Chương 235
Lứa bốn mươi con trâu đực nhỏ đầu tiên của nhà lão Chu, vài ngày liền bị chia sạch, tới nhà bọn anh mượn trâu, chủ yếu chính là một ít nhà nông trồng trọt nhiều của trấn trên, giống đám người La Đức Sinh bên nhà tổ của bọn La Mông.
au đó người trồng trọt dần dần ít, trâu cũng liền ít theo, mấy năm trước gần như đã muốn tuyệt tích, hai năm nay người trồng trọt của làng Đại Loan lại nhiều lên, con trâu lại lần nữa phát huy công dụng. Lưu Xuân Lan và ông La vừa nói chuyện muốn đem trâu của Ngưu Vương trang cho mượn ở trong làng, mấy gia đình đều động tâm tư, dù sao cũng cũng là ở tại trong làng, dựng cái chuồng trâu, bình thường lúc rãnh rỗi dẫn tới trên sườn núi lân cận thả đó cũng bớt lo, có một con trâu, việc nhà nông làm lên liền không biết phải thoải mái bao nhiêu.
Kỳ thật Lưu Xuân Lan và ông La vốn không tán thành La Mông làm như vậy lắm, trâu quả thật linh tính không sai, nhưng không nhẫn tâm thì không nhẫn tâm, nên làm cái gì vẫn là làm cái đó, cha ông mấy ngàn năm đều là trải qua như vậy.
ăn cứ vào những suy tính này, hai ông bà nói thầm thì nói thầm, rốt cuộc cũng chưa nói nói ra lời phản đối gì, bản thân ông bà trong lòng kỳ thật cũng là không nỡ.
n nữa, không bán đám trâu nước nhỏ này, tổn thất về tiền bạc quả thật không nhỏ, nhưng hiện tại cuộc sống của nhà bọn họ rất tốt, cũng không tới mức bởi vì thiếu chút tiền này ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đời đời lưu lại bao nhiêu truyện cổ truyền miệng, nói đều là chuyện lòng người vô đáy cuối cùng tự khiến mình trắng tay, răn đe người đời sau phải biết ơn phải biết đủ. Ngẫm lại truyện cổ này, lại nghe người trong làng cũng đều là muôn miệng một lời, hia ông bà rất nhanh liền nghĩ thông rồi, không hề đau lòng tiền bán đám trâu này.
ết quả là, người ta nuôi trâu lại thêm một cách kiếm tiền rồi, đương nhiên, cho dù là muốn cho nhà người khác thuê dùng, cũng phải kiềm chế chút, đừng để trâu mệt chết, bằng không tới khi đó lão Chu còn phải thu hồi về trước, nếu một con trâu này bị thu hồi rồi, lần tiếp theo còn muốn lên Ngưu Vương trang mượn trâu liền khó rồi.
C ó kinh nghiệm của trước đó, lần này lúc mượn trâu, gã liền lưu loát hơn, lão Chu cầm về một xấp bảng biểu, quản sự trần soạt soạt lựa chọn thông suốt, rất nhanh liền bỏ qua một phần kha khá bảng biểu điều kiện không phù hợp cùng với điền không thật, còn lại, liền chừa lại cho lão Chu quyết định, nhóm trâu đực nhỏ của Ngưu Vương trang về nhà ai, cuối cùng vẫn là tự lão Chu định đoạt.
“Chú, một lần tới nhiều gạo như vậy, ăn sao hết được?’. Hôm nay giao trâu đúng lúc thứ bảy, La Toàn Thuận trưởng làng làng Đại Loan cũng chở hai ngàn cân gạo tới chỗ lão Chu dẫn trâu về, lúc này La Văn Phong cháu trai ông liền tới đây góp vui, gần đây nhóc con này vừa tới cuối tuần liền theo cha nó đi Vĩnh Thanh, đi khắp hang cùng ngõ hẻm giao đồ ăn, nghe nói còn tích cóp được chút tiền riêng.
“Cháu biết một ngày trên Trang chúng ta phải ăn bao nhiêu gạo không?”. Lão Chu xoa óc chó, cười tủm tỉm.
(bội chi = chi ra nhiều hơn thu vào, đơn giản là lỗ)
“Này khẳng định phải trả lại”. Lão Chu nói chuyện từ trước đến nay là giữ chữ tín.
Vậy tới khi đó chú còn phải mua gạo, rất nhiều tiền đó, hiện tại thoáng cái tới gạo này tới miễn phí nhưng thật ra sảng khoái, tới khi đó muốn khóc cũng không kịp”. La Văn Phong vẻ mặt không ủng hộ nhìn La Mông, này rất không biết tính toán rồi, sống có thể sống như vậy sao?
Ài, không sao, tới khi đó chúng ta không sai biệt lắm còn có thịt trâu bán”. Lão Chu cười cười nói.
Thịt trâu? Chú muốn giết trâu à?”. Mọi người trong làng nói, trâu của Ngưu Vương trang không thể giết, tuy rằng giáo viên trong trường đều nói không thể mê tín dị đoan, chính là từ sau khi La Mông dẫn Nhị Lang trở về làng bọn họ, cuộc sống chính là càng ngày càng náo nhiệt lên hơn, những cái này bọn họ đều là xem ở trong mắt, tưởng tượng tới lão Chu muốn giết trâu, trong lòng La Văn Phong cũng có chút khiếp sợ, chắc sẽ không tới khi đó cuộc sống hạnh phúc của tất cả bọn nó đều sẽ giống như bong bóng chứ, lập tức đều bị chọc nổ chứ?
Này còn có thể ăn ạ?’. La Văn Phong trợn tròn mắt.
< >“Sao, thèm hả?”.
< >“Chậm rãi chờ, còn rất sớm., chờ cháu cưới vợ sinh con, con cháu lớn cỡ bằng cháu lúc này, đoán chừng liền không sai biệt lắm”.
Lúc này trong làng và làn xóm lân cận tới lão Chu mượn trâu, cơ bản đều là kéo trở về nuôi làm trâu cày, cũng có người có suy nghĩ đặc biệt, định dẫn một con trâu của nhà lão Chu về nuôi chơi.
ần này tới dắt trâu về, trong đó có một người tương đối đặc biệt một chút, một người đàn ông trung niên tên là Dương Trí Quyền của trấn Thủy Ngưu, người này năm mươi tuổi, trong nhà chỉ có một cô con gái, đã lấy chồng rồi. Lúc Dương Trí Quyền còn trẻ một mực làm thuê bên ngoài, mấy năm nay bởi vì thân thể không tốt, đã thật lâu không lại đi bên ngoài nữa, cùng vợ ông ta làm qua mấy cái buôn bán nhỏ ở trấn trên, cuối cùng đều không làm thành, hiện tại chính là dựa vào đan rổ sống qua ngày, bởi vì áp lực không quá lớn, cuộc sống cũng bình thường.
Nhà bọn họ không ruộng không đất, nhưng lại là dám như người khác, điền bảng biểu bỏ tới chỗ nhà lão Chu, nói là muốn mượn một con trâu, muốn làm cái xe trâu chở hàng cho người ta ở trấn trên. Hàng xóm nghe nói chuyện này, đều nói không làm được đâu, liền ngay cả vợ ông ta cũng không đồng ý, nhưng bản thân ông ta khư khư cố chấp, vẫn điền bảng biểu, cuối cùng còn thành công dắt một con trâu về từ chỗ lão Chu.
Anh già, anh dắt con trâu này về, rốt cuộc là định dùng để chở người hay là chở hàng vậy?”. Lúc người này chở một xe gạo lên Ngưu vương trang, lão Chu liền hỏi ông ta.
ều được a”. Người đàn ông trung niên nói.
Này không được, anh phải có cái mục tiêu”. Lão Chu lắc đầu chỉ điểm hướng đi cho ông ta: “Nếu anh dùng xe chở hàng chở người, người ta có thể đồng ý sao? Nếu anh dùng xe chở người chở hàng, này cũng khó chứa”.
“Vậy cậu nói coi, làm sao thì thích hợp đây?”. Đối phương vừa nghe lão Chu nói tới có đạo lý a, vội vàng liền hỏi.
Hiện giờ cuộc sống của lão Chu nhành nhã, áp lực cuộc sống cũng rất nhỏ, cho nên có đôi khi liền có vẻ nhiệt tình, thích lo chuyện bao đồng, này nếu như là lúc trước anh còn kiếm sống tại trong thành phố, cũng không phải là như vậy.
< g>Sau khi Dương trí Quyền về nhà, quả nhiên liền từ tầng cao nhất bê xuống mấy khúc gỗ lúc trước xây nhà còn lại, thợ mộc đó là không nỡ tìm, chính mình tìm cái cưa cây búa công cụ linh tinh, binh binh bốp bốp ở nhà bận việc nhiều ngày, lại là khiến ông gõ ra một cái xe trâu.
“Chà, Trí Quyền à, xe ông đều làm xong rồi à?”. Dương Trí Quyền vội vàng đánh xe trâu đi tới, rất nhanh liền gặp mấy người phụ nữ, tuổi đều khá lớn, một người trong đó ở rất gần nhà ông, liền cười bắt chuyện cùng ông.
Ừ”. Dương Trí Quyền có chút ngượng ngùng cười cười: “Các bà đi đâu, tôi đưa các bà đi?’.
“Ừ, mấy người bọn tôi lại vụng về, cũng không biết chạy xe, liền vẫn đi bộ thôi”.
“Ngồi xe đi, mỗi ngày đi bộ không vất vả à?”.
“Này sao được chớ? Tôi đã nói đưa các bà tới đây mà, lấy tiền này rồi còn gọi là đưa à?”. Dương Trí Quyền bị các bà làm cho rất là ngượng ngùng.
“Muốn đưa lần tới lại đưa, ông đây chính là khai trương làm ăn, chúng tôi mặt dày ngồi không của ông sao được?”.
g>“Không được không được, các bà vẫn là cầm lại đi”.
< >“Này sao được chớ?”.
“Có gì không được? Trâu kéo xe, lại không cần xăng lại không cần điện”.
“Quá ít, quá ít, này không được”.
< >“Không ít, chở năm người các bà, tôi cũng kiếm được năm tệ, có như vầy là được rồi”.
Cũng liền thời gian một hai ngày như vậy, làm ăn của Dương Trí Quyền liền làm lên rồi, mấy tiếng đồng hồ buổi sáng chủ yếu chính là chạy làng Đại Loan, chuyên môn chở một số người đi mau ra củ, còn có người già tới Ngưu Vương trang làm việc, có đôi khi còn có thể tiện thể chở một hai học sinh đi học buổi sáng sớm.
N i trắng ra là, Dương Trí Quyền kiếm chính là tiền vất vả, mỗi ngày vừa phải đánh xe vừa phải chăm sóc trâu, việc cũng không nhẹ, chính là không cần sức lực mạnh mẽ gì, người thân thể không tốt giống ông, chỉ cần chịu làm việc, cũng có thể có chút thu nhập.
Chiều hôm nay lão Chu ngồi ở nhà nhỏ của mình xem những bảng biểu này, liền phát hiện có không ít người liền viết dẫn trâu về định cho nó kéo xe trâu.
Hắc, này cũng không nhất định, trấn trên chúng ta chính là người rảnh rỗi nhiều, không mấy ai làm công ăn lương, rất ít có lúc thời gian eo hẹp, hiện tại bọn họ là còn có chút chưa thông suốt, chờ sau này quen rồi, người ngồi xe liền nhiều”. La Mông vẫn là cực kỳ hiểu biết đối trấn Thủy Ngưu bọn anh.
au đó người trồng trọt dần dần ít, trâu cũng liền ít theo, mấy năm trước gần như đã muốn tuyệt tích, hai năm nay người trồng trọt của làng Đại Loan lại nhiều lên, con trâu lại lần nữa phát huy công dụng. Lưu Xuân Lan và ông La vừa nói chuyện muốn đem trâu của Ngưu Vương trang cho mượn ở trong làng, mấy gia đình đều động tâm tư, dù sao cũng cũng là ở tại trong làng, dựng cái chuồng trâu, bình thường lúc rãnh rỗi dẫn tới trên sườn núi lân cận thả đó cũng bớt lo, có một con trâu, việc nhà nông làm lên liền không biết phải thoải mái bao nhiêu.
ăn cứ vào những suy tính này, hai ông bà nói thầm thì nói thầm, rốt cuộc cũng chưa nói nói ra lời phản đối gì, bản thân ông bà trong lòng kỳ thật cũng là không nỡ.
n nữa, không bán đám trâu nước nhỏ này, tổn thất về tiền bạc quả thật không nhỏ, nhưng hiện tại cuộc sống của nhà bọn họ rất tốt, cũng không tới mức bởi vì thiếu chút tiền này ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đời đời lưu lại bao nhiêu truyện cổ truyền miệng, nói đều là chuyện lòng người vô đáy cuối cùng tự khiến mình trắng tay, răn đe người đời sau phải biết ơn phải biết đủ. Ngẫm lại truyện cổ này, lại nghe người trong làng cũng đều là muôn miệng một lời, hia ông bà rất nhanh liền nghĩ thông rồi, không hề đau lòng tiền bán đám trâu này.
ết quả là, người ta nuôi trâu lại thêm một cách kiếm tiền rồi, đương nhiên, cho dù là muốn cho nhà người khác thuê dùng, cũng phải kiềm chế chút, đừng để trâu mệt chết, bằng không tới khi đó lão Chu còn phải thu hồi về trước, nếu một con trâu này bị thu hồi rồi, lần tiếp theo còn muốn lên Ngưu Vương trang mượn trâu liền khó rồi.
C ó kinh nghiệm của trước đó, lần này lúc mượn trâu, gã liền lưu loát hơn, lão Chu cầm về một xấp bảng biểu, quản sự trần soạt soạt lựa chọn thông suốt, rất nhanh liền bỏ qua một phần kha khá bảng biểu điều kiện không phù hợp cùng với điền không thật, còn lại, liền chừa lại cho lão Chu quyết định, nhóm trâu đực nhỏ của Ngưu Vương trang về nhà ai, cuối cùng vẫn là tự lão Chu định đoạt.
Vậy tới khi đó chú còn phải mua gạo, rất nhiều tiền đó, hiện tại thoáng cái tới gạo này tới miễn phí nhưng thật ra sảng khoái, tới khi đó muốn khóc cũng không kịp”. La Văn Phong vẻ mặt không ủng hộ nhìn La Mông, này rất không biết tính toán rồi, sống có thể sống như vậy sao?
Ài, không sao, tới khi đó chúng ta không sai biệt lắm còn có thịt trâu bán”. Lão Chu cười cười nói.
Thịt trâu? Chú muốn giết trâu à?”. Mọi người trong làng nói, trâu của Ngưu Vương trang không thể giết, tuy rằng giáo viên trong trường đều nói không thể mê tín dị đoan, chính là từ sau khi La Mông dẫn Nhị Lang trở về làng bọn họ, cuộc sống chính là càng ngày càng náo nhiệt lên hơn, những cái này bọn họ đều là xem ở trong mắt, tưởng tượng tới lão Chu muốn giết trâu, trong lòng La Văn Phong cũng có chút khiếp sợ, chắc sẽ không tới khi đó cuộc sống hạnh phúc của tất cả bọn nó đều sẽ giống như bong bóng chứ, lập tức đều bị chọc nổ chứ?
Này còn có thể ăn ạ?’. La Văn Phong trợn tròn mắt.
< >“Sao, thèm hả?”.
< >“Chậm rãi chờ, còn rất sớm., chờ cháu cưới vợ sinh con, con cháu lớn cỡ bằng cháu lúc này, đoán chừng liền không sai biệt lắm”.
Lúc này trong làng và làn xóm lân cận tới lão Chu mượn trâu, cơ bản đều là kéo trở về nuôi làm trâu cày, cũng có người có suy nghĩ đặc biệt, định dẫn một con trâu của nhà lão Chu về nuôi chơi.
ần này tới dắt trâu về, trong đó có một người tương đối đặc biệt một chút, một người đàn ông trung niên tên là Dương Trí Quyền của trấn Thủy Ngưu, người này năm mươi tuổi, trong nhà chỉ có một cô con gái, đã lấy chồng rồi. Lúc Dương Trí Quyền còn trẻ một mực làm thuê bên ngoài, mấy năm nay bởi vì thân thể không tốt, đã thật lâu không lại đi bên ngoài nữa, cùng vợ ông ta làm qua mấy cái buôn bán nhỏ ở trấn trên, cuối cùng đều không làm thành, hiện tại chính là dựa vào đan rổ sống qua ngày, bởi vì áp lực không quá lớn, cuộc sống cũng bình thường.
Anh già, anh dắt con trâu này về, rốt cuộc là định dùng để chở người hay là chở hàng vậy?”. Lúc người này chở một xe gạo lên Ngưu vương trang, lão Chu liền hỏi ông ta.
ều được a”. Người đàn ông trung niên nói.
Này không được, anh phải có cái mục tiêu”. Lão Chu lắc đầu chỉ điểm hướng đi cho ông ta: “Nếu anh dùng xe chở hàng chở người, người ta có thể đồng ý sao? Nếu anh dùng xe chở người chở hàng, này cũng khó chứa”.
< g>Sau khi Dương trí Quyền về nhà, quả nhiên liền từ tầng cao nhất bê xuống mấy khúc gỗ lúc trước xây nhà còn lại, thợ mộc đó là không nỡ tìm, chính mình tìm cái cưa cây búa công cụ linh tinh, binh binh bốp bốp ở nhà bận việc nhiều ngày, lại là khiến ông gõ ra một cái xe trâu.
Ừ”. Dương Trí Quyền có chút ngượng ngùng cười cười: “Các bà đi đâu, tôi đưa các bà đi?’.
g>“Không được không được, các bà vẫn là cầm lại đi”.
< >“Này sao được chớ?”.
< >“Không ít, chở năm người các bà, tôi cũng kiếm được năm tệ, có như vầy là được rồi”.
N i trắng ra là, Dương Trí Quyền kiếm chính là tiền vất vả, mỗi ngày vừa phải đánh xe vừa phải chăm sóc trâu, việc cũng không nhẹ, chính là không cần sức lực mạnh mẽ gì, người thân thể không tốt giống ông, chỉ cần chịu làm việc, cũng có thể có chút thu nhập.
Chiều hôm nay lão Chu ngồi ở nhà nhỏ của mình xem những bảng biểu này, liền phát hiện có không ít người liền viết dẫn trâu về định cho nó kéo xe trâu.
Hắc, này cũng không nhất định, trấn trên chúng ta chính là người rảnh rỗi nhiều, không mấy ai làm công ăn lương, rất ít có lúc thời gian eo hẹp, hiện tại bọn họ là còn có chút chưa thông suốt, chờ sau này quen rồi, người ngồi xe liền nhiều”. La Mông vẫn là cực kỳ hiểu biết đối trấn Thủy Ngưu bọn anh.