Chương 143
“Ài, hai người cuối cùng cũng về rồi, nhiều người như vậy, cậu xem làm sao đây?”. Trần Kiến Hoa mắt sắc, lâp tức liền thấy xe của La Mông và Tiếu Thụ Lâm chạy tới cổng sân.
Tổng cộng có bao nhiêu người vậy?”. La Mông hỏi Trần Kiến Hoa.
Bên kia đang đăng ký”. Trần Kiến Hoa chỉ vị trí phái bên trái hành lang.
Sau khi La Mông xuống xe, nhảy tại chỗ hai cái, lúc này mới thấy bóng dáng của Lâm Khoát trong đám người, bởi vì hôm nay là tết Đoan Ngọ, Lâm Khoát và La Tiến Hỉ đều không lên núi, lúc này liền bị tóm làm việc rồi.
“Thầy cậu ta tới đây, đang trò chuyện ở bên trong căn tin”.
“Tớ đi ruộng cua xem xem trước”. Hôm nay trên núi tới nhiều người nhiều người như vậy, lúc vừa mới lái xe về, Tiếu Thụ lâm thấy phía ngoài trên sườn núi cũng có không ít người lớn trẻ con, còn có hơi lo lắng đám tường phòng chạy trốn bị người đụng phải, nếu đám cua này chạy ra ngoài, vậy liền phiến phức lớn, gã định đi tuần tra một vòng đi trước lại nói sau.
Vậy lát nữa tớ bố trí xong lại đi tìm cậu”. La Mông cười cười, anh biết Tiếu Thụ Lâm không thích giao tiếp cùng người xa lạ lắm.
Cậu nói nhiều người ồn ào như vậy, có phải thu xếp trước hay không? Lúc các cậu làm ma chay cưới hỏi, bàn ghế là mượn từ đâu?’. Tiếu Thụ lâm đi rồi, Tràn Kiến Hoa đi theo La Mông cùng xuyên qua trong đám người.
“Lát nữa lúc ăn cơm vừa vặn là giữa trưa, trong sân rất nắng, trong nhà kho rất bí, như vầy đi, anh bố trí mấy người gỡ một bộ phận ván giường trên lầu xuống, bên dưới dùng ghế dài làm khung, liền dọc theo hành lang bày thành bàn dài, hai bên bàn dài xếp ghế, mỗi bàn mười người”. La Mông vừa đi vừa nói chuyện.
“Được, tôi đi bố trí chỗ ngồi cho bọn họ trước”. La Mông vừa nói việc này, Trần Kiến Hoa cũng cảm thấy sáng tỏ thông suốt, đáp một tiếng liền chuẩn bị đi làm việc.
“Đủ rồi, tôi vốn sắp xếp mấy người rồi, sáng sớm nay vừa thấy nhiều người tới như vậy, tôi bảo mấy ông bà bác hái rau ở lại hỗ trợ trước”. Trần Kiến Hoa nói.
Vậy được rồi, anh chừa chút bữa sáng lại, lát nữa bận rộn rồi, đừng để bọn họ mệt sống mệt chết, thà rằng lên món chậm một chút, tới khi đó cũng xếp mấy bàn cho bọn họ, chờ tệc tan, để dì cả tôi phát hai trăm tệ cho bọn họ”. Nói như thế nào hôm nay cũng là tết Đoan Ngọ, cho chút phí tăng ca đều là phải làm.
Ài! Lão Chu nha! Lão Chu về rồi!”. Lúc này trong viện tử rốt cục có người phát hiện La Mông về rồi.
Vậy các người tán gẫu đi, tôi không nghĩ tới sẽ có nhiều người như vậy, đi sắp xếp trước một chút đã”.
Việc này tôi còn phải trao đổi một chút cùng = bọn họ, ngày lễ lớn, tận lực vẫn là để mọi người ăn uống vui vẻ một chút”. Thu tiền như thế nào, trong lòng La Mông đại khái cũng đã có tính toán rồi, nhưng mà việc này một câu hai câu nói không rõ được, hiện tại quan trọng nhất là anh phải tìm được mấy thầy trò Trần Phúc Hán trước, bằng không đồ ăn đều ra không được, nói cái gì đều là phí công.
“Ái chà, hôm nay người tập trung đông đủ ghê!”. La Mông vào nhà liền nói một câu.
Sao? Sợ ăn nghèo à?”. Mã Từ Quân cười nói.
Sợ gì? Dù sao không bỏ tiền tôi là không cho đồ ăn ăn đâu”. La Mông nửa thật nửa giả nói.
Không phải nói tiệc giết heo sao? Heo đâu?’. Trần Phúc Hán bên kia nóng vội hỏi han, học trò nhà ông khen heo mập của nhà La Mông tới tận mây xanh, hại ông ngày này sớm liền chạy tới, kết quả đợi lâu như vậy, ngay cả cọng lông heo cũng chưa thấy.
Muốn hỗ trợ đúng chứ? Được, đúng lúc hôm nay đám học trò tôi tới cũng rất đông đủ, để bọn nó giúp một tay, tôi cũng xem trình độ nấu nướng của bọn nó, là tiến bộ hay là thụt lùi”. Trần Phúc Hán ngược lại dễ nói chuyện.
“Thầy ơi, thầy xem, con đều thầu căn tin bao năm rồi, còn khoa tay múa chân cùng bọn họ gì chứ?”. Bây giờ Quách Đại Oa hối hận rồi, từng tuổi này rồi, liền tham ăn, tới ăn bữa tiệc này, giờ hay rồi, lát nữa tới lúc gã mắt mặt rồi.
Có gì tốt cứ lấy ra hết, chính là cái tiệc giết heo, đừng làm hình thức dư thừa”. Hiện tại Trần Phúc Hán liền muốn nhanh khai tiệc.
Vậy cậu muốn làm như thế nào?”. Trần Phúc Hán trực tiếp hỏi La Mông.
ôi thấy như vậy rất tốt, người trẻ tuổi chính là linh hoạt”. Bên Mã Từ Quân, một ông già tóc trắng xoá liền nói.
Ài, cũng là việc bất đắc dĩ thôi ạ”. Nếu La Mông đoán không sai, người nói chuyện hẳn là chính là “ông cụ” trong truyền thuyết của nhà họ Mã.
ôi thấy như vậy cũng được, vậy ấn tiêu phí một trăm tệ thấp nhất, cậu định làm mấy món cho bọn họ?”. Trần Phúc Hán hỏi La Mông.
< >“Vậy trên một trăm tệ thì sao?’. Quách Đại Oa hỏi.
ón ngọt, món ngọt…….”. La Mông trầm ngâm một chút, hỏi: “Chè trôi nước được không ạ?”.
< >“Vậy được ạ, cháu bảo người ta nhan chóng ngâm gạo nếp cho chúng ta”. Ngâm gạo nếp, vớt cá chạch, hái rau hái dương mai hái dâu tây, đúng rồi, quan trọng nhất vẫn là phải giết heo trước.
Nghĩ như vậy, La Mông vội vàng gọi điện thoại cho La Hán Vinh:
“Anh Hán Vinh, bây giờ đang ở trong hàng chứ hả?”.
“Ha ha, liền bắt con lớn ấy, ba con”.
rước đó ai hỗ trợ xây chuồng trâu, anh còn nhớ rõ chứ?’. La Mông chạy tới hỏi gã ta.
hớ rõ”. Trịnh Bác Luân gật gật đầu.
Dẫn người hái rau”. Bây giờ Liễu Như Hoa cũng là bận tới khí thế ngất trời.
“Việc gì?”. Liễu Như Hoa nói xong liền cũng đã hướng tứ hợp viện đi tới.
Cúp điện thoại La Mông lại dặn người ngâm gạo nếp, tuy rằng bây giờ ngâm là hơi trễ, nhưng mà chè trôi nước ở tiệc tùng bình thường đều là sau cùng mới mang lên, hẳn là cũng kịp mới đúng. Tiếp theo anh lại tìm Biên Đại Quân, bảo anh ta sắp xếp chuyện mò cá chạch, đừng nhìn anh ta nhiều tuổi, mò cá chạch chính là rất thạo nghề.
Ài, tôi xem xem, tôi xem xem!”. Trần Phúc Hán mang theo mấy học trò rất nhanh chen vào đám người.
“Ông nội, chúng ta lên lầu hai”. Đám người Mã Từ Quân đi ra từ căn tin, thấy phía trước nhiều người như vậy, sợ chen lấn ảnh hưởng ông cụ, liền bảo ông cụ lên lầu hai, đứng ở trên hành lang lầu hai cũng có thể thấy rõ ràng quá trình giết heo.
Ái chà! Thật sự là heo tốt nha!”. Trong đám người đã vang lên khen ngợi của Trần Phúc Hán rồi.
rần sư phó cũng nói heo này đặc biệt tốt đó!”.
“Này còn cần phải nói sao, không tốt heo có thể lớn lên như vầy sao?”.
“Ai nha, muốn bắt đầu giết rồi, phụ nữ trẻ con tránh xa xa một chút! Mau tránh xa một chút!”.
“…….”
Lúc người trong sân vội vàng giết heo, La Mông đã ngồi xe của La Hán Vinh ra khỏi sân rồi, mới nãy anh nói một chút quy hoạch đại khái của hôm nay cùng Trần Kiến Hoa, chuyện cụ thể để Trần Kiến Hoa tự sắp xếp.
Anh còn tưởng em muốn làm nông trại chứ”. La Hán Vinh cười nói.
Nếu anh có hứng thú, hôm nay có thể tới đây xem chút đi”. La Mông nói.
Không được đâu, kiếm tiền bên ngoài còn chưa đủ mệt sao, còn lôi người về nhà mình”. La Hán Vinh cười lắc lắc đầu.
ược, nếu bận quá, em liền gọi điện thoại cho anh, thật sự không được, anh kéo mấy người trong làng qua đây”.
“Chị Đông Mai, bây giờ đang ở nhà làm cơm trưa ạ?’.
“Ôi chao, chị thích nghe lời này nha”.
ọi cuộc điện thoại này xong, La Mông rốt cục có thể thở phào rồi, chậm rãi đi dọc theo triền núi, rất nhanh tìm được Tiếu Thụ Lâm, chỉ thấy cậu ta đang nhàn nhã ngồi ở đầu ruộng hút thuốc.
“Sao ngồi ở đây vậy?”. Thấy Tiếu Thụ Lâm yên lặng như vậy, La Mông không biết tại sao, chỉ cảm thấy tất cả ồn ào náo động lập tức đều đã đi xa khỏi anh, còn lại cũng chỉ có người trước mắt này, trong lòng cảm thấy an nhàn.
Được, đi lấy túi lưới trước, không biết lần trước tớ làm cái cán vợt kia có đủ dài hay không”. Tiếu Thụ Lâm nói xong liền đứng lên từ trên mặt đất, ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân nghiền nghiền.
“Không đủ dài thì bắt chỗ cạn trước, hôm khác lại nối thêm một đoạn cho nó”.
“Được!”. Tiếu Thụ Lâm rất thích thu tiền.
Hướng bên kia tìm một chút”. Tiếu Thụ Lâm và La mông ngồi hai đầu đối diện của bè tre, La Mông ngồi ở phía sau, tay cầm cây tre chống bè tre, Tiếu Thụ Lâm lại ngồi ở đằng trước, trong tay cầm cái túi lưới.
“Năm mươi?”. Tiếu Thụ Lâm nói xong, một lần nữa sục túi lưới vào trong nước vớt hến.
G ữa trưa Ngưu Vương trang dị thường náo nhiệt, sau khi giết ba con heo xong, ấn lời của La Mông, Trần Phúc Hán bố trí mấy học trò làm các món trong khoảng 100 tệ vé vào cửa trước, ba mặt trong hành lang Tứ hợp viện đều ngồi đầy người, cũng may dân này đủ lớn, rốt cuộc lơn bao nhiêu, nhìn hơn một trăm gian phòng lớn nhỏ của lầu hai liền có thể biết.
“Ba mươi”. La Mông và Tiếu Thụ Lâm ngồi ở dưới một cái lều che mưa dựng tạm trong sân, nơi đó bày một cái bàn lớn, là dùng bốn cái bàn bát tiên ghép lại, bên trên bày cái các loại trái cây, mì phở, rau vân vân, có một số là ăn miễn phí, có một số người muốn ăn phải bỏ tiền mua.
Lão Chu à! Hết sủi cảo rồi nha!”.
“Chờ đi, nồi tiếp theo lập tức liền tới”.
“Hai mươi lăm phần, năm phần khác bọn tôi ăn rồi”.
“Tôi tôi tôi! Cho tôi ba chén!”. Có một thanh niên vèo một cái lủi tới trước mặt La Mông.
“Tôi một chén!”.
“……”
“Bọn tôi muốn năm chén!”.
“Hai mươi lăm chén, vừa mới bán đi hai mươi hai chén rồi, hiện tại liền còn lại ba chén”. Tiếu Thụ lâm nhắc nhở bọn họ.
ậy lấy hết”.
“Bao nhiêu phần?”.
“Ba mươi sáu phần”.
“Canh phổi heo nhuận tràng, mới nãy ai chưa uống được canh tim heo liền đổi uống canh phổi heo đi, một chén hai mươi tệ!”.
“Ba phần lưỡi heo tương mè!”.
“Gan heo xào!”.
“Não heo hầm thiên ma*!”
“…….”
“Chè trôi nước tới rồi!”.
“Chè trôi nước bao nhiêu tiền vậy?”.
“Ha ha, cái này miễn phí, ăn tới trong nồi trống không thì thôi!”.
“Mau mau! Ăn xong rồi lại nói tiếp!”.
“Lão Chu! Bàn bọn tôi muốn thêm một phần dâu tây”.
“……..”
< ng>“Ngao sông nướng muối đây!”.
“Ài, tôi nói mọi người này, vừa mới vớt kên từ đập nước, thơm ngon thơm ngon, một phần năm mươi tệ, muốn ăn nhanh chân lên!”.
“Tôi muốn một phần”.
“Bọn tôi muốn hai phần”.
“…….”.
“Ài chà, thật sự là no bể bụng rồi, các người tới đi, bay giờ tôi không tranh nữa”.
< ng>“Ai bảo ông mới nãy ăn cho lắm vào, bụng no căng rồi hử?”.
“Tôi còn phải ăn một miếng thịt kho tàu, trời ơi, mấy người nói coi thịt kho tàu này sao có thể có mùi vị này chứ? Đều thơm thành như vầy!”.
“Tôi thấy chè trôi nước là ngon nhất!”.
“Hứ, cá chạch ngon! Thật thơm!”.
“Ài, lão Chu à, lần tới lúc nào lại làm tiệc giết heo vậy?”.
“Lần tới? Chợ tới lúc lại xây chuồng trâu ha”. Làm một trận như vầy, tiền vào tay là rất nhanh, nhưng mà rất bận rất ồn ào, lão Chu không thích.
“Tổ tông ơi! Chúng ta xây chuồng trâu rắn chắc như vậy rốt cuộc là vì sao?!!!”.
Tổng cộng có bao nhiêu người vậy?”. La Mông hỏi Trần Kiến Hoa.
Bên kia đang đăng ký”. Trần Kiến Hoa chỉ vị trí phái bên trái hành lang.
Sau khi La Mông xuống xe, nhảy tại chỗ hai cái, lúc này mới thấy bóng dáng của Lâm Khoát trong đám người, bởi vì hôm nay là tết Đoan Ngọ, Lâm Khoát và La Tiến Hỉ đều không lên núi, lúc này liền bị tóm làm việc rồi.
Vậy lát nữa tớ bố trí xong lại đi tìm cậu”. La Mông cười cười, anh biết Tiếu Thụ Lâm không thích giao tiếp cùng người xa lạ lắm.
Cậu nói nhiều người ồn ào như vậy, có phải thu xếp trước hay không? Lúc các cậu làm ma chay cưới hỏi, bàn ghế là mượn từ đâu?’. Tiếu Thụ lâm đi rồi, Tràn Kiến Hoa đi theo La Mông cùng xuyên qua trong đám người.
Vậy được rồi, anh chừa chút bữa sáng lại, lát nữa bận rộn rồi, đừng để bọn họ mệt sống mệt chết, thà rằng lên món chậm một chút, tới khi đó cũng xếp mấy bàn cho bọn họ, chờ tệc tan, để dì cả tôi phát hai trăm tệ cho bọn họ”. Nói như thế nào hôm nay cũng là tết Đoan Ngọ, cho chút phí tăng ca đều là phải làm.
Ài! Lão Chu nha! Lão Chu về rồi!”. Lúc này trong viện tử rốt cục có người phát hiện La Mông về rồi.
Vậy các người tán gẫu đi, tôi không nghĩ tới sẽ có nhiều người như vậy, đi sắp xếp trước một chút đã”.
Việc này tôi còn phải trao đổi một chút cùng = bọn họ, ngày lễ lớn, tận lực vẫn là để mọi người ăn uống vui vẻ một chút”. Thu tiền như thế nào, trong lòng La Mông đại khái cũng đã có tính toán rồi, nhưng mà việc này một câu hai câu nói không rõ được, hiện tại quan trọng nhất là anh phải tìm được mấy thầy trò Trần Phúc Hán trước, bằng không đồ ăn đều ra không được, nói cái gì đều là phí công.
Sao? Sợ ăn nghèo à?”. Mã Từ Quân cười nói.
Sợ gì? Dù sao không bỏ tiền tôi là không cho đồ ăn ăn đâu”. La Mông nửa thật nửa giả nói.
Không phải nói tiệc giết heo sao? Heo đâu?’. Trần Phúc Hán bên kia nóng vội hỏi han, học trò nhà ông khen heo mập của nhà La Mông tới tận mây xanh, hại ông ngày này sớm liền chạy tới, kết quả đợi lâu như vậy, ngay cả cọng lông heo cũng chưa thấy.
Muốn hỗ trợ đúng chứ? Được, đúng lúc hôm nay đám học trò tôi tới cũng rất đông đủ, để bọn nó giúp một tay, tôi cũng xem trình độ nấu nướng của bọn nó, là tiến bộ hay là thụt lùi”. Trần Phúc Hán ngược lại dễ nói chuyện.
Có gì tốt cứ lấy ra hết, chính là cái tiệc giết heo, đừng làm hình thức dư thừa”. Hiện tại Trần Phúc Hán liền muốn nhanh khai tiệc.
Vậy cậu muốn làm như thế nào?”. Trần Phúc Hán trực tiếp hỏi La Mông.
ôi thấy như vậy rất tốt, người trẻ tuổi chính là linh hoạt”. Bên Mã Từ Quân, một ông già tóc trắng xoá liền nói.
Ài, cũng là việc bất đắc dĩ thôi ạ”. Nếu La Mông đoán không sai, người nói chuyện hẳn là chính là “ông cụ” trong truyền thuyết của nhà họ Mã.
ôi thấy như vậy cũng được, vậy ấn tiêu phí một trăm tệ thấp nhất, cậu định làm mấy món cho bọn họ?”. Trần Phúc Hán hỏi La Mông.
< >“Vậy trên một trăm tệ thì sao?’. Quách Đại Oa hỏi.
ón ngọt, món ngọt…….”. La Mông trầm ngâm một chút, hỏi: “Chè trôi nước được không ạ?”.
< >“Vậy được ạ, cháu bảo người ta nhan chóng ngâm gạo nếp cho chúng ta”. Ngâm gạo nếp, vớt cá chạch, hái rau hái dương mai hái dâu tây, đúng rồi, quan trọng nhất vẫn là phải giết heo trước.
“Anh Hán Vinh, bây giờ đang ở trong hàng chứ hả?”.
rước đó ai hỗ trợ xây chuồng trâu, anh còn nhớ rõ chứ?’. La Mông chạy tới hỏi gã ta.
hớ rõ”. Trịnh Bác Luân gật gật đầu.
Dẫn người hái rau”. Bây giờ Liễu Như Hoa cũng là bận tới khí thế ngất trời.
Ài, tôi xem xem, tôi xem xem!”. Trần Phúc Hán mang theo mấy học trò rất nhanh chen vào đám người.
Ái chà! Thật sự là heo tốt nha!”. Trong đám người đã vang lên khen ngợi của Trần Phúc Hán rồi.
rần sư phó cũng nói heo này đặc biệt tốt đó!”.
Lúc người trong sân vội vàng giết heo, La Mông đã ngồi xe của La Hán Vinh ra khỏi sân rồi, mới nãy anh nói một chút quy hoạch đại khái của hôm nay cùng Trần Kiến Hoa, chuyện cụ thể để Trần Kiến Hoa tự sắp xếp.
Anh còn tưởng em muốn làm nông trại chứ”. La Hán Vinh cười nói.
Nếu anh có hứng thú, hôm nay có thể tới đây xem chút đi”. La Mông nói.
Không được đâu, kiếm tiền bên ngoài còn chưa đủ mệt sao, còn lôi người về nhà mình”. La Hán Vinh cười lắc lắc đầu.
ược, nếu bận quá, em liền gọi điện thoại cho anh, thật sự không được, anh kéo mấy người trong làng qua đây”.
ọi cuộc điện thoại này xong, La Mông rốt cục có thể thở phào rồi, chậm rãi đi dọc theo triền núi, rất nhanh tìm được Tiếu Thụ Lâm, chỉ thấy cậu ta đang nhàn nhã ngồi ở đầu ruộng hút thuốc.
Được, đi lấy túi lưới trước, không biết lần trước tớ làm cái cán vợt kia có đủ dài hay không”. Tiếu Thụ Lâm nói xong liền đứng lên từ trên mặt đất, ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân nghiền nghiền.
Hướng bên kia tìm một chút”. Tiếu Thụ Lâm và La mông ngồi hai đầu đối diện của bè tre, La Mông ngồi ở phía sau, tay cầm cây tre chống bè tre, Tiếu Thụ Lâm lại ngồi ở đằng trước, trong tay cầm cái túi lưới.
G ữa trưa Ngưu Vương trang dị thường náo nhiệt, sau khi giết ba con heo xong, ấn lời của La Mông, Trần Phúc Hán bố trí mấy học trò làm các món trong khoảng 100 tệ vé vào cửa trước, ba mặt trong hành lang Tứ hợp viện đều ngồi đầy người, cũng may dân này đủ lớn, rốt cuộc lơn bao nhiêu, nhìn hơn một trăm gian phòng lớn nhỏ của lầu hai liền có thể biết.
Lão Chu à! Hết sủi cảo rồi nha!”.
“Bọn tôi muốn năm chén!”.
ậy lấy hết”.
“Ba phần lưỡi heo tương mè!”.
“Gan heo xào!”.
“Chè trôi nước tới rồi!”.
< ng>“Ngao sông nướng muối đây!”.
“Ài chà, thật sự là no bể bụng rồi, các người tới đi, bay giờ tôi không tranh nữa”.
< ng>“Ai bảo ông mới nãy ăn cho lắm vào, bụng no căng rồi hử?”.