Chương 203

La Mông chỏ về ba xe cây hồng giống trồng non nửa cái đỉnh núi, đương nhiên, lúc mới vừa trồng xuống, nước linh tuyền cũng đều tưới không ít, La Mông để Nhị Lang chở anh lên núi đi dạo non nửa ngày, liền tưới hết đám cây giống con này, đám nước linh tuyền này tưới xuống, khác không nói, tỉ lệ sống khẳng định là không thành vấn đề.





Chà, Bặc sư phụ về rồi?”. Một đoạn thời gian trước Bặc Nhất Quái đi ra ngoài, ông lão này bận hay rãnh liền phải đi ra ngoài một chuyến,  không ai biết rốt cuộc ông ta đi làm gì.

ái kê kinh của cậu, bán đi chưa?”. Bặc Nhất Quái đi tới, hỏi La Mông.



“Chúng ta vừa đi vừa nói”. Bặc Nhất Quái làm tới còn rất thần bí, dùng cái tay lớn mập ú của ông kéo cánh tay của La Mông, liền kéo anh ra bên ngoài.


“Hai cha con đi về trước ăn cơm đi, không cần chờ tớ”. La Mông vội vàng quay đầu lại nói với Tiếu Thụ Lâm và Bé Khỉ.












“Bặc sư phụ ngài không phải làm khó cháu sao? Cháu lại không biết cái thứ gọi là kê linh gì đó rốt cuộc là cái gì, sao định giá tiền được?”. Thấy Bặc Nhất Quái thái độ này, thú đó tám phần là cái bảo bối, nhưng càng là đồ bảo bối, vậy giá lại càng là bất định, La Mông có thể dễ dàng mở miệng sao?


Bặc sư phụ, ngài nói thứ này giá trị bao nhiêu tiền?’. La Mông hỏi lại Bặc Nhất Quái.



Xác định ạ, sao không xác định?’. Thứ này bản thân anh lại không dám tùy tiện ăn, để dành làm cái gì?

ậy được, ta biết rồi, sư phụ ta tối mai liền tới”. Bặc Nhất Quái nói.

Sư phụ ngài?”. La Mông

a Mông cũng là lắp bắp kinh hãi, không biết tại sao, anh chính là cho tới bây giờ không nghĩ tới Bặc Nhất Quái còn có thể có sư phụ.



“Không sao hết, tối mai, cháu chờ là được”.


< >“Còn có cái này, chuyện kê linh, thằng nhóc cậu cũng đừng để người ta tuyên truyền khắp nơi, không ưu đãi gì”. Tốt xấu cũng là quen biết một hồi, hiện tại Bặc Nhất Quái ăn ở đều tại Ngưu Vương trang, lúc này liền cho La Mông một lời khuyên.


“Này không phải cháu nguyện ý tuyên truyền, Bàn từ làm thịt con gà kia trong sân, lúc cháu trở về mọi người đều đang vây quanh xem mà”. La Mông oan uổng.




Sư phụ ngài ông cụ ấy, cái này, sẽ không để con cháu chúng ta chịu thiệt chứ?”. La Mông cười ha ha nói.

Vậy phải xem ông ấy có thích cậu hay không”. Bặc Nhất Quái cũng cười cười theo, sau đó cũng không quay đầu lại liền đi hướng dưới chân núi.

hìn bóng dáng rời đi của Bặc Nhất Quái, La Mông nhịn không được gãi gãi ót, xem ra lấy lòng sư phụ lão lừa đảo này vẫn là rất cần thiết, nói không chừng ông lão đó tới khi đó vừa cao hứng, tay lớn vung lên, giá tiền của kê linh nhà anh liền tăng gấp đôi.



Vị này chính là Bạch lão tiên sinh đúng không ạ, ngưỡng một đã lâu, ngưỡng mộ dã lâu!”. Vì để ông lão này nhìn anh thuận mắt, La Mông cũng biểu hiện thật sự là nhiệt tình.



Nào có ạ? Người ta chính là khách sáo một chút cùng ngài”. Bặc Nhất Quái cười tủm tỉm.









(= bố mày, cha mày) bàn trung y?”. Lão tiên sinh hai mắt trừng tròn xoe, mài dao sàn sạt miệng phun lời tục, chỉ tiếc động tác trên tay không quá lưu loát, gõ chữ chậm rì, gấp tới độ ông lại là một hồi sốt ruột điên tiết.



Biết chửi người không?”. Bạch lão tiên sinh hỏi Tiếu Thụ Lâm.

Biết”. Tại phương diện này Tiếu Thụ Lâm vẫn là khá tự tin, từ nhỏ dưới ảnh hưởng của Tiếu lão đại và đám bạn xấu của ông, người này nghe tai nghe mắt thấy cũng học không ít.

hửi chết gã cho ta”. Bạch lão tiên sinh nói xong liền nhét di dộng vào trong tay Tiếu Thụ Lâm.

iếu Thụ Lâm xắn ống quần, chân trần ngồi xổm trên sô pha, thoáng nổi lên một chút cảm xúc, sau đó bắt đầu gõ chữ……..

g>“Ái chà! Câu này hay! Ha ha ha ha!”.




“Ha ha ha, nhóc con không tệ!”.




“Gã chạy rồi”. Chưa tới hai mươi phút sau, Tiếu Thụ Lâm đưa lại di động cho Bạch lão tiên sinh.


“Làm rất tốt”. Bạch lão tiên sinh tâm tình vui vẻ vỗ vỗ bả vai của Tiếu Thụ Lâm, hoà hợp êm thấm nói chuyện cùng gã: “Nghe nói cậu đang theo tiểu Bặc luyện võ công? Ái chà, người trẻ tuổi thật tốt, đồ tôn (học trò của học trò) này ta nhận! Luyện thật tốt, tương lai nhất định có tiền đồ hơn so với sư phụ cậu, ông già ta vừa mắt cậu!”.

“Bạch lão tiên sinh, bây giờ chúng ta xem kê linh?”. La Mông rèn sắt khi còn nóng.




a Mông dùng cây kéo cắt mở chỉ mảnh may kín mề gà, mấy ngày này thời tiết khô ráo, mề gà dùng để chứa kê linh cũng sắp khô queo, sau khi cắt mở chỉ mảnh, lấy tay lấy tay nhẹ nhàng mở ra, mấy cái dị vật màu đỏ ánh vào tầm mắt của mọi người.

“Này…….”. Nhìn thấy thứ này, biểu cảm vốn vui vẻ trên mặt Bạch lão tiên sinh liền trở nên ngưng trọng.


“Thế nào?”. La Mông hỏi ông ta.


a xem một chút…….”. Bạch lão tiên sinh đầu tiên là lấy một viên kê linh đưa tới trước mắt nhìn nhìn, lại đưa tới gần ngửi ngửi, sau đó cầm lấy cái kéo La Mông vừa mới dùng rạch một chút trên cái kê linh, vươn đầu lưỡi liếm liếm, nhíu chặt chân mày, tinh tế nhấm nháp.





“Cháu cũng không hiểu, ngài thấy sao?”. La Mông quả thật là không hiểu không hiểu, trên đời này hiểu thứ này có thể có mấy người?


“Dược tốt a! Thời điểm mấu chốt có thể cứu mạng người, theo lý thuyết là vô giá”. Bạch lão tiên sinh này nhưng thật ra chân thật rất nhiều so với Bặc Nhất Quái, trực tiếp liền nói ra ngọn nguồn cho La Mông.




Tổ tiên của nhà ta truyền xuống một ít toa thuốc, trong đó có mấy toa thuốc còn có một vị kê linh này, chỉ tiếc đồng lứa cha ta, còn có tổ phụ ta, đồng lứa ông cố phụ, đều vô duyên kiến thức kê linh chân chính, toa thuốc cũng liền bỏ bê, vẫn không có thể chân chính phối ra dược được. Mấy toa thuốc kia chỉ dùng để giải bách độc của u nhọt ác tính, cụ thể nhằm vào chứng bệnh nào, này nói tới nhưng liền dài dòng, Tây y đúng bệnh Trung y tìm gốc bệnh, không phải nói ba xạo có thể nói rõ ràng được”. Bạch lão tiên sinh uống một ngụm trà, nói.

U nhọt ác tính?”. La Mông vừa nghe tới bốn chữ này, trong đầu đó là linh quang chợt lóe.

Đúng, thằng nhóc cậu đầu óc nhưng thật ra rất nhạy, u nhọt ác tính của chúng ta nói, quả thật bao hàm một bộ phận khối u như lời Tây y hiện tại”. Bạch lão tiên sinh cười cười. Lại uống một ngụm nước trà, nói: “Trà này nhưng thật ra thật sự ngon”.

La Mông nghe xong cũng cười cười theo, lòng nói dùng nước linh tuyền pha ra nước trà có thể không ngon sao? Miệng của ông lão này nhưng thật ra thật sự kén chọn.








Được ạ”. La Mông một hơi đáp ứng, sáu mươi vạn cũng không ít, kê linh nhà anh, trọng lượng dù sao cũng là hơi nhẹ.






L a Mông lấy thẻ ngân hàng từ trong ví tiền, đặt lên trên bàn trà đẩy tới trước mặt Bạch lão tiên sinh, ông lão này rồi lại đen mặt đối với màn hình di động: “Mụ nội nó! Cái diễn đàn chó má hồi nãy, thế nhưng khóa tài khoản của lão tử!”.