Chương 137

Sau khi đuổi ba người câu cá kia đi, La Mông khen ngợi một phen nhóm chó lớn chó nhỏ của nhà mình, hơn nữa hứa hẹn cơm cho bọn nó, mỗi con một tô sữa trâu ngâm đậu cứng. (cái nì là tên cái bánh qui a Thụ Lâm làm á)

“La Mông à, đất trên núi cháu thế nào rồi?”. Trưởng làng La Toàn Thuận hỏi La Mông.











Sao có thể nghĩ là không được chứ? Cháu nên làm thật tốt! Hiệntại làng chúng ta nhiều người trẻ tuổi như vậy trở về lập nghiệp như vậy, đây vốn là chuyện tốt, cố tình vấp phải thời tiết không tốt, cháu cũng không thể bỏ cuộc, chỉ cần có một hai người làm thật tốt, bọn họ có thể nhìn đến hy vọng”. La Toàn Thuận thành khẩn nói với La Mông.







< >“Là đạo lý này”. La Mông gật đầu.






Yên tâm đi, em xem đi, quấn lưới mỏng rồi, không tổn thất cá của nhà em đâu”. La Hán Vinh nói xong chỉ chỉ cửa nước vào của một đầu máy bơm, sau đó lại cười nói với La Mông: “Hiện tại anh cũng không dám đánh chủ ý cá bỗng kia, anh đẳng cấp thấp, anh liền suy nghĩ, chờ thêm hai tháng tôm sông trong đập các em trưởng thành, có thể cung chút hàng cho anh hay không?’.

“Hẳn là không thành vấn đề, chuyện đập nước này là Tiếu Thụ Lâm định đoạt, lát nữa em về nói lại với cậu ấy. “Chỉ cần giá thích hợp, bán cho ai mà không phải bán chứ. Đúng lúc chiều em muốn cho người chuẩn bị chở dây khoai lang xuống núi, muộn một chút các anh có thời gian tới đó chở”.








iệc này sau này lại nói, hiện tại các anh cũng rất khó khăn, gần đây dưa leo trên núi em rất nhiều, vốn định phơi nắng làm dưa leo sợi, anh muốn lấy không? Em xem thời tiết năm nay, liền không phơi dưa leo sợi, không có lời”.









T rở lại tứ hợp viện, La Mông quả nhiên đúng hẹn làm mấy tô sữa trâu ngâm đậu cứng cho bọn chó, ăn tới nhóm chó lớn chó nhỏ vẫy đuôi như cái quạt.



T iếu Thụ Lâm bao cái đập nước tại trong con suối trong thung lũng, hai bên đập nước cũng không có đường đi tử tế, mỗi lần lúc cho ăn cũng rất bất tiện, nhưng mà đã có thuỷ vực, liền khỏi phải phiền toái chuyên môn xây một con đường như vậy, đóng một đám bè tre, cả đập nước chính là có sẵn đường thủy.





Dạ, chào bác”. La Mông cười nói.

Bọn ta quen hai vợ chồng bọn tiểu Lí cũng có đoạn thời gian rồi đều biết bồ câu họ nuôi rất rốt, hai người bọn họ còn nói là bởi vì hoàn cảnh nơi này tốt, liền muốn tới đây nhìn xem,. Nếu hoàn cảnh của nơi này thật sự thích hợp nuôi bồ câu, sau này chúng ta có thể ở lại đây dài hạn “. Ông Tề nói với La Mông.



i, chúng tanuôi đám bồ câu này, thật sự phiền toái, không dễ dàng dám chuyển nhà, nếu làm không tốt, tổn thất rất lớn nha, bồ câu già lưu luyến gia đình, thích bay về chốn cũ, dứt khoát bắt nhốt bọn nó để đẻ trứng ấp trứng, có đôi khi thật sự là không nỡ”. Ông Tề nói.

Vậy được, vậy hai người ở lại chỗ cháu thử một thời gian, khảo sát một chút trước, hợp đồng thuê phòng cũng có thể ký một tháng hoặc là ba tháng trước”. Cho dù La Mông thiếu tiền, cũng không tới nỗi ép buộc về tại phương diện này, hơn nữa anh bán rau một đoạn thời gian, hơn nữa thu nhập khác của Ngưu Vương trang, lúc này anh đã không thiếu tiền gì nữa rồi, mấy này trước mua đám cá bột cá bỗng, cũng không tốn bao nhiêu tiền.





“Hài, nhìn nhầm rồi”. Ông Tề cười ha ha nói.

Sao ạ? Cậu ấy không phải cháu bác?”. Chẳng lẽ còn có thể là con trai, tuổi tác hai người này ít nhất cũng phải kém bốn năm mươi tuổi mà.
< “Sao có thể chứ? Nếu bác có cháu trai có tiền đồ như cháu ấy thì tốt rồi”. Ông Tề nói: “Cháu ấy họ Yến, bọn bác đều gọi cháu ấy là tiểu Yến, cháu đừng thấy cháu ấy trẻ tuổi, nuôi bồ câu chính là rất có kinh nghiệm, còn giành được mấy giải thưởng rất có tiếng đó, bây giờ nếu không phải là nghe cháu ấy nói cũng bằng lòng tới, ông già bác cũng không dám liều lĩnh lớn như vậy đâu, luyến tiếc mấy đôi bồ câu kia, sợ bị giày vò”. Ông Tề thật cũng không nói quanh co cùng La Mông, trực tiếp liền giới thiệu một chút thanh niên họ Yến với anh.

Thật sự là tuổi trẻ tài cao!”. La Mông rất nể tình khen một câu.

Nghề nghiệp gia truyền, tôi còn kém rất xa”. Thanh niên họ Yến thoải mái hào phóng khách sáo một câu cùng La Mông, đại khái là bởi vì thường thường tham gia thi đấu, lại thường xuyên trao đổi kinh nghiệm liên quan cùng nhóm bạn nuoi bồ câu, lời nói và hành động của thanh niên này hơi chút chín chắn so với bề ngoài của gã.

ậy hai người là định thuê một phòng? Hay là thuê hai phòng?’. La Mông hỏi bọn họ.

ai phòng đi, bọn bác nhưng thật ra không quan hệ, đám bồ câu không thể chen chúc”. Ông Tề nói.

Vậy cháu dẫn hai người đi xem phòng trước”. La Mông nói xong lấy ra chìa khóa, đều mở hết các phòng còn dư lại ra.

M t già một trẻ này vào phòng, liền đi thằng tới sân sau, nhìn một hồi, cuối cùng đều tự chọn một phòng nhỏ và một phòng lớn, đều là sân sau kèm cây cối.



hanh niên họ Yến ngược lại chọn một phòng lớn, chủ yếu là vì dự định sau này, bồ câu nhà gã nhiều, sân sau của phòng lớn cũng khá rộng rãi, sau này nếu thật có thể phát triển tiếp ở nơi này, gã chọn một phòng lớn cho chính mình trước, tới khi đó liền có thể bớt một lần dọn nhà.

au đó chính là ký hợp đồng giao tiền thuê nhà, La Mông cũng theo thường lệ ghi lại chứng minh của hai người này, đương nhiên, thuận tiện cũng liền nhìn một chút ngày tháng năm sinh của bọn họ.

g Tề tên đầy đủ kêu Tề Hữu Ân, năm nay sáu mươi chín, thanh niên kêu Yến Vân Khai, năm nay mới mười chín, thế nhưng cực kỳ trẻ tuổi, trẻ như vậy liền có vẻ chín chắn ổn trọng như vậy, quả nhiên, bên trong gia đình có văn hóa dạy dỗ con cái phẩm chất đều phải cao một ít sao?

T hu xong tiền thuê nhà, La Mông lại ngồi một lát ở trong sân, nghe ngóng một chút dự định sau này của hai người, chuẩn bị nuôi bao nhiêu bồ câu linh tinh.

Đàn bồ câu của ông Tề vẫn khống chế ở khoảng hai ba mươi đôi, sau này cũng không định mở rộng. Một nhà Yến Vân Khai đều là nuôi bồ câu, lần này gã chính là dẫn theo hai mươi mấy đôi nuôi thử trước đã, trong nhà còn có không ít. Nghe nói hiện tại bên bọn họ đang làm khai phá,  môi trường tổn hại rất nghiêm trọng, ngay cả một mảnh đất cũ của nhà tổ bọn họ cũng đối mặt vấn đề di dời.



Hai người thuê chỗ cháu, một hộ gia đình nuôi số lượng bồ câu dưới mười lăm đôi, cháu sẽ không thu phí dụng thêm vào, nếu vượt qua mười lăm đôi, một tháng phải đưa cho cháu một con bồ câu, dùng bồ câu đưa tin của hai người đào thải, bình thường không bênh tật là được”.

< >“Nếu trồng trọt trên đất đai phụ cận cháu nhận thầu, mỗi một mẫu đất, một tháng đưa cho cháu một con bồ câu, vẫn là giống như vừa mới nói vậy, bồ câu đưa tin đào thải ra là được”.


< >“Đương nhiên, nếu trồng trọt ở tại đây, hàng năm cháu đều sẽ cung cấp số lượng phân trâu bón ruộng nhất định cho hai người, gặp phải loại năm khô hạn như năm này, hai người có thể bơm nước tưới tiêu từ cái đập nước dưới kia. Tờ giấy này là [thỏa thuận người thuê trồng trọt và nuôi dưỡng bên Lò Rèn], hai người xem xem còn có vấn đề gì?’.