, cũng không nói qua với người khác, ngay cả mấy người Tào Phượng Liên, Ngô Đông Mai cũng không biết chuyện này.
Dạ, bà Mười Bảy, cháu cũng lại đây hỗ trợ”. Bạch Hạ Bình đáp lời.
ng La hút thuốc lào tới nhàn nhã, bên đường lại truyền tới tiếng động cơ xe hơi, tiếp theo một chiếc xe màu đỏ chạy vào trong sân nhà bọn họ.
n đây danh tiếng của sữa trâu nhà La Mông càng lúc càng lớn, đài truyền hình huyện bọn họ liền cân nhắc làm phóng sự về nhà bọn họ, trước hết, bọn họ cử hai phóng viên tới nhà bọn họ xem xét trước, thuận tiện dò hỏi một chút, xem thử có thể thật sự có thể phát tin này hay không.
ác ơi, [Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm] của trấn trên chúng ta chính là của nhà bác phải không ạ?”. Cô gái kia xuống xe, tươi cười đầy mặt nói chuyện với ông La.
rong nhà không bán, muốn mua đồ thì đi tới cửa tiệm đi”. Ông La ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô gái này một cái, sau đó liền không lại đáp lời với cô ta nữa, chỉ tự mình rột roạt hút thuốc lào.
Cháu thấy tiệm nhà bác đều đóng cửa rồi”. Tính tình cô gái kia vẫn rất tốt, lúc này cô vừa cười ha hả vừa hỏi.
Bác, bác xem cháu từ thật xa tới đây một chuyến cũng không dễ dàng, liền bán cho cháu một chút sữa trâu đi”. Cô gái kia lại thương lượng nói với ông La.
ữa trâu hết rồi”.