Chương 165

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên Ngưu Vương trang ngoại trừ trồng các loại cây ăn trái, diện tích gieo trồng lớn nhất là bắp, đậu tương và khoai lang, kế tiếp là bí đỏ, lúa nước, hoa hướng dương, dưa hấu, sau đó chính là các loại rau củ.

m nay bắp và đậu tương của Ngưu Vương trang đều trồng hai vụ, trồng gối vụ cùng các loại rau củ trên núi, vụ dầu đã thu hoạch rồi, vụ hai vừa mới trồng xuống không lâu.

ản lượng của đậu tương thấp, một mẫu mới thu được khoảng hai ba trăm cân đậu, nhưng mà trồng đậu tương có ích cho cải tạo đất đai. Hiện giờ, đậu tươi đậu khô La Mông đều bán mười tệ một cân, bởi vì đậu tương tươi cần người già trên Ngưu Vương trang lột từng hạt từng hạt  ra từ trong trái đậu, mà đậu khô chỉ cần phơi nằng nguyên trái trái đậu tự nhiên liền mở ra, có thể bớt không ít thời gian.

Sản lượng của bắp liền cao rồi, mỗi mẫu cơ bản đều có thể đạt tới trên một ngàn cân, nhưng mà nếu trồng dài hạn, đất đai liền sẽ trở nên rất cằn cỗi. Tuy rằng giá rẻ một chút so với đậu tương, nhưng mà lượng tiêu thụ của bắp của nhà La Mông ở trên mạng vẫn là thấp rất nhiều so với đậu tương, bán mở rộng cũng không tồn tại nguy hiểm hàng không đủ bán.

hưng mà những cái này đều không bằng thu nhập bán dưa hấu năm nay của La Mông, sản lượng dưa hấu vốn liền cao, còn bị la Mông bán giá cao ba tệ rưỡi một cân, một năm nay dưa hấu nhà họ từ đầu hè bán tới cuối hè, cho tới bây giờ còn đang tiêu thụ, túi tiền của La Mông thực ra đã khá dư dả, hai khoản lớn phí nhận thầu và tiền lương xây đập nước của học sinh phải chi bày ra trước mắt anh, cũng không thấy trên mặt anh có cái gì u sầu.









ói chút coi, năm nay thằng nhóc cậu lời không ít chứ?”. Hai người Vương Đại Thắng và Hồ Đàn Phong cũng ngầm tính toán qua giúp La Mông, chỉ tiếc thằng nhóc La Mông này miệng rất kín, ngay cả trên Ngưu Vương trang cậu ta tổng cộng có bao nhiêu mẫu ruộng dưa cũng không chịu lộ ra, bọn họ cũng chỉ có thể ước tính, tính ra sai số quá lớn.



Bớt xạo đi, trên núi các cậu nhiều chim như vậy, còn phải thuê người bắt sâu?”. Vương Đại Thắng căn bản không tin lời của La Mông.



Được rồi, được rồi, cậu đó trồng dưa hấu căn bản không kiếm được tiền, chỉ lỗ vốn, là ông anh già anh hiểu lầm cậu, được chưa?”. Đều là làm ăn, Vương Đại Thắng còn có thể bị cậu ta lừa dối?





ấy lãi không? Nếu không lấy lãi, này thật đúng là không mượn thì thật phí”.



“Bỏ đi, lát nữa em hỏi chị em một chút”. Thực tế bây giờ La Mông cũng không thiếu tiền.








ồng thời cùng người phía Vĩnh Thanh còn có người của làng Thượng Thủy, sau khi xác định phạm vi khu vực của Ngưu Bối Phong, La Mông chiều cùng ngày liền đeo một cái túi du lịch, bên trong tổng cộng đựng 458.280 tệ, tới Vĩnh Thanh ký hợp đồng nhận thầu, thanh toán tiền nhận thầu ba năm đầu, cũng công chứng qua hợp đồng.



m nay đại biểu bọn họ ra mặt chính là trưởng làng của làng Thượng Thủy và một thanh niên trẻ tuổi của làng bọn họ, trong khoảng thời gian La Mông đi Vĩnh Thanh, La Toàn Thuận trường làng làng Đại Loan tiếp đãi bọn họ tới trong nhà chính mình, buổi chiều bọn La Mông trở về từ Vĩnh Thanh, lại lái xe chở mấy người bọn họ tới quán ăn tối của hai vợ chồng La Cảnh Lượng.

Tiếu Thụ Lâm nói chính mình phải đi xem một chút ruộng cua, liền không đi cùng, kỳ thật La Mông cũng biết, bình thường bán rau lại bán rau, chân chính tới trên bàn cơm, nếu hai người bọn họ đồng thời lên sân khấu, ở trong mắt người khác là có chút mất tự nhiên, Tiếu Thụ Lâm vốn cũng không thích trường hợp này lắm, dứt khoát liền không tới đây, La Mông cũng không nói thêm cái gì.


L t sau chờ La Mông uống rượu xong cùng người ta, lại mang chút ốc đồng xào bia về, hai người ngồi ở trên  ban công trên lầu nhà mình uống bia ăn ốc đồng, không có ánh mắt khác thường của người khác, càng khiến bọn họ cảm thấy tự tại.

(=thạch đen),  hai tháng nghỉ hè này buôn bán cũng đều không tệ lắm.



suong-saosuong-sao-1

“Cho một dĩa ốc đồng xào, một dĩa ngao xào, một cái chân giò, lại xào một dĩa cá sợi, một dĩa đậu phộng, một dĩa củ niềng, một dĩa rau, thêm một lốc bia”. Vào cái quán của La Cảnh Lượng, La Mông liền gọi món ăn.


i chao! Sao em tới đây vậy?”. Trần Tái Lệ vợ của La Cảnh Lượng là một người phụ nữ thân hình cao lớn giọng cũng rất lớn, vừa thấy tới là đám người La Mông, lập tức nhiệt tình tiếp đón.



Chờ chút nha, bưng đồ ăn lên cho mọi người”. Trần Tái Lệ bảo mấy người La Mông ngồi xuống trước, bây giờ La Cảnh Lượng đã vung muôi xào đồ ăn rồi, nhà bọn họ buôn bán tốt, bây giờ cũng đã khai trương rồi.



a target="_blank" rel="nofollow" href="https://hoacaidauno.file s.wordpress.com/2016/10/le1baa 1c-c491e1bb8f-2.jpg">lac-do-2

“Ăn một chút, đậu phộng bên kia của bọn họ không tồi”. La Toàn Thuận tiếp đón hai người của làng Thượng Thủy.




Bên người ta đất đai bằng phẳng, bao nhiêu đất tốt ruộng tốt, nào giống bên chúng ta chớ, chỉ toàn khe suối”. Người trẻ tuổi đi cùng ông cũng nói.

La Mông à, đây là chàng trai Trần Cương của làng Thượng Thủy chúng ta, thằng nhóc này nói chuyện khó nghe, làm việc còn được, hai năm nay làm buôn bán ở Đồng thành đó. Mấy bữa trước mấy người trong làng chúng ta bàn bạc, muốn đem nhà cửa đất đai của làng Thượng Thủy chúng ta đều cho cháu thuê, nó nói không được, thằng nhóc này, mặc kệ tại bên ngoài phát triển tốt hay không tốt, nó chính là không bỏ được một mẫu ba đất quê nhà kia, mấy căn nhà cũ rách”. Thôi Bảo Khôn này nói xong, đúng là đã ướt hốc mắt rồi.





Thôi thì như vầy đi, ruộng vườn nhà cửa các chú đều tự mình giữ lại, mảnh vùng núi sở hữu của tập thể cho cháu thuê, thế nào?’. Dưa hái xanh không ngọt, La Mông cũng không có dự định nhất định phải thuê cái làng của bọn họ, dù sao đó là nhà tổ người ta mà, cho dù hiện tại không ở, sau này cũng khó nói, muốn giữ lại cũng là lẽ thường của con người.

“Tôi thấy được đó, giá cũng ấn mười hai tệ là được rồi”. Trần Cương nói.


Thời hạn hợp đồng tôi cũng muốn bảy mươi năm, hai người xem phí nhận thầu bao nhiêu năm trả một lần thích hợp?”. La Mông hỏi hai người bọn họ.

ôi thấy vẫn là giống làng anh đi, mười năm trả một lần”. Trần Cương lại nói.

Vậy được, hai người xem ngày nào thích hợp, triệu tập dân làng làng hai người họp một buổi, tôi tại chỗ liền ký hợp đồng, chia tiền, hai người thấy được không?’. Tình huống của làng Thượng Thủy có chút đặc thù, mọi người của cả làng dọn đi rồi, ở chỗ này một ít ở chỗ kia một ít  cực kỳ  phân tán, lúc này La Mông muốn nhận thầu vùng núi của làng bọn họ, còn là phải triệu tập những người này lại, ngay mặt chia tiền, ngay mặt nói rõ ràng.



Ài, đồ ăn tới rồi nha”. Lúc này Trần Tái Lệ bưng lên một dĩa chân giò một dĩa ốc đồng xào mà La Mông gọi.







Anh còn muốn xây nhà tại làng tôi hả?”. Trần Cương liền hỏi La Mông.



Nếu nói như vậy, anh tự mình mời người tới, ở trên núi tha hồ xây bất cứ nơi nào mà?”. Trần Cương nói.

Làng cậu có đường đi mà, sân phơi cũng có, tôi sửa sang lại một chút, có sẵn liền có thể dùng mà, đỡ tiêu bao nhiêu tiền”. La Mông cười cười, hỏi Trần Cương, nói: “Sao nào, cậu cũng muốn xây nhà ở làng cậu làm đầu tư dài hạn hả?”.





Tr ước đó còn chưa có được cái linh tuyền này, tình huống của La Mông cũng gần giống Trần Cương bây giờ, tuổi trẻ không bao nhiêu vốn liếng, cực cực khổ khổ làm nên một chút sự nghiệp, cũng rất khó khăn, hiện giờ cậu ta mắt thấy làng phụ cận làng mình giống như sẽ phát triển lên, sẽ động tâm cũng là rất bình thường.

“Tôi xem xét lại một chút”. TrầnCương nói xong cầm ly rượu lên chạm một chút cùng La Mông, xem như cám ơn nhắc nhở của anh.


Bắp nướng, củ niễng xào”. Lúc này Trần Tái Lệ lại bưng đồ ăn lên cho bọn họ.

hị, ốc đồng xào nhà chị ngon lắm”.











Mười giờ sáng hôm sau, người của làng Thượng Thủy liền đều tới trong tiệm bọn họ rồi, La Mông thấy dưới lầu nhiều người, liền dẫn bọn họ tới một phòng trống của lầu ba nói chuyện.


Nội dung cũng rất đơn giản, liền là nói rõ một chút, sau này núi lân cận làng bọn họ đều bị anh bao hết, lại muốn lên núi hái rau dại hái trái dại và vân vân, đó là không được.






hật ra anh cũng biết, chính mình thật muốn trồng trái cây đầy núi, tới khi đó có một số người không nổi ý xấu đó là không có khả năng, nhưng mà việc này hiện tại dựa vào miệng nói khẳng định vô dụng, phải đợi tới lúc sự việc xảy ra, lại hung hăng chỉnh họ một phen te tua, sau này lại có người muốn đụng tới trái cây nhà anh, vậy phải cân nhắc một chút.





Vậy cũng đúng lúc, mấy năm trước làng chúng tôi còn có người chê nhà cửa cũ nát, tìm một mảnh đất định xây căn nhà mới, kết quả cái nhà sau đó cũng không ai ở, mỗi người đều dọn ra ngoài, nền nhà của mấy gia đình đều nối liền một mảnh, nếu cậu muốn ở đó xây hai căn nhà lớn cũng thích hợp”. Những dân làng dọn đi từ làng Thượng Thủy, ngày trôi qua phần lớn cũng thật sự bình thường, lúc này nghe nói nền nhà trong làng còn có người muốn, đương nhiên cao hứng.





H ơn nữa La Mông thật muốn có thể tại làng bọn họ xây mấy căn nhà, nếu lại có người dọn vào sống, sau này hàng năm hàng năm tiết Thanh Minh bọn họ quay về trong làng tảo mộ đều có thể náo nhiệt chút, sẽ không giống nhiều năm trước, lạnh lạnh lẽo lẽo, giống như làng quỷ. Nói tới tiết Thanh Minh, nhóm dân làng này lại nhớ tới một chuyện.

“Đúng rồi, mộ tổ tiên của nhà chúng tôi còn tại bên trên Ngưu Bối Phong mà, La Mông à, cậu núi này bao là bao, cũng đứng san bằng mộ tổ tiên của chúng tôi”. Mộ tổ tiên bọn họ không phải ở trên mảnh núi rừng sở hữu tập thể của làng Thượng Thủy, mà là ở Ngưu Bối Phong, trước đó La Mông từ trong huyện nhận thầu mảnh vùng núi đó.


ày sao có thể chớ? Tôi có thể làm chuyện thất đức vậy sao?”. Một ngọn núi trên vạn mẫu mà, anh cần gì vì một hai mẫu đất núi đi san bằng mộ tổ tiên người ta sao?

K ý hợp đồng công chứng trả tiền nhận thầu, sau đó La Mông lại ký [thỏa thuận tặng nền nhà] cùng thôn dân có nền nhà, không có biện pháp, nhà cửa của nông thôn không cho phép mua bán, hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy, nói là tặng cho, nên giao tiền hay là yêu cầu gì, dân làng khác nhận tiền viết cái biên lai cho La Mông.







ày tiệc giết heo định ở 31 tháng 8, đám thằng nhóc làm việc trên Ngưu Vương trang đều là lớp tốt nghiệp, có một số báo danh muộn, phải chờ tới giữa tháng mười mới tới trường đại học đăng kí, có một số không thi đậu, sau này còn chưa nghĩ tốt phải làm cái gì nữa, một ngày chưa xuống núi bọn nó một chút cũng không sốt ruột, còn có không nỡ đi.

Ở trước lúc tiệc giết heo, La Mông còn có thể nhàn nhã hai ngày, gần đây công việc cứ liên tiếp, anh và Tiếu Thụ Lâm hai người đều có chút rối ren, thật vất vả buôn bán giày bệt và đan rổ đều gần như đi vào khuôn khổ rồi, hai người bọn họ cũng có thể thở phào một cái.

ôm nay giữa trưa ngày 30, La Mông và Tiếu Thụ Lâm sớm liền đưa cơm qua bên đập nước cho mấy con chó lớn chó nhỏ, thuận tiện cơm trưa của hai người bọn họ cũng giải quyết tại bên đó, giữa trưa dưới cây lớn bên bờ đập nước ăn cơm cũng rất mát mẻ.

“A ô a ô…….”. Rất xa, La Mông nhìn đến hàng ngốc Nha Nha kia đang ngưỡng đầu kêu to liên tục hướng trên cây.

Gâu gâu!”. Bốn anh em Đông, Tây, Nam, Bắc cũng chỉ còn lại hai, đều xoay quanh cái cây đó.

La Mông và Tiếu Thụ Lâm đi qua nhìn một cái, hai con khác đều ở trên chạc cây, bởi vì nhánh cây bên cạnh rất nhỏ, cũng không dám tiếp tục đi phía trước, đành phải sủa liên tục hướng con chó con trên chạc cây.

hông cần phải nói, lúc này gặp rắc rối lại là Đại Bảo, hàng này đang cẩn thận từng li từng tí nằm sấp lắc lư lắc lư trên nhánh cây cái đầu vói vào bên trong tổ chim, hai con chim khách xám trên không trung đang quanh quẩn không đi, hiển nhiên, con chó con này gây hại chính là ổ của bọn nó.

H i con chim khách xám cũng không phải dễ chọc, mấy lần đều lao xuống dưới muốn mổ một cái trên cái ót lông xù của Đại Bảo, Nha Nha dưới tàng cây nhìn thấy, liền liều mạng a ô lên, trên cây dưới tàng cây Đông, Tây, Nam, Bắc cũng kêu to gâu gâu liên tục.



…..”. Đại Bảo thò đầu xuống phía dưới nhìn một cái, chỉ thấy La Mông và Tiếu Thụ Lâm đã đi tới dưới cây lớn, nó quay đầu lại lại nhìn nhìn mấy trái trứng chim trong tổ chim, có chút không nỡ đi xuống.

“Gan lớn rồi! Ngay cả động vật bảo hộ đều dám ăn! Hôm nào lúc bị người ta lôi ra ngoài bắn chết xem tao có bảo vệ mày được hay không?”.