Chương 257

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tối cùng ngày, La Mông và mấy người Nạp Mậu Thành, La Toàn Quý liền bàn bạc một chút chuyện này, mọi người nhất trí cho rằng, giá tiền của sữa trâu thu về có thể tạm thời định ra, giá tiền của nghé con nhưng không thể, giá tiền có cao có thấp, mới có thể khiến bọn họ càng chuyên tâm chăm sóc trâu nhỏ, do đó đảm bảo chất lượng của lứa nghé con tiếp theo.

Lão Chu suy nghĩ một chút, quả thật cũng là cái đạo lý như vậy, chẳng qua giá thấp nhất vẫn là phải cho một cái, để trong lòng bọn họ yên tâm, lúc chăm sóc trâu mẹ và nghé con cũng để tâm chút.





“Cho dù là như vậy, chúng ta chờ khoảng nửa năm mới có nghé con sữa trâu thu, loại hình thức hợp tác được hay không được, mọi người cũng phải đợi tới lúc ấy mới có thể xem tới được, chân chính muốn phổ biến nhất định cũng phải đợi tới lúc đó”.






Sáng hôm sau, sau khi đưa Bé Khỉ đi nhà trẻ, lão Chu cầm hơn mười bản hợp đồng in sẵn đi tiệm nhà Vương Đại Thắng. Tiệm đồ uống từ mật ong nhà Vương Đại Thắng bình thường đều là tại lúc buổi chiều và buổi tối đắt khách, buổi sáng vắng vẻ chút, khoảng chín giờ trong tiệm cơ bản không có ai.


hằng nhóc cậu, làm như vậy không sợ lỗ vốn hả?”. Vương Đại Thắng xem xong hợp đồng, cười liền hỏi.





“Đều không ít đâu, đây chính là trâu, anh còn coi là chó mèo à, mười lăm con, kéo ra ngoài một đám thật lớn, tôi tính sơ một chút, một con một vạn tệ, mười lăm con này chính là mười lăm vạn, này còn coi ít?”.






“Được, sáng ngày đó chúng tôi đi qua”








i nha, xin chào, thật là rất khéo, tôi là khách ruột của Ngưu Vương trang các cậu, trên mạng từng mua không ít đồ nhà các cậu”.



“Xin chào, tôi là chồng cô ấy. Ngại quá, mới nãy bọn tôi giống như nghe hai người đang nói chuyện cho người ngoài nuôi trâu?”. Lúc này người đàn ông bên cạnh cô ta cũng nói chuyện, đồng dạng bộ dáng hơn ba mươi tuổi, ngũ quan đoan chính, dáng người không cao không thấp, thoạt nhìn khôn khéo già dặn hơn một chút sơ với vợ gã. Bên cạnh gã còn ngồi một bé trai ba bốn tuổi, đeo mắt kiếng, mặc âu phục nhỏ, thắt nơ nhỏ, yên tĩnh, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.


À, đúng vậy”. La Mông gật gật đầu.







Bọn Mẫn Đan tới trấn trên chúng ta đã hai ba ngày rồi, hiện tại đang tìm nhà đó”. Lúc này vợ của Vương Đại Thắng nói chen vào.

Nếu không thì chờ hai anh chị tìm được nhà lại nói?”. Lão Chu có chút khó xử, anh lại không quen biết hai người ngoài này, bên này bọn họ lại không người thân không bất động sản, tới khi đó dẫn trâu nhà anh chạy mất, anh nhưng tới đâu tìm đây?





“Nếu cậu lo lắng, chúng tôi có thể dùng xe thế chấp”. Đối phương lại nói.


Xe gì?”. Này ngược lại có thể cân nhắc một chút.



“V80 không tồi”. Lão Chu chưa nói đồng ý cũng chưa nói không đồng ý, theo lý thuyết đề nghị của đối phương không có gì không tốt, nhưng mà trong lòng lão Chu vẫn là có chút mất tự nhiên, thế chấp xe của người ta lên Ngưu Vương trang, việc này nghĩ như thế nào đều thấy quái dị.

i! Lão Chu à, mười lăm con đầu tiên đều là của bọn anh nha”. Vương Đại Thắng thấy bộ dáng La Mông có chút dao động, vội vàng liền biểu lộ lập trường của Vương gia trang bọn gã, mười lăm con trâu này dù sao bọn gã là sẽ không nhượng ra ngoài.

“Yên tâm đi, mười lăm con, một con đều không thiếu các anh”.




ừ sau khi hai vợ chồng bọn họ có con, hết thảy liền đều lấy con trai làm trọng, bọn họ sống tại thành phố phồn hoa náo nhiệt, nhưng cũng lạnh như băng cứng rắn, tính cách của con trai bọn họ rất hướng nội, cũng không thích đi ra ngoài, liền thích ở nhà xem TV, tuổi nho nhỏ liền muốn làm mắt cận rồi.



i phương thái độ cực kỳ thành khẩn, lúc này lão Chu lại rãnh rỗi, liền theo bọn họ đi xem chiếc xe đó, quả nhiên giống như lời họ nói, thoạt nhìn còn rất mới, công tơ mét biểu hiện chiếc xe này tổng cộng mới chạy chưa tới ba vạn km.

ai người định nuôi mấy con trâu?”. Lão Chu hỏi bọn họ.

ậu có thể cho mấy con?”. Đối phương hỏi ngược lại.





“Không vấn đề”. Ngay tại thời gian La Mông nói chuyện, đối phương cũng đọc hợp đồng một lần rồi: “Khi nào chúng  tôi đi lĩnh trâu”.


“Hai người không tìm nhà ở trước sao?”. La Mông cười hỏi.




“Chính xác, tôi biết làng Hạ Oa tử có mấy căn nhà trống, nếu hai người có hứng, có thể đi hỏi một chút xem”. Trước đó Mike và Charles nhận thầu vùng núi tại hạ làng Hạ Oa tử, La Mông cũng đi qua xem một hai lần, biết rất nhiều căn nhà trong cái làng đó là trống không, nơi đó gần trấn trên, người nhà này nếu thuê nhà sống ở đó, sinh hoạt thật cũng coi như thuận tiện.






Nhà cũ sau mươi năm sau, tới bây giờ trên cơ bản đều đã rất cũ, Lí Mẫn Đan và chồng cô Thái Văn Minh quét dọn nửa ngày, cuối cùng còn tạm ở được. Hàng xóm bọn họ liền một nhà trưởng làng, thấy bọn họ mới vừa dọn tới đây, nồi lạnh bếp lạnh, liền gọi bọn họ tới nhà mình ăn cơm.


áng sớm hôm sau, Lí Mẫn Đan và vợ trưởng làng đi trên phố mua nồi niêu xoong chảo, Thái Văn Minh liền trông con dọn dẹp một khối đất trống bên cạnh nhà bọn họ, dưới sự trợ giúp của trưởng làng, dùng một ít gậy gỗ vãn gỗ mành cỏ, dựng lên một cái chuồng trâu đơn giản, trưởng làng nói với gã trâu của Ngưu Vương tràn đều rất linh, đừng nói đi lạc, nếu tới một người không quen, kéo đều kéo chúng nó không đi.

L c chiều, hai vợ chồng trưởng làng ngồi ở trong sân đan rổ, bọn Lí Mẫn Đan cũng học theo, học nửa ngày thời gian, đại khái cũng có thể đan ra một hai cái rổ đơn giản, nhưng mà vợ trưởng làng nói rổ bọn họ đan còn chưa đủ chỉnh tề, cầm giao hàng, đại khái cũng chỉ có thể lấy được một nửa tiền công.





uổi chiều, bọn họ dọc theo đường núi gần nhà mình, thả hai con trâu tới trong ruộng bậc thang trên sườn núi đã bỏ hoang rất nhiều năm, Lí Mẫn Đan và con trai ngồi ở trên bờ ruộng cách đó không xa, cô mang theo một ít dây đai đi ra ngoài, lúc này có thể vừa chăn trâu vừa đan rổ, con trai cô ngồi ở bên cạnh đưa cây kéo và vân vân cho cô.

T ái Văn Minh vung cái cuốc, dùng động tác không thạo cứng ngắc xới đất, diện tích của đám ruộng bậc thang này thật sự quá nhỏ, ngay cả cày đều không dùng được, chỉ có thể dùng cuốc lật, cho nên năm nay đất vườn dưới chân núi cơ hồ đều có người canh tác, đám đất trên sườn núi lại như cũ không người hỏi thăm.