Chương 223
Chiều hôm sau Trần Cương tới trấn Thủy Ngưu, đầu tiên là đi nhà Thôi Bảo Khôn một chuyến, bàn một chút cùng ông ấy về chuyện cho La Mông thuê nhà cửa của làng bọn họ, sau đó lại gọi điện thoại cho La Mông, gọi mấy người của làng Thượng Thủy, đoàn người cùng nhau đi làng Thượng Thủy một chuyến, xem qua nhà cửa của các gia đình, kiểm tra một chút vấn đề điện nước, lại bàn bạc xong mấy ngày sau công tác lần lượt bảo trì đường dây điện của làng bọn họ phải phân chia như thế nào.
ởi vì chính là sữa chữa và bảo trì đơn giản, cũng không định thuê người, tới khi đó La Mông chi vật tư, người của làng Thượng Thủy ra sức, dọn dẹp một chút nhà cửa của các gia đình, hai cái giếng lâu năm trong làng cũng phải súc rửa sạch sẽ, dây điện nên kéo lại liền kéo lại.
Buổi tối, đợi tới sau khi đám người đó tản đi, La Mông và trần Cương lại đơn độc đi một chuyến chỗ La Cảnh Lượng, bàn luận một chút công việc sau khi hợp tác.
rần Cương người này rất có nhiệt tình, chẳng qua dòng đời cũng không dễ dàng, thanh niên nhiệt huyết bao nhiêu ở trên xã hộ lăn đi lộn lại cuối cùng lại té bầm dầm mặt mũi, nghĩ muốn vượt trội hơn người cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, điểm này trước đây La Mông cũng là tràn đầy thể hội.
< >Sau khi tán gẫu một chút về chuyện trồng nấm cùng Trần Cương, La Mông nói như vậy, ý ở ngoài lời, Trần Cương là muốn trồng nấm cùng anh, hai người bọn họ sẽ chỉ là quan hệ thuê mướn sẽ không là quan hệ hợp tác, địa bàn của chính mình, lão Chu cuối cùng chính là muốn tự mình làm chủ.
Trần Cương cũng đã nghĩ rõ rồi, lợi thế trong tay của gã quá ít, nhưng mà ỷ vào chính mình là người của làng Thượng Thủy, hơn nữa biết một ít kỹ thuật trồng nấm, muốn chia một chén canh từ chỗ La Mông, nhưng La Mông cũng không ngốc, bây giờ người biết trồng nấm nhiều mà, cho dù không có gã, người của làng Thượng Thủy cũng sẽ coi La Mông như thần tài sẽ không làm trái ý La Mông, có gã hay không có gã, kỳ thật chính là chuyện nhỏ.
ếu như vậy, nếu cậu cảm thấy hứng thú, liền tới làm giúp tôi cái lán nấm này đi, công tác tiền kì đều do cậu tổ chức, năm đầu tiên, ấn doanh số kinh doanh của tôi cho cậu ba điểm* tính tiền lương cho cậu, sang năm, tôi chờ sang năm xem tình hình lại bàn lại”. (ba điểm: bản QT ghi thế, 3% thì quá nhiều rồi, chắc là 0.3%, tui đoán vậy)
“Thời gian tới khi nào?’.
“Lấy tết âm lịch sang năm làm giới hạn”.
(nhóc mập này không phải Hầu Tuấn mập nhé), nhưng mà thuộc tính của hai Bàn tử này gần giống nhau, cũng không thuộc loại hình chịu khổ nhọc, bảo nhóc đó đi trồng nấm nó hẳn là không thích.
Đại Cái còn được, nghe nói tình huống gia đình không phải đặc biệt tốt, La Mông nhìn qua, cũng hiểu được cậu ta là người có thể chịu khổ, trước đó La Mông bảo Mắt Kiếng đi theo Trần Kiến Hoa học quản sự, tuy rằng thằng nhóc này không nói gì, trong lòng khẳng định cũng là có chút sốt ruột, hiện giờ cứ nó đi làng Thượng Thủy rất thích hợp, vừa vặn cũng ăn rơ cùng Trần Cương, đều là thuộc loại hình dốc lòng, đại khái có thể hợp.
Dạ”. Đại Cái gật gật đầu, có chút ngại ngùng cười cười với La Mông, La Mông vỗ vỗ bờ vai của nó, rời khỏi ký túc xá bọn nó. Ngày này cũng đủ bận rộn, vừa là đi làng Thượng Thủy lại là uống rượu cùng Trần Cương, khiến cho buổi chiều anh đều không thể dành ra thời gian cùng tiếu Thụ Lâm cùng đi lên núi cho khỉ ăn.
N iệt độ không khí tối mùa đông rất thấp, lão Chu rụt cổ đi trên đường nhỏ bên cạnh con suối, lúc đi ngang qua ổ chó của một nhà lão Đại bọn nó, nghe được từ trong ổ truền tới hai tiếng nức nở nhỏ, không biết là con chó con nào đang nói mớ. Trong khoảng thời gian này Đông Nhất, Đông Nhị đi theo hai cha con Nha Nha, Đại Bảo cọ ăn cọ uống khắp nơi, thân hình đó là càng ngày càng tròn, cứ tiếp tục như vậy, đoán chừng là như Đại Bảo rồi.
“Hôm nay sao hai ông cháu lại rãnh rỗi tới đây vậy?”. La Mông hỏi bọn họ.
ao không rãnh rỗi chớ, này đều chờ cậu hai ba tiếng đồng hồ rồi, cậu cũng thật bận rộn, giờ đều là giờ nào rồi, mới làm xong hết việc a?”. Lão Yến tử hỏi.
“Bồ câu trong nhà đều lập chuồng mới rồi, cha mẹ Vân Khai cũng tới đây rồi, sau này có thể rãnh rỗi chút”. Người nuôi bồ câu chuyển nhà tuyệt đối không phải một chuyện thoải mái, lần này đám người Yến Vân Khai, trước trước sau sau diễn ra hơn mấy tháng, lúc này mới rốt cục đều sắp xếp gọn gàng đầu đầu đuôi đuôi, hơn nữa trong quá trình lập chuồng mới, hoặc nhiều hoặc ít cũng là có chút tổn thất.
Mấy đôi bồ câu mới của nhà cháu không tệ a?”. Lão Chu nhất thời liền lên tinh thần rồi.
iao tiếp cả đời người rồi, có gì không nhận ra chớ”. Lão Yến tử quả nhiên hưởng thụ.
Vậy à”. Còn tưởng bồ câu của nhà mình lại kinh thế hãi tục rồi, lão Chu cao hứng không công một hồi.
ơng lai một đôi bồ câu này đẻ trứng, cậu giữ lại cho ta, đừng lại ăn mất”. Đối với hành vi nhà bọn La Mông đem trứng bồ câu làm trứng gà ăn, lão Yến tử cũng là biết.
Ừm”. Lúc này Tiếu Thụ Lâm đang tựa vào trên sô pha bên cạnh, khi có khi không gảy gảy móng tay của chính mình, không biết đang suy nghĩ cái gì, nghe được lão Yến tử nhắc tới tên của mình, liền không nhẹ không nặng lên tiếng.
“GIá tiền tính thế nào?”. Lão Chu đương nhiên tin tưởng đôi bồ câu thế hệ tiếp theo khẳng định sẽ rất tốt, cho nên cũng không sợ giá bán cao.
Ba đôi bồ câu đầu tiên đều để lại cho ta, một đôi đầu và một đôi thứ hai, một đôi ba trăm tệ, đôi thứ ba hai trăm tệ, được không?”.
“Không được”. La Mông lắc đầu.
ần tới cái gì?’. Lão Yến tử xua xua tay: “Lần này hai đôi này còn chưa biết thế nào nữa, ài, thời gian cũng muộn rồi, chúng ta cần phải trở về, trời rét mướt này, phải đi ngủ sớm một chút mới được a”.
ai ông cháu đi bộ tới đây à?’. Mới nãy lúc La Mông về tới, không thấy có xe khác đậu bên ngoài.
“Ừ, trời tối thui thế này, chạy xe cái gì chớ, đừng để chạy tới trong mương, đi bộ một chút liền được rồi, hai đứa cũng đừng đưa……”.
“Hắc, lại kiếm một ngàn tệ, hôm nào bọn mình đi Vĩnh Thanh mua mấy bộ quần áo đi, thuận tiện cũng mua mấy bộ cho Bé Khỉ, giờ không phải đi nhà trẻ rồi ư, phải mặc cho đẹp trai chút”. Hai ông cháu Yến Vân Khai đi rồi, La Mông đóng cửa lại, ngồi lên sô pha cạnh Tiếu Thụ Lâm.
hật ra mới nãy anh đã phát hiện rồi, lúc chính mình vừa mới vào nhà, chuyện xấu liếc nhìn Yến Vân Khai một cái, bây giờ anh đang chọc cười đánh lạc hướng, ý đồ tránh được một kiếp.
Muốn…..cùng nhau hay không?’. Lão Chu như cô vợ nhỏ kéo kéo tay áo cùa Tiếu Thụ Lâm.
Tớ tắm rồi”. Tiếu Thụ Lâm thản nhiên nói.
Vậy được rồi”. La Mông đi ba bước liền quay đầu lại nhìn một cái, liền ôm tâm tình thấp thỏm như vậy vào phòng tắm, được rồi, anh thừa nhận, kỳ thật có một chút có một chút chờ mong, kỳ thật là rất chờ mong.
“Tắm xong rồi?’. Thấy La Mông đi tới từ phòng tắm, Tiếu Thụ Lâm ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt mang theo một tia ý cười xấu xa nhàn nhạt, giọng nói cũng là trầm thấp lộ ra hấp dẫn, câu tới toàn thân lão Chu hoa lửa văng kháp nơi.
Ừ”. La Mông ừng ực nuốt một chút nước bọt.
“Ngồi vào chỗ này”. Sau khi vào phòng, Tiếu Thụ Lâm thuận tay chỉ chỉ một cái ghế dựa trong phòng, sau đó thuận tay liền khóa cửa phòng.
La Mông ngoan ngoãn ngồi lên, trên mặt không biể hiện ra cái gì, kỳ thật trong lòng đã gấp không nhịn được rồi! Ngao! Để bão táp tới càng mạnh liệt chút đi!
ay”. Tiếu Thụ Lâm từ trong ngăn tủ đựng quần áo cầm ra một cái áo ba lỗ, kéo hai tay La Mông ra sau, dùng áo ba lỗ xoắn thành mảnh vải cố dịnh hai cái cổ tay của La Mông trên chỗ tựa lưng của ghế dựa, sau đó lại tắt đèn lớn trong phòng, chỉ chừa một cái đèn ngủ nhỏ đầu giường, lúc này mới không nhanh không chậm ngồi lên mép giường.
“…….”. Tiết tấu này có hơi quá chậm, lão Chu có hơi chịu không nổi.
Tiếu Thụ Lâm cởi chính mình tới chỉ còn lại có một cái quần đùi, lúc này mới dừng lại động tác, tới gần trước mặt La Mông, phun ra hơi thở ấm áp ở trên mặt anh, “Thế nào, không đẹp bằng cậu ta ha?”.
(lời tác giả đó)
“Ài., La Mông sao chảy máu mũi vậy?”. Lưu Thải Vân đối diện đi tới vội vàng lấy ra khăn tay từ trong túi ra cho anh bịt lại.
hụ khu, hỏa khí mạnh”. Người này nói dối, thực tế là bởi vì anh không cẩn thận nhớ tới một số hình ảnh người khác không nên nhìn của tối hôm qua, khá nóng bỏng.
Không sao, không sao, đều đi làm việc đi”. La Mông liên tục xua tay, lúc này anh thật sự không muốn bị vây xem.
Trời ạ! Đây là chảy máu mũi hả?’.
“Con cái thằng này, mới vừa ăn tim heo, sao lại nóng trong người chứ? Bảo con bớt dùng đồ nướng đi còn không nghe, sau này trong nhà cũng đừng vẫn đốt lò sưởi âm tường, đốt tới phòng rất khô, bằng không đang đi tử tế trên đường đột nhiên liền chảy máu mũi chứ……”. Đợi lúc ăn cơm trưa, từ chỗ Lưu Thải Vân nghe nói chuyện La Mông chảy máu mũi, Lưu Xuân Lan lại nhắc nhở một hồi.
ồ Đàn Phong và Vương Đại Thắng nghe nói việc này, bị kích động liền kết bạn lên Ngưu Vương trang: “Cậu, cái cậu này, trứng bồ câu toàn tự mình ăn sạch, hiện tại xem đi, bổ tới chảy máu mũi luôn rồi?”.
Lải nhải dai dẳng tới nửa ngày, lại là từ trong tay La Mông mang đi hơn mười cặp trứng bồ câu, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn đi xuống núi, trên đường hai người này còn cực kỳ cao hứng nói: “Thú này là rất bổ, anh nói coi, không thì thằng nhóc La Mông cũng không có thể bổ tới chảy máu mũi luôn, tôi cũng phải ăn nhiều, lớn tuổi rồi liền phải tẩm bổ”.
“Ba ba”. Chạng vạng hôm nay Bé Khỉ trở về từ nhà trẻ, tìm lão Chu trò chuyện.
Lại nói đứa bé này thích ứng tới vẫn ổn, nói cũng rõ ràng hơn so với trước đây, bọn La Mông dứt khoát liền để bé đi học tiếp, vốn định nộp học phí, hiệu trưởng của nhà trẻ nói dù sao học kỳ này cũng còn có mấy ngày thôi, học phí liền không cần, học kỳ sau lại nói, La Mông cũng sẽ không khách sáo.
Sao?”. La Mông hỏi bé.
ô giáo nói không được mang Hoa Hoa theo”. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đen đen của Bé Khỉ mang theo một ít mất mát.
Tại sao vậy?’.
“Bạn nhỏ khóc rồi”. Bé Khỉ xoa xoa óc chó trong tay, ngẩng đầu liếc mắt nhìn La Mông một cái, hô, không tức giận.
ởi vì chính là sữa chữa và bảo trì đơn giản, cũng không định thuê người, tới khi đó La Mông chi vật tư, người của làng Thượng Thủy ra sức, dọn dẹp một chút nhà cửa của các gia đình, hai cái giếng lâu năm trong làng cũng phải súc rửa sạch sẽ, dây điện nên kéo lại liền kéo lại.
rần Cương người này rất có nhiệt tình, chẳng qua dòng đời cũng không dễ dàng, thanh niên nhiệt huyết bao nhiêu ở trên xã hộ lăn đi lộn lại cuối cùng lại té bầm dầm mặt mũi, nghĩ muốn vượt trội hơn người cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, điểm này trước đây La Mông cũng là tràn đầy thể hội.
< >Sau khi tán gẫu một chút về chuyện trồng nấm cùng Trần Cương, La Mông nói như vậy, ý ở ngoài lời, Trần Cương là muốn trồng nấm cùng anh, hai người bọn họ sẽ chỉ là quan hệ thuê mướn sẽ không là quan hệ hợp tác, địa bàn của chính mình, lão Chu cuối cùng chính là muốn tự mình làm chủ.
ếu như vậy, nếu cậu cảm thấy hứng thú, liền tới làm giúp tôi cái lán nấm này đi, công tác tiền kì đều do cậu tổ chức, năm đầu tiên, ấn doanh số kinh doanh của tôi cho cậu ba điểm* tính tiền lương cho cậu, sang năm, tôi chờ sang năm xem tình hình lại bàn lại”. (ba điểm: bản QT ghi thế, 3% thì quá nhiều rồi, chắc là 0.3%, tui đoán vậy)
Dạ”. Đại Cái gật gật đầu, có chút ngại ngùng cười cười với La Mông, La Mông vỗ vỗ bờ vai của nó, rời khỏi ký túc xá bọn nó. Ngày này cũng đủ bận rộn, vừa là đi làng Thượng Thủy lại là uống rượu cùng Trần Cương, khiến cho buổi chiều anh đều không thể dành ra thời gian cùng tiếu Thụ Lâm cùng đi lên núi cho khỉ ăn.
N iệt độ không khí tối mùa đông rất thấp, lão Chu rụt cổ đi trên đường nhỏ bên cạnh con suối, lúc đi ngang qua ổ chó của một nhà lão Đại bọn nó, nghe được từ trong ổ truền tới hai tiếng nức nở nhỏ, không biết là con chó con nào đang nói mớ. Trong khoảng thời gian này Đông Nhất, Đông Nhị đi theo hai cha con Nha Nha, Đại Bảo cọ ăn cọ uống khắp nơi, thân hình đó là càng ngày càng tròn, cứ tiếp tục như vậy, đoán chừng là như Đại Bảo rồi.
ao không rãnh rỗi chớ, này đều chờ cậu hai ba tiếng đồng hồ rồi, cậu cũng thật bận rộn, giờ đều là giờ nào rồi, mới làm xong hết việc a?”. Lão Yến tử hỏi.
Mấy đôi bồ câu mới của nhà cháu không tệ a?”. Lão Chu nhất thời liền lên tinh thần rồi.
iao tiếp cả đời người rồi, có gì không nhận ra chớ”. Lão Yến tử quả nhiên hưởng thụ.
Vậy à”. Còn tưởng bồ câu của nhà mình lại kinh thế hãi tục rồi, lão Chu cao hứng không công một hồi.
ơng lai một đôi bồ câu này đẻ trứng, cậu giữ lại cho ta, đừng lại ăn mất”. Đối với hành vi nhà bọn La Mông đem trứng bồ câu làm trứng gà ăn, lão Yến tử cũng là biết.
Ừm”. Lúc này Tiếu Thụ Lâm đang tựa vào trên sô pha bên cạnh, khi có khi không gảy gảy móng tay của chính mình, không biết đang suy nghĩ cái gì, nghe được lão Yến tử nhắc tới tên của mình, liền không nhẹ không nặng lên tiếng.
Ba đôi bồ câu đầu tiên đều để lại cho ta, một đôi đầu và một đôi thứ hai, một đôi ba trăm tệ, đôi thứ ba hai trăm tệ, được không?”.
ần tới cái gì?’. Lão Yến tử xua xua tay: “Lần này hai đôi này còn chưa biết thế nào nữa, ài, thời gian cũng muộn rồi, chúng ta cần phải trở về, trời rét mướt này, phải đi ngủ sớm một chút mới được a”.
ai ông cháu đi bộ tới đây à?’. Mới nãy lúc La Mông về tới, không thấy có xe khác đậu bên ngoài.
“Hắc, lại kiếm một ngàn tệ, hôm nào bọn mình đi Vĩnh Thanh mua mấy bộ quần áo đi, thuận tiện cũng mua mấy bộ cho Bé Khỉ, giờ không phải đi nhà trẻ rồi ư, phải mặc cho đẹp trai chút”. Hai ông cháu Yến Vân Khai đi rồi, La Mông đóng cửa lại, ngồi lên sô pha cạnh Tiếu Thụ Lâm.
hật ra mới nãy anh đã phát hiện rồi, lúc chính mình vừa mới vào nhà, chuyện xấu liếc nhìn Yến Vân Khai một cái, bây giờ anh đang chọc cười đánh lạc hướng, ý đồ tránh được một kiếp.
Muốn…..cùng nhau hay không?’. Lão Chu như cô vợ nhỏ kéo kéo tay áo cùa Tiếu Thụ Lâm.
Tớ tắm rồi”. Tiếu Thụ Lâm thản nhiên nói.
Vậy được rồi”. La Mông đi ba bước liền quay đầu lại nhìn một cái, liền ôm tâm tình thấp thỏm như vậy vào phòng tắm, được rồi, anh thừa nhận, kỳ thật có một chút có một chút chờ mong, kỳ thật là rất chờ mong.
“Tắm xong rồi?’. Thấy La Mông đi tới từ phòng tắm, Tiếu Thụ Lâm ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt mang theo một tia ý cười xấu xa nhàn nhạt, giọng nói cũng là trầm thấp lộ ra hấp dẫn, câu tới toàn thân lão Chu hoa lửa văng kháp nơi.
Ừ”. La Mông ừng ực nuốt một chút nước bọt.
“Ngồi vào chỗ này”. Sau khi vào phòng, Tiếu Thụ Lâm thuận tay chỉ chỉ một cái ghế dựa trong phòng, sau đó thuận tay liền khóa cửa phòng.
ay”. Tiếu Thụ Lâm từ trong ngăn tủ đựng quần áo cầm ra một cái áo ba lỗ, kéo hai tay La Mông ra sau, dùng áo ba lỗ xoắn thành mảnh vải cố dịnh hai cái cổ tay của La Mông trên chỗ tựa lưng của ghế dựa, sau đó lại tắt đèn lớn trong phòng, chỉ chừa một cái đèn ngủ nhỏ đầu giường, lúc này mới không nhanh không chậm ngồi lên mép giường.
(lời tác giả đó)
hụ khu, hỏa khí mạnh”. Người này nói dối, thực tế là bởi vì anh không cẩn thận nhớ tới một số hình ảnh người khác không nên nhìn của tối hôm qua, khá nóng bỏng.
Không sao, không sao, đều đi làm việc đi”. La Mông liên tục xua tay, lúc này anh thật sự không muốn bị vây xem.
Trời ạ! Đây là chảy máu mũi hả?’.
ồ Đàn Phong và Vương Đại Thắng nghe nói việc này, bị kích động liền kết bạn lên Ngưu Vương trang: “Cậu, cái cậu này, trứng bồ câu toàn tự mình ăn sạch, hiện tại xem đi, bổ tới chảy máu mũi luôn rồi?”.
Sao?”. La Mông hỏi bé.
ô giáo nói không được mang Hoa Hoa theo”. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đen đen của Bé Khỉ mang theo một ít mất mát.
Tại sao vậy?’.