Chương 225

Lão Chu vẫn là khá hài lòng đối Trần Cương, liền ví dụ như việc xử lý Thôi Khải Nghiệp lần này, vai ác để Trần Cương diễn, vai người tốt liền để anh làm, này còn có cái gì không hài lòng?



T ần Cương người này nói chuyện khó nghe, đối nhân xử thế cũng khá thực tế, lòng thực dụng khá nặng, nhưng mà lão Chu coi trọng chính là  tính cách quyết đoán mục tiêu rõ ràng của gã, bên lán nấm tất cả đều là bắt đầu từ con số 0, công việc thuê nhà dựng lán nấm tuyển nhân công, không ít đều phải giao thiệp cùng những dân làng Thượng Thủy này, nếu không có chút quyết đoán, chỉ cãi cọ có thể kéo dào tới năm sau luôn, còn làm sự nghiệp cái lông.







a tới Tết, tiệc tùng của lão Chu liền nhiều lên, khác không nói, làng bọn anh còn có không ít người gọi La Mông tới nhà họ ăn cơm. Mùa đông một năm này người trẻ tuổi quay về làng, trong đó cũng có không ít đều định sang năm không đi ra ngoài nữa, nếu muốn ở lại trong làng, không thể thiếu liền phải giao tiếp cùng La Mông, thừa dịp mấy ngày tết này, mời ăn cơm đều là thật tốt.





i năm nay nghe nói trong làng trồng rau củ không tệ, hai ông bà có chút động tâm, con cái lại chết sống không chịu để ông bà trở về, nói chính mình hiện tại cuộc sống rất tốt, cũng không thiếu chút tiền hai ông bà trổng rau củ này, tới khi đó người khác không biết, còn tưởng bọn nó làm con không hiếu thảo, hơn nữa con trai cả và vợ lại đều đi làm, trong nhà cũng phải có người trông cháu, thường xuyên qua lại, liền vẫn không quay về làng.





“Ài, La Mông tới rồi, mau vào ngồi, một lát nữa liền xong rồi”. Đường Tuyết Nga vợ của La Viêm Xuân vội vàng đứng lên bắt chuyện, xách cái ghế kêu La Mông ngồi, lại bốc chút kẹo đậu phộng cho anh, kẹo cũng là kẹo ngon, không hề kém so với lúc trước La Mông mang về làng.






Liền nhớ kỹ con cả, hai đứa sau mặc kệ?”. Tào Phượng Liên nói đùa.







Nếu chị nói vậy, vậy chỉ còn lại có La Mông như vậy là tốt nhất, có tiền có thời gian, dưới tay quản lý mấy quản lí, chuyện gì đều để họ đi chú ý”. Tào Phượng Liên nói.

Hai ông bà Mười Sáu hiện tại nhưng tốt rồi, mỗi ngày làm bánh quy, tôi nghe đều hâm mộ, tôi vừa mới gọi hai người họ qua đây ăn chân heo, nói là không rảnh, tiệm online có nhiều người đang chờ, lát nữa tôi mang một tô qua đó”. Đường Tuyết Nga cũng nói như vậy.



“Ha ha ha! Thằng nhóc cháu! Này còn có thể đổi à?”.














Đại khái là bởi vì bản thân La Mông cũng không kiêng dè lắm, giống như hôm nay vậy, lúc nói đùa cũng sẽ lấy ra tùy tiện nói, người chính là như vậy, nếu như một phương đúng lý hợp tình, một phương khác liền sẽ bắt đầu hoài nghi phán đoán của chính mình,  La Mông vẫn đều biểu hiện tới không xem việc này là chuyện gì cả, thời gian dài trôi qua, nhóm dân làng hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ chịu ảnh hưởng.


Trong thay đổi một cách vô tri vô giác, người của làng Đại Loan đối mặt chuyện của  La Mông và Tiếu Thụ Lâm, đã có vẻ không có mất tự nhiên bài xích như trước đây vậy.




Tôi thấy gần được rồi”.



“Cô sao kêu ăn ké chớ?”. Đừờng Tuyết Nga vào nhà tắt bếp, lại đi ra từ trong phòng: “Hôm nay rượu Thiệu Hưng cũng là của nhà cô mà, cô nói coi cô ủ kiểu gì vậy? Sao có thể ử rượu Thiệu Hưng tới tốt như vậy?”.


“Không phải em ủ tốt, mà là gạo nếp này tốt”. Tào Phượng Liên cười hì hì nói: “Mùa thu em bảo Toàn Thuận khiêng một trăm cân gạo tẻ, tới nhà bọn  La Mông đổi năm mươi cân gạo nếp cùng lão Mười Sáu, ôi chao, không nói gạt chị, lúc ấy em còn đau lòng đó, Hán Vinh bảo em đổi nhiều một chút, trong nhà năm nay ủ nhiều rượu Thiệu Hưng một chút, em còn không nỡ, chê gạo nếp của nhà bọn họ mắc”.








N m nay nhà anh liền ông La trồng một ít gạo nếp, cho dù đều làm thành chè trôi nước, cũng không đủ cung hàng thời gian dài cho bên bọn Dương Tồn Ba, hơn nữa nhà mình còn phải ăn nữa, trên Ngưu Vương trang thi thoảng cũng có tiêu hao, nhưng mà chờ qua mấy ngày nữa, hai cái ngày lễ lớn giao thừa và rằm tháng giêng, còn có thể lại chuyển hai đợt chè trôi nước qua bên đó.

háu nói xem cha cháu trồng kiểu gì vậy? Sao có thể trồng gạo nếp tới tốt như vậy chứ? Này lại không dùng phân hóa học lại không dùng nông dược, ta và ông nội Văn Phong mệt chết mệt, lúa trồng ra cũng chính là như vậy, tuốt vỏ sàng thành gạo, bán một chút trên tiệm online nhà bọn La Hưng Hữu, mọi người đều nói cực ngon, so với nhà các cháu vẫn là kém xa”.



ó là Đó là bởi vì ruộng nhà cô không đủ phì nhiêu”.  La Mông cười nói.

Sao không đủ, này đều không bỏ bớt cái gì”.



Ài, có thể thực chính là vì vậy”. Tào Phượng Liên cũng là trồng hoa màu mấy chục năm rồi, hoa màu trong ruộng nhà ông La trồng thế nào, hoa màu của nhà chính mình lại là trồng thế ấy, mọi người đều nhìn ở trong mắt đó, thực liền có thể kém nhiều như vậy? Chỉ sợ vấn đề vẫn là nảy sinh ở trên người Nhị Lang.

Lát sau mở nồi áp suất, trong làng cũng đều không chú ý gì, Đường Tuyết Nga múc một tô lớn cho mọi người, mọi người mỗi người bưng một tô, ngồi trong sân vừa sưởi nắng vừa ăn, vừa ăn lại vừa trò chuyện, một buổi chiều này trôi qua cũng là cực kỳ náo nhiệt.

Hôm nay hai vợ chồng La Viêm Xuân và Đường Tuyết Nga cũng là bỏ ra một ít tiền vốn, không chỉ có mua một con gà trống nhỏ từ chỗ Ngô Đông Mai, còn mua một cái chân heo từ chỗ La Hán Lương, ngoài ra lại mua chút đậu đen từ trong làng, bỏ thêm chút hoài sơn, đan sâm, cẩu kỷ khô, đổ rượu Thiệu Hưng của Tào Phượng Liên mang tới vào đó, rắc một ít đường trắng đổ thêm nước bỏ vào nồi áp suất hầm nhừ, tuy rằng chế biến đơn giản, hương vị lại quả là không tồi.




“Ngao ngao…..”. Hoa Hoa ngửi được mùi,, cũng thò đầu ra từ cổ áo của La Mông.




La Bình nhà cháu ấy nuôi, này không phải đi nhà trẻ sao, đoán chừng là không cho mang theo”. Dù sao Tào Phượng Liên cũng là từng nuôi hai đứa cháu, việc này bà có kinh nghiệm: “Tiểu Chu nhà cháu ở nhà trẻ thế nào? Này đều sắp nghỉ rồi nhỉ?’.

“Vẫn ổn ạ, nghe giáo viên của bé nói còn rất tốt, ngày mốt liền nghỉ rồi”. La Mông nói xong lại sì sụp uống một ngụm canh nóng.






“Không biết, một người khách phương bắc tặng, nói là tương lai khổ người còn rất lớn”. Mèo rừng trưởng thành khổ người quả thật rất lớn, bây giờ La Mông bắt đầu tiêm dự phòng cho mọi người, hy vọng tới khi đó có thể lừa gạt giấu diếm được.








gao ngao ngao!!”. Hoa Hoa tức giận tới thẳng cắn áo bông đen trên người lão Chu.

Ăn của mày đi, nếu không ăn liền không có rồi”. La Mông chỉ chỉ cái tô nhỏ trên mặt đất.







hông đủ ăn hả? ta lại cho nó thêm mấy miếng, La Mông à, cháu cũng ăn thêm chút đi, hôm nay nấu rất nhiều, mọi người đều đừng khách sáo…….”. Thấy Hoa Hoa như vậy, Đường Tuyết Nga tự nhiên cũng không tốt giả vờ không phát hiện.





ng>“Chà, con trai về rồi à?”. Lúc này La Mông vừa vặn đi ra từ toilet, bắt chuyện cùng Bé Khỉ, cũng không thấy bé trả lời, cúi đầu nhìn, nhất thời hoảng sợ, chỉ thấy con trai cục cưng của anh đang gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Hoa trên bàn trà, khuôn mặt khóc nhè, trong mắt đã đong đầy nước mắt rồi.