Chương 167

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy ngày sau, một chiếc xe hơi nhập khẩu phong cách chạy tới Ngưu Vương trang, La Mông vốn còn tưởng rằng tên Mã Từ Quân kia lại đổi xe, vừa thấy không phải, sau khi xe đậu ở trong tứ hợp viện, đi xuống một mập mạp và một phụ nữ dáng người thướt tha, phía sau còn nhảy xuống một con chó Labrador  Retriever màu vàng nhạt.



“Xin hỏi La Mông có ở đây không?”. Mập mạp kia phun khẩu âm phương Nam hỏi một câu.

À, là tôi”. Lúc này La Mông đang muốn đem ánh mắt ngắm hướng dưới bụng con Labrador Retriever, bị gã ta hỏi, vội vàng lại thu ánh mắt về.

trong>chó Labrador Retriever

cho-labrador “Xin chào, xin chào, tôi họ Hoàng, người Quảng Đông, lần này là cố ý mang Phì Muội nhà chúng tôi tớ đây phối giống”. Ông chủ Hoàng này cũng là người sảng khoái, lập tức liền nói ra mục đích tới của chính mình, gã vừa mới nhìn một vòng trong sân, liền không nhận ra La Mông tới, chủ yếu là tấm hình của anh trên mạng và người thật chênh lệch có hơi lớn.







“Bọn tôi cũng biết điều này rồi, chủ yếu là xem bản thân Phì Muội có thích hay không”. Lúc này bà chủ cũng nói chuyện rồi, trong thanh âm trầm thấp của người phụ nữ này lộ ra gợi cảm.






ậy nếu không chúng ta liền mang Phì Muội đi bên đập nước, trước để bọn nó gặp mặt”. La Mông rất muốn lôi con Labrador Retriever xinh đẹp này về làm vợ cho một trong Đông, Tây, Nam, Bắc nhà anh.

Được”. Mới nãy lúc hai vợ chồng lái xe lên núi, đã thấy mấy con chó lớn chó nhỏ bên bờ đập nước rồi, chẳng qua chủ vắng mặt, bọn họ liền không đi xuống tiếp xúc cùng mấy con chó kia, miễn cho gây nên hiểu lầm không cần thiết.

“Hai người từ từ đã”. La Mông nói xong, liền chạy lên trên ban công của một phòng trống ở lầu hai tìm Tiếu Thụ Lâm, giống  loại thời khắc quyết định hạnh phúc hôn nhân Đông, Tây, Nam, Bắc nhà anh, Tiếu Thụ Lâm làm sao có thể không có mặt.






Hôm trước Thang Viện liên hệ tới một khách hàng, nói là nói là cảm thấy hứng thú đối tổ hợp giày bệt và hộp giày của nhà bọn La Mông, muốn  đặt một đơn hàng, nhưng mà bọn La Mông phải ấn theo yêu cầu của gã ta  gởi mấy hàng mẫu qua trước, chủ yếu chính là giày bệt phải căn cứ size giày của bọn họ tăng lớn một chút, hộp giày cũng phải dùng màu sắc đối phương yêu cầu đan ra, mấy hàng mẫu mà thôi, tốn không bao nhiêu thời gian, một buổi chiều Tiếu Thụ Lâm có thể tạo ra.


S n dưới lầu vừa làm đậu hủ lại là rang hạt dưa, vừa là phơi nắng lương thực lại là phơi nắng cẩu kỷ khoai lang khô, có vẻ có chút lộn xộn, La Mông dứt khoát ngay tại lầu hai tìm cái phòng trống, để Tiếu Thụ Lâm ngồi trên ban công làm việc.



rên Ngưu Vương trang tổng cộng hơn một trăm phòng lớn phòng nhỏ, ngoại trừ bố trí đặc thù cá biệt, phần lớn ba bốn người ở một cái phòng nhỏ, cho tới bây giờ, còn có không ít phòng mới không có ai ở qua, lúc này phòng ở liền thành văn phòng của bọn Lâm Xuân Ngọc, dùng để chứa hàng mẫu thật thích hợp.



< >“Cũng không thể rời rạc quá, treo một cuốn tập để cô ấy ghi sổ một cái vẫn là phải làm”.






M y người lái xe đi vào bờ đập nước, bọn Đông, Tây, Nam, Bắc và Nha Nha vừa thấy con xe tải nhà bọn họ, lập tức liền nhảy nhót chạy vội tới hướng bên này, Đại Bảo tròn vo cũng gắt gao đi theo đằng sau đội ngũ.

Hắc”. Mỗi khi thấy sự nhiệt tình của mấy con chó nhà mình, tâm tình của La Mông đều cực tốt.







âu gâu!”. Lúc này mấy con Đông, Tây, Nam, Bắc, Nha Nha, Đại Bảo đều vây quanh Tiếu Thụ Lâm đảo quanh, bọn nó đã ngửi được mùi hạt dưa trong túi quần của gã rồi.

(= vuột mất em này liền ko bít bi giờ mới có được em nào được như vầy).

< rong>“Gâu!”. Đông, Tây, Nam, Bắc nhìn nhìn con chó cái màu vàng nhạt kia, lại nhìn nhìn La Mông, quay đầu lại nhìn Tiếu Thụ Lâm, Tiếu Thụ Lâm bất đắc dĩ, đành phải nhanh chóng lấy ra hạt dưa trong túi quần đút cho bọn nó, ăn xong lúc nào thì lúc đó mới có thể yên tĩnh.








Cậu cho tôi chút hạt dưa”. Nữ chủ của Phì Muội đưa tay ngọc tới trước mặt Tiếu Thụ Lâm.

À”. Tiếu Thụ Lâm có hơi ngượng ngùng lấy ra một nắm hạt dưa từ trong túi quần, nhìn thấy trên mặt gã lộ ra thần sắc hơi ngượng ngùng, La Mông nhịn không được mắt mở to.

hì Muội, tới”. Nữ chủ xinh đẹp đưa cho Phì Muội một hạt dưa, đầu lưỡi Phì Muội cuốn một cái, một thanh âm tách nhẹ nhàng vang lên, tiếp theo liền từ trong miệng phun ra hai mảnh vỏ hạt dưa.

Lại tới một hạt”.



< g>“Lại tới hai hạt”.




“Lại tới ba hạt”.




“……..”.

< ng>Đông, Tây, Nam, Bắc, Nha Nha, Đại Bảo đều sợ ngây người rồi, lúc bọn nó căn hạt dưa cũng chỉ có thể từng hạt từng hạt chậm rãi cắn, có đôi khi cắn không tốt còn phải nhổ ra nhìn nhìn lại ngậm về một lần nữa cắn, người ta ư, đã đạt tới tiêu chuẩn cao ba bốn hạt cùng lúc luôn, chênh lệch này liền giống như súng trường Shiki 38 gặp phải súng máy, hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp.


súng trường Shiki 38


japanese_type_38_01súng máy

a target="_blank" rel="nofollow" href="https://hoacaidauno.file s.wordpress.com/2016/10/sc3ban g-mc3a1y.jpg">sung-may“A ô…….”. Nha Nha cũng không lật tảng đá nữa, mở lớn miệng nhìn con chó đẹp kia biểu diễn cắn hạt dưa.

Ô…….”. Đông, Tây, Nam, Bắc cũng không tìm Tiếu Thụ Lâm đòi hạt dưa nữa, mấy anh em ngồi thành một hàng, hết sức chăm chú nhìn miệng của Phì Muội mở ra khép lại, lại nhìn vỏ hạt dưa bị nó dùng đầu lưỡi đẩy ra bay lả tả rơi xuống tới trên mặt đất…….

>“Thế nào, trợn tròn mắt ha? Ha ha ha!”. Nhìn tới hình dáng ngốc của mấy con chó đực nhà La Mông, tâm tình của ông chủ Hoàng rốt cục khoan khoái, Phì Muội nhà họ thông minh, học gì đều nhanh hơn sơ với con chó khác.




ng, Tây, Nam, Bắc đều là cực kỳ hài lòng đối Phì Muội, bởi vì tài nghệ cắn hạt dưa của nó đã hoàn toàn vượt qua trình độ cao nhất của Hầu mập, ở trong mắt mấy anh em, nó liền giống như là học sinh loại ưu trong đám học sinh, nhân sĩ tinh anh sau khi bước vào xã hội, mị lực không thể ngăn cản.



a Mông và ông chủ Hoàng trao đổi chuyện kế tiếp, ý của ông chủ Hoàng là, bọn họ mang theo Phì Muội ở lại bên cạnh mấy ngày, chờ sau khi phối giống thành công, trước mang Phì Muội về nhà, sau khi chó con sinh ra bọn họ chia đôi, nếu số lẻ không có cách chia đôi, liền từ một phía ra tiền mua lại một con chó con trong đó.

La Mông không đồng ý, trước đó anh cũng không quen biết ông chủ Hoàng này, nếu người ta mang theo giống của lão Đại biến mất, anh cũng không biết đi đâu tìm, Đông, Tây, Nam, Bắc nhà anh gien tốt, người coi trọng cũng không ít.

Đề nghị của La Mông là, hơn hai tháng dưỡng thai của Phì Muội phải ở trên Ngưu Vương trang, chờ sau khi chó con sinh ra, ông chủ Hoàng và vợ ông ta lại tới nhận chó lớn và chó nhỏ, dù sao Ngưu Vương trang của anh ngay tại nơi này, bào đắc liễu hòa thượng bào bất liễu miếu*.

*Bào đắc liễu hòa thượng bào bất liễu miếu: chạy khỏi hòa thượng không chạy khỏi được miếu = cái Ngưu Vương trang nằm chình ình tại đây, La Mông có thể bỏ chạy nhưng Ngưu Vương trang lại không chạy đi đâu được.




g chủ Hoàng vừa nghĩ chính mình cũng không phải làm mua bán này, nhận nhiều chó con về như vậy quả thật là cái gánh nặng, cuối cùng tám phần cũng là phải bán đi, nếu La Mông chịu ra tiền, gã sẽ không ý kiến gì, vùng làng Đại Loan này non xanh nước biếc, hơn nữa La Mông cũng gánh vác được, sẽ không bạc đãi hậu đại của Phì Muội nhà họ.

ng này là một người làm ăn, chuyện không cần cho không tiền gã là tuyệt đối sẽ không làm, lúc trước Phì Muội cũng là gã tốn một đống tiền mặt mua về nhà, chó con của nó sinh có thể tặng không? Về phần La Mông yêu cầu để Phì Muội ở Ngưu Vương trang dưỡng thai, gã cũng có thể lý giải điểm ấy, coi như là cho Phì Muội nghỉ ngơi, để gã và vợ gã có một thế giới hai người.

Nữ chủ xinh đẹp không nỡ xa Phì Muội, muốn ở Ngưu Vương trang cùng nó cùng nhau chờ sinh đẻ, kết quả bị hai người La Mông và ông chủ Hoàng hợp lực khuyên đi về.


Vì thuận tiện lão Đại và Phì Muội nói chuyện yêu đương, La Mông liền không kêu nó lại trông nom đập nước ngủ chuồng gà, đặc biệt dùng tấm ván gỗ xây một cái nhà gỗ nhỏ trong rừng cây ăn trái trên sườn núi bên cạnh con suối nhỏ, lại dọn ổ chó của lão Đại vào đó, lấy ra ruột bông cũ trong ổ chó, thay một tấm thảm lông nửa mới.





Nào có chứ?”. Tiếu Thụ Lâm không thừa nhận.



À”. Tiếu Thụ Lâm lau lau cái mũi, không nói chuyện.

“Cậu đỏ mặt cái gì?”. La Mông truy hỏi.




úc cậu đối mặt với tớ cũng chưa đỏ qua”. La Mông oán hận lót gạch xanh, lúc trước lúc anh xây tứ hợp viện còn lại, lúc này vừa vặn bưng một ít lại đây lót sàn tân phòng* cho lão Đại.



o chưa từng đỏ chứ?”. Này không phải trợn mắt nói dối sao? Tiếu Thụ Lâm cũng là sau khi cùng một chỗ cùng La Mông mới biết được hàng này chính là tên hư hỏng háo sắc, thường thường làm tới gã không chịu nổi, có đôi khi mồ hôi đều có thể đổ ra rồi, còn có thể không đỏ mặt?





“Đối tớ cũng đỏ một cái xem nào”. La Mông giở trò lưu manh nói.


Bệnh thần kinh”. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng cười cười, quay đầu đi tiếp tục trừng tấm ván gỗ của gã.

ao? Đỏ không được hả?”. La Mông cũng không lót gạch xanh nữa, ngồi xổm trên mặt đất bước mấy cái, liền lê qua hướng Tiếu Thụ Lâm, không có biện pháp, nhà gỗ là xây cho bọn lão Đại ở, không gian là hơi nhỏ.





Làm việc đi”. Tiếu Thụ Lâm lại né tránh qua một bên khác, hai mắt lóe sáng mang theo ý cười.



Đừng quậy”. Tiếu Thụ Lâm giơ tay đẩy La Mông một chút, kết quả bị La Mông ôm chầm, kéo người gã qua, cả người thuận thế liền đè qua.

Này thì sao?”. La Mông gắt gao khóa chặt hai mắt của Tiếu Thụ Lâm, chậm rãi tới gần, nhẹ nhàng cọ xát một chút trên bờ môi của Tiếu Thụ Lâm.

…….”. Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp của hai người cũng không tự giác trở nên dồn dập lên, trong không khí giống như có cái gì đang bốc cháy……

“Gâu!”. Lão Đại chờ ở bên ngoài rốt cục không thể nhịn được nữa, trung khí mười phần sủa một tiếng, đây chính là tân phòng của nó!


hụ khụ”. Hai người bị cắt ngang đành phải che dấu ho nhẹ hai tiếng, sờ sờ cái mũi tiếp tục làm việc, thật sự là chó lờn rồi nên khó quản, hiện giờ vì vợ, thế nhưng cũng dám phá hư chuyện tốt của chủ.



Phì Muội này thoạt nhìn rất có khí chất quý tộc, kỳ thật hoàn toàn cũng là một tham ăn, lúc ban đầu, La Mông chuẩn bị suất ăn cho nó và lão Đại đều là nhiều như nhau, hàng này không đủ ăn, lão Đại liền tặng phần của chính mình cho nó, có một buổi chiều trong lúc vô tình La Mông La Mông nhìn thấy chó quê nhà mình đang hóp bụng gặm khoai lang, khiến anh cực kỳ đau lòng.





Thời gian bước vào trung tuần tháng chín, bụng của Phì Muội giống như có hơi có thể nhìn ra rồi, trên sườn núi bên cạnh con suối nhỏ, hơn mười cây táo xanh, mắt thấy cũng sắp tới lúc trái chín rồi.






ũng có trái táo riêng lẻ chín tới đặc biệt sớm, La Mông và Tiếu Thụ Lâm hái mấy trái ăn một chút, thật sự là chua ngọt giòn chảy nước bọt mười phần. Khó trách cho dù là phẩm chất không tốt lắm, mấy năm nay táo xanh trên thị trường đã dần dần bị chủng loại khác chiếm lĩnh, bên đại học Nông Nghiệp tỉnh còn giữ loại cây con của loại cây táo này.

ấy ngày nay mỗi lần La Mông và Tiếu Thụ Lâm đi ngang qua mấy cây táo, đều phải tiện tay hái mấy trái chín xuống ăn, có đôi khi cũng sẽ đưa qua bên tứ hợp viện để mọi người cùng ăn một chút, lão Đại và Phì Muội sinh hoạt tại trong rừng cây ăn quả hiển nhiên ăn không ít, răng chó nhọn là đủ nhọn, mọc cũng không dày lắm, lúc gặm táo đặc biệt tốn sức, một trái táo có thể gặm cả buổi.



ết quả không đợi tới thứ bảy, chiều thứ tư liền xảy ra chuyện rồi, tối ngày này lúc La Mông và Tiếu Thụ Lâm đang ngủ, đột nhiên nghe được một trận chó sủa, đầu tiên là lão Đại và Phì Muội đang sủa, sau đó ba cón chó quê bên chuồng gà cũng sủa lên, tiếp theo nữa cả đỉnh núi liền náo nhiệt rồi, trong chó sủa hỗn loạn và gà gáy chấn kinh, trâu bên chuồng trâu cũng kêu to ụm bò theo.

La Mông và Tiếu Thụ Lâm nghe được động tĩnh, đầu tiền liền mặc quần áo lấy đèn pin đi hướng rừng cây ăn quả phía bờ suối, phát ra động tĩnh trước nhất chính là ở tại chỗ lão Đại và Phì Muội, La Mông và Tiếu Thụ Lâm rất thính tai, hai người đều không nghe nhầm.













àng này tuyệt đối là có mưu tính trước.

Không biết làm sao, lúc này La Mông đột nhiên liền nhớ tới lúc trước lúc chính mình mới vừa quay về làng, những lời nói về Tôn hầu tử (Tôn Ngộ Không), chẳng lẽ đây là quả báo kiếp này trong truyền thuyết? La Mông ảo não tới trực tiếp túm tóc, sớm biết như thế, trước đó anh liền không nói xấu con khỉ đó rồi!