Chương 261
Tuy rằng không muốn không đánh tự khai, nhưng ông chủ Mã thật sự không thể chống cự tiếng gọi tới từ sâu trong nội tâm của gã, cuối cùng vẫn là từ trong xe lấy chút xăng, lau sạch mấy chữ “Ngoại trừ gian thương”, lần này trên xe gã có khăn mặt, tốt xấu không cần lại cởi áo khoác, hơn nữa lúc này gã cũng không có mặc áo khoác, liền mặc một cái áo áo sơ mi, cởi rồi liền phải ở trần.
“Ông quản tui sử dụng làm cái gì chi vậy?”.
“Vậy à, cũng không cần rất cao cấp, chính là nói cái mà mấy bữa trước ông nội tui nuôi bồ câu không biết bị con mèo nào tha đi rồi, ông cụ cực kỳ tức giận, nói phải điều tra rõ là mèo của nhà ai làm”.
“Vậy được, lần tới tới đây tui mời ông uống rượu”.
“Hắc!” Cúp điện thoại, tâm tình đầy mây đen của ông chủ Mã rốt cục lại chuyển biến rồi, hát ngâm nga trở lại ghế lái, gã định đi Ngưu Vương trang trước, giữa trưa ăn ké bữa cơm ở đó, buổi chiều đi Lò Rèn bồi ông nội gã, buổi tối lại đi tìm Mike và Charles bàn chuyện làm ăn.
H ện tại Mike và Charles đã bàn xong chuyện cây giống sơn trà cùng người ta rồi, chỉ chờ mùa sơn trà của năm nay qua mùa sau đó dời trồng, trong khoảng thời gian này hai anh em cả ngày vùi đầu khổ làm trên chút đất hoang chính mình nhận thầu, làm cỏ đào hầm ủ phân, bình thường đều là chính bọn họ làm, lúc làm không xuể mới mời mấy người của làng Hạ Oa Tử hỗ trợ.
Buổi tối bình thường đều tới bên ngoài ăn, hôm nay, bọn họ làm việc cả ngày, lúc chập tối trở về từ trong ruộng, tắm nước ạnh thay quần áo bình thường, chạy con xe vận tải Nhị Thủ (một hãng xe của TQ) nhỏ, đi hướng trấn trên.
Được”. Mike nắm tay lái, chậm rãi chạy tới một tiệm canh suông mới mở của trấn trên.
anh suông Quán Cũ là một quán nhỏ của một nhà người bên ngoài mở ở trấn Thủy Ngưu, lúc mới bắt đầu trang hoàng, cơ hồ người của cả trấn Thủy Ngưu cho rằng tiệm này là bán canh, kết quả tiệm vừa khai trương, mọi người nhìn một cái, thì ra là bán hoành thánh, hơn nữa bọn họ không chỉ “quán” không “cũ, “canh” cũng nửa điểm không liên quan tới chữ “trong”, canh hoành thánh đỏ lòe lòe bên trên rắc hành băm, thơm tới miệng người ăn nước miếng ào ào, cay tới người ăn nước mắt giàn giụa.
t nhà ông chủ này cũng là tay nghề lão luyện rồi, bất kể là nhân hoành thánh vỏ hoành thánh hay là canh hoành thánh, đều làm tới cực kỳ chính tông. Theo ông ấy nói, chính mình từ nhỏ chính là nhìn cha làm canh suông lớn lên, con trai của ông lại là nhìn ông làm canh suông lớn lên.
hút năm trước hoành thánh vùng khác trùng kích thị trường bản địa bọn họ, hoành thánh vùng khác rẻ, một chén chỉ cần hai ba tệ, mà với vật giá tại lúc đó, hoành thánh của bọn họ căn bản bán không được cái giá đó, khi người địa phương đều đi ăn hoành thánh của vùng khác, canh suông Quán Cũ của bọn họ liền mở không nổi nữa, buôn bán không tốt, các loại chi phí trong quán, hơn nữa người một nhà chi phí sinh hoạt tiêu dùng ăn uống cũng không ít, cuối cùng bọn họ đành phải đóng của cái Quán Cũ đó.
i năm nay con trai của ông dưới sự giới thiệu của bạn bè chạy tới trấn Vĩnh Thanh làm thuê, tuy rằng thanh niên trai tráng làm thuê cho người ta, nhưng là trong lòng thủy chung nhớ thương canh suông Quán Cũ của nhà mình, chính là quê nhà bọn họ đã không có chỗ dung thân cho cái Quán Cũ này rồi, hai năm nay kinh tế vùng bọn họ phát triển nhanh như bay, nơi nơi đều là nhà máy và nhà cao tầng, nhịp điệu cuộc sống vội vã, tiền thuê cửa tiệm cao, chỉ là một khoản phí chuyển nhượng có thể khiến một nhà bọn họ moi sạch vốn liếng.
Sau đó gã nghe người ta nói tới trấn Thủy Ngưu, lại mượn lúc nghỉ ngơi tới đây mấy lượt, cuối cùng bị gã nghe ngóng ra một cái cửa tiệm, ngay tại một cái đầu ngõ bên cạnh tiểu học trung tâm, tiền thuê cửa tiệm không phải rất mắc, diện tích cũng coi như rộng rãi, thanh niên này quyết định mở lại tiệm canh suông Quán Cũ ở nơi này, gã bàn bạc cùng người trong nhà, cha mẹ và vợ đều ủng hộ, sau đó trấn Thủy Ngưu liền thêm một tiệm hoành thánh.
Mike và Charles mỗi người kêu một chén hoành thánh, lại thêm mấy bánh nướng hai chai bia, sau đó liền toàn thân tâm đầu nhập vào giữa trận chiến đấu này, cho dù khi ăn đều sẽ bị cay tới nước mũi nước mắt giàn giụa, hai người bọn họ vẫn là cách ba năm ngày liền phải tới ăn một bữa, bởi vì này canh suông Quán Cũ này thật sự là mùi vị tươi ngon.
Bọn họ ăn tới một nửa, Mã Từ Quân liền tới rồi, cầm theo mấy món kho, một dĩa ốc đồng xào mua từ chỗ bọn La Cảnh Lượng, lại gọi một tô hoành thánh, ba người ngồi một bàn, uống bia hút ốc đồng bàn chuyện làm ăn.
ng chủ, bốn tô canh suông, ba chén ăn tại chỗ, một chén mang về”. Khoảng tám giờ, một nhà lão Chu cũng tới rồi.
Chào hỏi một tiếng cùng Mã Từ Quân, bọn lão Chu liền tự mình tìm ngồi xuống ngồi xuống. Chập tối hôm nay sau khi bọn anh cơm nước xong, Bé Khỉ không đi Lò rèn tìm lão Thường chơi cờ, lão Chu cũng không chuyện bên tứ hợp viện quấn thân, Tiếu Thụ Lâm cũng không làm điêu khắc óc chó, một nhà ba người tắm rửa xong sau đó rảnh rỗi, liền quyết định đi dạo tới trấn Thủy Ngưu, thuận tiện lại đây ăn một chén canh suông của Quán Cũ.
oa Hoa, đừng leo lên bàn”. Sau khi tìm vị trí ngồi xong, lão Chu nói với con mèo lớn chuẩn bị nhùn chân nhảy lên trên bàn. Hoa Hoa hàng này sau khi lớn lên hoàn toàn đã không có sự đáng yêu của hồi nhỏ, ngũ quan bộ dạng, nhìn thế nào đều gian trá sao ấy, hoàn toàn hình tượng của một cái nhân vật phản diện.
Không nghe lời không có hoành thánh ăn”. Lão Chu cũng không phải Bé Khỉ, mới không cần cò kè mặc cả cùng nó.
…”. Hoa Hoa trên gương mặt xấu xa tràn ngập khó chịu, cúi đầu nhìn nhìn cái bàn gỗ phía dưới móng vuốt của nó.
ày dám cào bàn thử cho tao xem!”. Có một lần lão Chu dẫn nó đi một quán nướng ở trấn trên, liền bởi vì không cho nó lên bàn, con này thừa dịp lúc anh không chú ý, liền cho chân bàn một cái vuốt, để lại mấy cái dấu móng vuốt rõ ràng.
gao!”.
“Hoa Hoa, phải đợi nguội rồi mới ăn”.
“Ba ba, Hoa Hoa còn muốn thêm một chén nữa”.
< >“Con đi lấy lại đây, ba làm giúp con”.
Ho a Hoa chính mình ăn tới rất mập, hình thể lớn, cái đầu cũng lớn, miệng chén của cái chén giấy nó mà nói rất hẹp, nếu muốn ăn tới đồ bên trong chén, cũng chỉ có thể duỗi móng vuốt vớt lên.
hưng mà sau khi trải qua gia công của Tiếu Thụ Lâm, cái chén này rốt cục dùng tốt hơn, một chén hoành thánh này Hoa Hoa ăn tới cũng thông thuận, nó trước dùng móng vuốt vớt một cái hoành thánh ra từ trong chén lớn hoành thánh, đặt ở trong cái chén giấy bị cắt thấp đi rất nhiều, sau đó liền ngồi ngay ngắn tại chỗ, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm cái hoành thánh bóc hơi nóng nhè nhẹ, chuyên tâm chờ đợi, thẳng tới lúc hoành thánh nguội tới có thể vào miệng, lúc này mới một ngụm ăn luôn.
“Không cần”. Tiếu Thụ Lâm bình thường ăn gì cũng rất nhanh, lúc này thật sự là không nhanh nổi, quá nóng rất cay, vì thế tốc độ của gã cũng chỉ tầm tầm lão Chu thôi.
L ão Chu vừa cúi đầu, thấy hàng này con mắt đỏ lừ, khí chất nhân vật phản diện vốn uy phong lẫm liệt đã bị nước mắt của khuôn mặt phá hỏng hầu như không còn, bộ lông bóng mượt đều ướt thành từng nhúm từng nhúm.
Thêm lần này mới đi ăn được hai lần, còn chưa có ăn ra kinh nghiệm”. Tiếu Thụ Lâm nhếch nhếch miệng, nói.
H ện tại Mike và Charles đã bàn xong chuyện cây giống sơn trà cùng người ta rồi, chỉ chờ mùa sơn trà của năm nay qua mùa sau đó dời trồng, trong khoảng thời gian này hai anh em cả ngày vùi đầu khổ làm trên chút đất hoang chính mình nhận thầu, làm cỏ đào hầm ủ phân, bình thường đều là chính bọn họ làm, lúc làm không xuể mới mời mấy người của làng Hạ Oa Tử hỗ trợ.
Buổi tối bình thường đều tới bên ngoài ăn, hôm nay, bọn họ làm việc cả ngày, lúc chập tối trở về từ trong ruộng, tắm nước ạnh thay quần áo bình thường, chạy con xe vận tải Nhị Thủ (một hãng xe của TQ) nhỏ, đi hướng trấn trên.
Được”. Mike nắm tay lái, chậm rãi chạy tới một tiệm canh suông mới mở của trấn trên.
anh suông Quán Cũ là một quán nhỏ của một nhà người bên ngoài mở ở trấn Thủy Ngưu, lúc mới bắt đầu trang hoàng, cơ hồ người của cả trấn Thủy Ngưu cho rằng tiệm này là bán canh, kết quả tiệm vừa khai trương, mọi người nhìn một cái, thì ra là bán hoành thánh, hơn nữa bọn họ không chỉ “quán” không “cũ, “canh” cũng nửa điểm không liên quan tới chữ “trong”, canh hoành thánh đỏ lòe lòe bên trên rắc hành băm, thơm tới miệng người ăn nước miếng ào ào, cay tới người ăn nước mắt giàn giụa.
t nhà ông chủ này cũng là tay nghề lão luyện rồi, bất kể là nhân hoành thánh vỏ hoành thánh hay là canh hoành thánh, đều làm tới cực kỳ chính tông. Theo ông ấy nói, chính mình từ nhỏ chính là nhìn cha làm canh suông lớn lên, con trai của ông lại là nhìn ông làm canh suông lớn lên.
hút năm trước hoành thánh vùng khác trùng kích thị trường bản địa bọn họ, hoành thánh vùng khác rẻ, một chén chỉ cần hai ba tệ, mà với vật giá tại lúc đó, hoành thánh của bọn họ căn bản bán không được cái giá đó, khi người địa phương đều đi ăn hoành thánh của vùng khác, canh suông Quán Cũ của bọn họ liền mở không nổi nữa, buôn bán không tốt, các loại chi phí trong quán, hơn nữa người một nhà chi phí sinh hoạt tiêu dùng ăn uống cũng không ít, cuối cùng bọn họ đành phải đóng của cái Quán Cũ đó.
i năm nay con trai của ông dưới sự giới thiệu của bạn bè chạy tới trấn Vĩnh Thanh làm thuê, tuy rằng thanh niên trai tráng làm thuê cho người ta, nhưng là trong lòng thủy chung nhớ thương canh suông Quán Cũ của nhà mình, chính là quê nhà bọn họ đã không có chỗ dung thân cho cái Quán Cũ này rồi, hai năm nay kinh tế vùng bọn họ phát triển nhanh như bay, nơi nơi đều là nhà máy và nhà cao tầng, nhịp điệu cuộc sống vội vã, tiền thuê cửa tiệm cao, chỉ là một khoản phí chuyển nhượng có thể khiến một nhà bọn họ moi sạch vốn liếng.
Bọn họ ăn tới một nửa, Mã Từ Quân liền tới rồi, cầm theo mấy món kho, một dĩa ốc đồng xào mua từ chỗ bọn La Cảnh Lượng, lại gọi một tô hoành thánh, ba người ngồi một bàn, uống bia hút ốc đồng bàn chuyện làm ăn.
ng chủ, bốn tô canh suông, ba chén ăn tại chỗ, một chén mang về”. Khoảng tám giờ, một nhà lão Chu cũng tới rồi.
oa Hoa, đừng leo lên bàn”. Sau khi tìm vị trí ngồi xong, lão Chu nói với con mèo lớn chuẩn bị nhùn chân nhảy lên trên bàn. Hoa Hoa hàng này sau khi lớn lên hoàn toàn đã không có sự đáng yêu của hồi nhỏ, ngũ quan bộ dạng, nhìn thế nào đều gian trá sao ấy, hoàn toàn hình tượng của một cái nhân vật phản diện.
Không nghe lời không có hoành thánh ăn”. Lão Chu cũng không phải Bé Khỉ, mới không cần cò kè mặc cả cùng nó.
…”. Hoa Hoa trên gương mặt xấu xa tràn ngập khó chịu, cúi đầu nhìn nhìn cái bàn gỗ phía dưới móng vuốt của nó.
ày dám cào bàn thử cho tao xem!”. Có một lần lão Chu dẫn nó đi một quán nướng ở trấn trên, liền bởi vì không cho nó lên bàn, con này thừa dịp lúc anh không chú ý, liền cho chân bàn một cái vuốt, để lại mấy cái dấu móng vuốt rõ ràng.
gao!”.
< >“Con đi lấy lại đây, ba làm giúp con”.
Ho a Hoa chính mình ăn tới rất mập, hình thể lớn, cái đầu cũng lớn, miệng chén của cái chén giấy nó mà nói rất hẹp, nếu muốn ăn tới đồ bên trong chén, cũng chỉ có thể duỗi móng vuốt vớt lên.
hưng mà sau khi trải qua gia công của Tiếu Thụ Lâm, cái chén này rốt cục dùng tốt hơn, một chén hoành thánh này Hoa Hoa ăn tới cũng thông thuận, nó trước dùng móng vuốt vớt một cái hoành thánh ra từ trong chén lớn hoành thánh, đặt ở trong cái chén giấy bị cắt thấp đi rất nhiều, sau đó liền ngồi ngay ngắn tại chỗ, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm cái hoành thánh bóc hơi nóng nhè nhẹ, chuyên tâm chờ đợi, thẳng tới lúc hoành thánh nguội tới có thể vào miệng, lúc này mới một ngụm ăn luôn.
L ão Chu vừa cúi đầu, thấy hàng này con mắt đỏ lừ, khí chất nhân vật phản diện vốn uy phong lẫm liệt đã bị nước mắt của khuôn mặt phá hỏng hầu như không còn, bộ lông bóng mượt đều ướt thành từng nhúm từng nhúm.
Thêm lần này mới đi ăn được hai lần, còn chưa có ăn ra kinh nghiệm”. Tiếu Thụ Lâm nhếch nhếch miệng, nói.