Chương 158
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu tháng tám, Ngưu Vương trang lại tới lúc phát lương rồi, bởi vì trên núi có kế toán, tiền lương của tháng này phát tới đặc biệt đúng lúc thuận lợi. Bớt một mục công tác này, La Mông cũng nhàn hạ không ít, bán rau xong làm thủ công xong, sớm liền tới bên Lò Rèn thu tiền thuê đất.
ước đó Yến Vân Khai mang tới hai lứa bồ câu xây tổ coi như thuận lợi, sau đó ông nội gã mang theo những con bồ câu khác cũng tới đây, cha mẹ gã vẫn ở lại quê nhà, tới khi đó bồ câu xây tổ ở đó nếu bay trở về, bọn họ liền lại đưa tới đây, bình thường sau khi lặp lại mấy lần, có thể yên ổn xuống, dù sao ranh giới Ngọa Ngưu sơn này, bất kể là từ mặt nào mà nói, đều càng được bồ câu thích so với bên quê nhà của bọn họ.
n ba giờ chiều, La Mông và Tiếu Thụ Lâm ở Lò Rèn ăn cơm trưa trong nhà Tiếu lão đại, thu tiền thuê đất ngồi nói chuyện phiếm một lát, để lại hai con bồ câu cho Tiếu lão đại, lại đưa hai con bồ câu tới trong làng, lúc này mới chở hơn mười con bồ câu lên Ngưu Vương trang.
“Bồ câu tới rồi! 150 tệ một con! Muốn mua nhanh chân lên!”. La Mông vào sân liền hét to lên.
Còn có bồ câu bán hả?”. Buổi sáng Lâm Xuân Ngọc liền đều làm hết việc rồi, lúc này rãnh rỗi, đang cùng mấy ông bà bác bổ dưa hấu lấy hạt dưa, nghe La Mông hét to bán bồ câu, cũng có chút động tâm, nhưng mà cô không biết làm con này, nghĩ lại vẫn là bỏ đi.
ng xem La Mông này nè, buổi sáng mới vừa phát tiền lương, buổi chiều liền móc tiền từ trong túi người ta rồi”. Ông bà bác làm việc trong viện tử chính là cười.
C ũng chính là thời gian một chốc như vậy, lầu trên lầu dưới, ngay cả người làm việc bên ngoài đều nghe tin mà tới, hơn mười con bồ câu, hai ba cái liền bị chia sạch rồi, ông cụ non Biên Đại Quân và vợ gã đều làm việc bên ngoài, hai ngày nay liền cử cặp song sinh nhà bọn họ canh giữ trong viện tử, lúc này cũng chiếm một con.
Sao cháu không mua một con bồ câu ăn?’. Bên cạnh một ông bác đang làm việc liền hỏi Lâm Xuân Ngọc.
Hài, cháu vẫn chưa biết đúng không? Bồ câu này không cần tự mình làm, chờ buổi tối, Hầu mập sẽ làm một loạt, chỉ cần đưa gan cho cậu ấy là được”. Nhưng người già này ở trên Ngưu Vương trang làm việc thời gian lâu, bọn họ cũng đều rất quen thuộc cùng Hầu mập, đối chút chuyện trong viện tử đó là biết tường tận.
Ừ”.
ao cô biết tôi còn để lại một con vậy?”. La Mông cười hỏi cô ta.
ôi không phải nhờ cái này kiếm cơm sao”. Lâm Xuân Ngọc ngượng ngùng cười cười, xem ra con bồ câu kia La Mông có có an bài khác nha, cô còn tưởng anh ta tính nhầm nữa.
Được”. Tiếu Thụ Lâm thật cũng không keo kiệt, mới nãy gã ở bên Lò Rèn cũng nghe nói, sau này người nuôi bồ câu còn sẽ càng nhiều, muốn ăn bồ câu, tới khi đó có nhiều rồi.
Còn có thể chừa cho ai chứ? Trịnh Bác Luân đó, gần đây cậu ta không phải giúp tôi xây đập nước sao, rất vất vả, bồi bổ một chút cho cậu ta”. La Mông nói xong dọn lồng bồ câu kia tới chỗ bóng râm, buổi tối, Hầu mập sẽ xử lý đám bồ câu này, người mới trả tiền đều có phần.
“Không cần, con gái người ta còn chưa lập gia đình đó”.
Đây chính là anh nói đo! Anh nhưng đừng quên!”.
“Yên tâm đi, không quên đâu”.
(1 tờ đỏ = 100 tệ nhá), sau này còn có càng nhiều.
Hơn tám giờ tối, lại tới lúc ăn bồ câu rồi, như trước vẫn là bồ câu hấp lá sen, bởi vì một tháng chỉ ăn một lần, hiện tại mọi người đều còn chưa cảm thấy chán ngấy, lần này ăn xong, chờ thêm hơn mười ngày, lại muốn ăn cũng không được.
b ồ câu hấp lá sen
Trên bàn ngoại trừ bồ câu của chính bọn họ, ngoài ra còn có máy món nhắm, đều là trên Ngưu Vương trang tự sản xuất, ví dự như bắp xào đậu, salad đậu hủ và vân vân. Trước mặt Hầu mập ngoại trừ một phần thịt bồ câu hấp, còn có một dĩa bồ câu xào lẫn, cũng không biết bỏ thêm chút nguyên liệu gì, ngửi cực thơm, nhìn cũng cực ngon miệng.
bắp xào đậu
salad đậu hũ
bồ câu xào lẫn
“Bàn tử, tôi ăn của cậu một miếng”. La Mông cầm đũa liền vói hướng trong cái dĩa của Hầu mập.
ược, được, đổi với cậu”. La Mông liếc mắt ngắm một cái thịt bồ câu hấp của chính mình và Tiếu Thụ Lâm, lấy một miếng ít thịt xương nhiều gắp qua, lại từ bên Bàn tử gắp một quả tim bồ câu qua, đặt ở trong chén của chính mình, lại đẩy cái chén tới trước mặt Tiếu Thụ Lâm, “Cậu ăn thử đi”.
“Rất ngon”. Tiếu Thụ Lâm cười cười.
“Không đổi, xem xem anh cho tôi đều là chút gì?”. Bàn tử nói cái gì cũng không chịu bị lừa lần thứ hai.
Ài, La Mông à, tính toán thời gian, rượu sơn trà cậu ủ cũng gần như có thể mở rồi ha?”. Lúc này Bặc Nhất Quái liền nói.
strong>rượu sơn trà
ao được? Còn chưa tới lúc”. La Mông xua xua tay.
Gần được rồi mà? Có phải hay không Bàn tử?”. Bặc Nhất Quái quay đầu hỏi hầu mập bên cạnh.
Bỏ đi, hôm nay liền để mấy người uống một chút”. La Mông nói xong từ trên người lấy ra cái chìa khóa đưa cho Nạp Kì Vân bên cạnh, “Kì Vân à, cháu đi cái nhà kho để rượu, giúp chú lấy một bình đựng hai cân rượu sơn trà ra”.
“Hai cân ai uống ai nhịn chớ? Kì Vân, cháu ôm cái bình năm cẩn ra”. Vừa nghe La Mông nói bình hia cân, những người này lại ồn ào.
ừa vừa là được, thật đúng là muốn say mèm rồi nghỉ làm luôn hả?”. Năm cân rượu sơn trà, bên trong ước chừng có thể có ba cân rượu trắng hai cân sơn trà, đó nhưng liền phải hơn hai trăm tệ phí tổn đó, một bình rượu sơn trà này nếu bán ra ngoài, không tới năm trăm tệ La Mông cũng không bằng lòng.
nh Trịnh! Các anh ăn gì mà thơm như vậy?”. Trên lầu đám thằng nhóc này không an phận.
Rượu gì vậy? Bọn em thấy rõ ràng chính là cái bình mà”. Đám nhóc con giả ngây giả ngu.
Xuống đây”. Trịnh Bác Luân vẫy tay với bọn nó.
gao!”. Đám nhóc thối này gào khóc liền lao xuống dưới.
gao ngao ngao!!!”…….Đám thằng nhóc mười bảy mười tám tuổi này, sau khi cầm lấy thịt bồ câu của Trịnh Bác Luân cho, vừa rống vừa chạy lên lầu.
< ng>“Tui nói rồi mà! Sáng sớm đã ngửi thấy mùi này rồi!”.
“Này” Chừa cho tui miếng nước thịt nha!”.
“Hết rồi, hết rồi……..”.
ong>“Rột”. Vạn Lương Sơn vẫn không nói chuyện lúc này đột nhiên hút mũi một cái.
Sao?”. Lâm Xuân Ngọc hỏi chồng.
“Nhớ tới chủ nhiệm tiểu học bọn anh, khi đó rất nhiều học sinh và giáo viên trường bọn anh giữa trưa đều là mang cơm ăn, năm ấy mọi nhà cũng không giàu có, không mấy cà mèn (=cặp lòng) có thể thấy thịt, vợ chủ nhiệm lớp bọn anh mỗi trưa luộc hai trái trứng gà cho thầy ấy, đều bảo bọn anh chia ăn, từ đầu tới đuôi, cũng chưa thấy bản thân thầy ấy ăn được một lần”. Vạn Lương Sơn nói.
Ài, chù nhiệm bọn anh cũng thật không tồi, chủ nhiệm lớp tôi trước đây, liền bởi vì thầy tôi là một thầy tướng số bày quán, lại không cha không mẹ, còn không có tặng quà cho cô ta, nhưng xem thường tôi”. Liễu Như Hoa căm giận nói.
Lúc tôi học tiểu học cũng có một chủ nhiệm lớp, mấy lần tôi không có làm bài tập đều bị thầy ấy dắt về nhà, ngay cả cơm chiều đều là ăn ở nhà thầy ấy”. Một câu này của Hầu mập, liền phá tan bầu không khí vừa mới có chút thương cảm không còn một mảnh, hàng này ngoại trừ ăn còn có thể nhớ kỹ chút gì chớ?
iểu học, sơ trung đều dạy, nơi đó rất lệch, một ngôi trường hai mươi mấy trẻ con, tuổi từ bảy tám tới mười bảy mười tám tuổi đều có, lúc ấy liền tôi một thầy giáo duy nhất”. Trịnh Bác Luân nói.
Vậy sao anh lại đi rồi?”. Hầu mập hỏi anh ta.
au đó lại tìm được một tình nguyện viên khác, tôi rời đi”. Trịnh Bác Luân cười cười.
Này nhưng liền một mình cậu”. Ông nội nhỏ họ Mã lắc đầu, cũng không biết mắt của Biên Đại Quân mọc kiểu gì, chàng trai Trịnh Bác Luân này, xem khí chất xem cử chỉ, điểm nào giống kẻ lang thang chớ? Này rõ ràng là một hạt giống lớn lên từ một gia đình tốt.
Phía tây, phía Bắc, Tây Bắc, Tây Nam, đều đi qua một ít địa phương”. Trịnh Bác Luân uống một ngụm rượu sơn trà, nói.
Chậc, rượu này không tồi!”. Ông cụ họ Mã cũng uống một ngụm rượu sơn trà, miệng chậc chậc thành tiếng, gật gù đắc ý rất thỏa mãn.
Các cậu làm tình nguyện viên còn làm những gì vậy?’. Ngưu Hồng Hà vợ của Nạp Mậu Thành giống như cũng rất tò mò đối việc này.
Vốn cũng không phải tình nguyện viên, chính là đi khắp nơi, nhìn đến có khó khăn liền giúp một chút, sau đó lại quen mấy người, bọn họ thường xuyên hoạt động ở một cái diễn đàn, nếu lúc gặp phải tình huống ngoài khả năng của chính mình, đăng lên trên diễn đàn, cũng có thể nhận được một số giúp đỡ, đặc biệt là như một số trẻ em thất học khá dễ dàng nhận được một số người thiện tâm trong xã hội quyên góp.
Nói một chút xem, các cậu đều gặp gỡ những gì?”. Tuy rằng đề tài này hơi thương cảm, nhưng mà đang ngồi đều không có trải qua chuyện như vầy, cho nên cảm thấy rất tò mò đối những gì Trịnh Bác Luân gặp được.
“Ài! Rất khâm phục cậu người anh em! Tới, làm một ly!”. Biên Đại quân giơ ly rượu lên cụng ly cùng Trịnh Bác Luân.
“Nói chút coi”. La Mông uống một ngụm rượu sơn trà, nói.
Có một cặp anh trai em gái, năm ngoái lúc tôi mới vừa gặp, bọn nó đều còn nhỏ, hiện tại anh trai học tiểu học, đã có người nhận quyên góp rồi, em gái tuổi còn hơi nhỏ, trong nhà còn có mẹ và ông nội, cha đã mất rồi, ông nội hơn bảy mươi tuổi, còn đang làm nông, mẹ bị nhiễm trùng đường tiểu, từng tháng thẩm tách thêm uống thuốc ít nhất đều phải hơn một ngàn tệ”. Trịnh Bác Luân dừng một chút, lại nói: “Hơn một ngàn tệ ở trong mắt tôi không bao nhiêu, đối bọn họ mà nói, chính là một cái con số thiên văn”.
ậy nhanh chóng trở về nằm”. Tiếu Thụ Lâm dùng tay kia vò vò tóc La Mông, liền giống như vò vò Đông, Tây, Nam, Bắc nhà bọn họ.
i, nhẹ chút, trẹo cỏ rồi”. La Mông vừa hô to gọi nhỏ, vừa ở trong lòng cười thầm, phương thức biểu đạt tình cảm của tiểu Thụ Lâm nhà anh thật đúng là đặc biệt.
Đầu tháng tám, Ngưu Vương trang lại tới lúc phát lương rồi, bởi vì trên núi có kế toán, tiền lương của tháng này phát tới đặc biệt đúng lúc thuận lợi. Bớt một mục công tác này, La Mông cũng nhàn hạ không ít, bán rau xong làm thủ công xong, sớm liền tới bên Lò Rèn thu tiền thuê đất.
ước đó Yến Vân Khai mang tới hai lứa bồ câu xây tổ coi như thuận lợi, sau đó ông nội gã mang theo những con bồ câu khác cũng tới đây, cha mẹ gã vẫn ở lại quê nhà, tới khi đó bồ câu xây tổ ở đó nếu bay trở về, bọn họ liền lại đưa tới đây, bình thường sau khi lặp lại mấy lần, có thể yên ổn xuống, dù sao ranh giới Ngọa Ngưu sơn này, bất kể là từ mặt nào mà nói, đều càng được bồ câu thích so với bên quê nhà của bọn họ.
n ba giờ chiều, La Mông và Tiếu Thụ Lâm ở Lò Rèn ăn cơm trưa trong nhà Tiếu lão đại, thu tiền thuê đất ngồi nói chuyện phiếm một lát, để lại hai con bồ câu cho Tiếu lão đại, lại đưa hai con bồ câu tới trong làng, lúc này mới chở hơn mười con bồ câu lên Ngưu Vương trang.
“Bồ câu tới rồi! 150 tệ một con! Muốn mua nhanh chân lên!”. La Mông vào sân liền hét to lên.
Còn có bồ câu bán hả?”. Buổi sáng Lâm Xuân Ngọc liền đều làm hết việc rồi, lúc này rãnh rỗi, đang cùng mấy ông bà bác bổ dưa hấu lấy hạt dưa, nghe La Mông hét to bán bồ câu, cũng có chút động tâm, nhưng mà cô không biết làm con này, nghĩ lại vẫn là bỏ đi.
ng xem La Mông này nè, buổi sáng mới vừa phát tiền lương, buổi chiều liền móc tiền từ trong túi người ta rồi”. Ông bà bác làm việc trong viện tử chính là cười.
C ũng chính là thời gian một chốc như vậy, lầu trên lầu dưới, ngay cả người làm việc bên ngoài đều nghe tin mà tới, hơn mười con bồ câu, hai ba cái liền bị chia sạch rồi, ông cụ non Biên Đại Quân và vợ gã đều làm việc bên ngoài, hai ngày nay liền cử cặp song sinh nhà bọn họ canh giữ trong viện tử, lúc này cũng chiếm một con.
Sao cháu không mua một con bồ câu ăn?’. Bên cạnh một ông bác đang làm việc liền hỏi Lâm Xuân Ngọc.
Hài, cháu vẫn chưa biết đúng không? Bồ câu này không cần tự mình làm, chờ buổi tối, Hầu mập sẽ làm một loạt, chỉ cần đưa gan cho cậu ấy là được”. Nhưng người già này ở trên Ngưu Vương trang làm việc thời gian lâu, bọn họ cũng đều rất quen thuộc cùng Hầu mập, đối chút chuyện trong viện tử đó là biết tường tận.
Ừ”.
ao cô biết tôi còn để lại một con vậy?”. La Mông cười hỏi cô ta.
ôi không phải nhờ cái này kiếm cơm sao”. Lâm Xuân Ngọc ngượng ngùng cười cười, xem ra con bồ câu kia La Mông có có an bài khác nha, cô còn tưởng anh ta tính nhầm nữa.
Được”. Tiếu Thụ Lâm thật cũng không keo kiệt, mới nãy gã ở bên Lò Rèn cũng nghe nói, sau này người nuôi bồ câu còn sẽ càng nhiều, muốn ăn bồ câu, tới khi đó có nhiều rồi.
Còn có thể chừa cho ai chứ? Trịnh Bác Luân đó, gần đây cậu ta không phải giúp tôi xây đập nước sao, rất vất vả, bồi bổ một chút cho cậu ta”. La Mông nói xong dọn lồng bồ câu kia tới chỗ bóng râm, buổi tối, Hầu mập sẽ xử lý đám bồ câu này, người mới trả tiền đều có phần.
Đây chính là anh nói đo! Anh nhưng đừng quên!”.
(1 tờ đỏ = 100 tệ nhá), sau này còn có càng nhiều.


salad đậu hũ


ược, được, đổi với cậu”. La Mông liếc mắt ngắm một cái thịt bồ câu hấp của chính mình và Tiếu Thụ Lâm, lấy một miếng ít thịt xương nhiều gắp qua, lại từ bên Bàn tử gắp một quả tim bồ câu qua, đặt ở trong chén của chính mình, lại đẩy cái chén tới trước mặt Tiếu Thụ Lâm, “Cậu ăn thử đi”.
Ài, La Mông à, tính toán thời gian, rượu sơn trà cậu ủ cũng gần như có thể mở rồi ha?”. Lúc này Bặc Nhất Quái liền nói.
strong>rượu sơn trà
ao được? Còn chưa tới lúc”. La Mông xua xua tay.
Gần được rồi mà? Có phải hay không Bàn tử?”. Bặc Nhất Quái quay đầu hỏi hầu mập bên cạnh.
Bỏ đi, hôm nay liền để mấy người uống một chút”. La Mông nói xong từ trên người lấy ra cái chìa khóa đưa cho Nạp Kì Vân bên cạnh, “Kì Vân à, cháu đi cái nhà kho để rượu, giúp chú lấy một bình đựng hai cân rượu sơn trà ra”.
ừa vừa là được, thật đúng là muốn say mèm rồi nghỉ làm luôn hả?”. Năm cân rượu sơn trà, bên trong ước chừng có thể có ba cân rượu trắng hai cân sơn trà, đó nhưng liền phải hơn hai trăm tệ phí tổn đó, một bình rượu sơn trà này nếu bán ra ngoài, không tới năm trăm tệ La Mông cũng không bằng lòng.
nh Trịnh! Các anh ăn gì mà thơm như vậy?”. Trên lầu đám thằng nhóc này không an phận.
Rượu gì vậy? Bọn em thấy rõ ràng chính là cái bình mà”. Đám nhóc con giả ngây giả ngu.
Xuống đây”. Trịnh Bác Luân vẫy tay với bọn nó.
gao!”. Đám nhóc thối này gào khóc liền lao xuống dưới.
gao ngao ngao!!!”…….Đám thằng nhóc mười bảy mười tám tuổi này, sau khi cầm lấy thịt bồ câu của Trịnh Bác Luân cho, vừa rống vừa chạy lên lầu.
< ng>“Tui nói rồi mà! Sáng sớm đã ngửi thấy mùi này rồi!”.
ong>“Rột”. Vạn Lương Sơn vẫn không nói chuyện lúc này đột nhiên hút mũi một cái.
Sao?”. Lâm Xuân Ngọc hỏi chồng.
Ài, chù nhiệm bọn anh cũng thật không tồi, chủ nhiệm lớp tôi trước đây, liền bởi vì thầy tôi là một thầy tướng số bày quán, lại không cha không mẹ, còn không có tặng quà cho cô ta, nhưng xem thường tôi”. Liễu Như Hoa căm giận nói.
Lúc tôi học tiểu học cũng có một chủ nhiệm lớp, mấy lần tôi không có làm bài tập đều bị thầy ấy dắt về nhà, ngay cả cơm chiều đều là ăn ở nhà thầy ấy”. Một câu này của Hầu mập, liền phá tan bầu không khí vừa mới có chút thương cảm không còn một mảnh, hàng này ngoại trừ ăn còn có thể nhớ kỹ chút gì chớ?
iểu học, sơ trung đều dạy, nơi đó rất lệch, một ngôi trường hai mươi mấy trẻ con, tuổi từ bảy tám tới mười bảy mười tám tuổi đều có, lúc ấy liền tôi một thầy giáo duy nhất”. Trịnh Bác Luân nói.
Vậy sao anh lại đi rồi?”. Hầu mập hỏi anh ta.
au đó lại tìm được một tình nguyện viên khác, tôi rời đi”. Trịnh Bác Luân cười cười.
Này nhưng liền một mình cậu”. Ông nội nhỏ họ Mã lắc đầu, cũng không biết mắt của Biên Đại Quân mọc kiểu gì, chàng trai Trịnh Bác Luân này, xem khí chất xem cử chỉ, điểm nào giống kẻ lang thang chớ? Này rõ ràng là một hạt giống lớn lên từ một gia đình tốt.
Phía tây, phía Bắc, Tây Bắc, Tây Nam, đều đi qua một ít địa phương”. Trịnh Bác Luân uống một ngụm rượu sơn trà, nói.
Chậc, rượu này không tồi!”. Ông cụ họ Mã cũng uống một ngụm rượu sơn trà, miệng chậc chậc thành tiếng, gật gù đắc ý rất thỏa mãn.
Các cậu làm tình nguyện viên còn làm những gì vậy?’. Ngưu Hồng Hà vợ của Nạp Mậu Thành giống như cũng rất tò mò đối việc này.
Vốn cũng không phải tình nguyện viên, chính là đi khắp nơi, nhìn đến có khó khăn liền giúp một chút, sau đó lại quen mấy người, bọn họ thường xuyên hoạt động ở một cái diễn đàn, nếu lúc gặp phải tình huống ngoài khả năng của chính mình, đăng lên trên diễn đàn, cũng có thể nhận được một số giúp đỡ, đặc biệt là như một số trẻ em thất học khá dễ dàng nhận được một số người thiện tâm trong xã hội quyên góp.
Nói một chút xem, các cậu đều gặp gỡ những gì?”. Tuy rằng đề tài này hơi thương cảm, nhưng mà đang ngồi đều không có trải qua chuyện như vầy, cho nên cảm thấy rất tò mò đối những gì Trịnh Bác Luân gặp được.
Có một cặp anh trai em gái, năm ngoái lúc tôi mới vừa gặp, bọn nó đều còn nhỏ, hiện tại anh trai học tiểu học, đã có người nhận quyên góp rồi, em gái tuổi còn hơi nhỏ, trong nhà còn có mẹ và ông nội, cha đã mất rồi, ông nội hơn bảy mươi tuổi, còn đang làm nông, mẹ bị nhiễm trùng đường tiểu, từng tháng thẩm tách thêm uống thuốc ít nhất đều phải hơn một ngàn tệ”. Trịnh Bác Luân dừng một chút, lại nói: “Hơn một ngàn tệ ở trong mắt tôi không bao nhiêu, đối bọn họ mà nói, chính là một cái con số thiên văn”.
ậy nhanh chóng trở về nằm”. Tiếu Thụ Lâm dùng tay kia vò vò tóc La Mông, liền giống như vò vò Đông, Tây, Nam, Bắc nhà bọn họ.
i, nhẹ chút, trẹo cỏ rồi”. La Mông vừa hô to gọi nhỏ, vừa ở trong lòng cười thầm, phương thức biểu đạt tình cảm của tiểu Thụ Lâm nhà anh thật đúng là đặc biệt.