Chương 138
“Hừ. Phật môn có câu: Chúng sinh bình đẳng. Nhưng tao lại không hề thấy được điều đó trên người đám thần tiên chúng bay. Thần tiên trên trời lúc nào cũng tự cho mình cái quyền tự cao tự đại, người khác không thể với tới mình, nhìn chủng loài khác thì tỏ vẻ chán ghét như thấy con gián dơ bẩn. Các người tự cho mình thiện lương, nhưng khi đối mặt với yêu ma quỷ quái thì chỉ nghĩ tới việc diệt trừ tận gốc chứ không hề có suy nghĩ cảm hóa hướng thiện bọn chúng. Tất nhiên là có một bộ phận yêu ma rất đáng giận, chỉ đành giết chết mới giải quyết được vấn đề, nhưng điều đó không có nghĩa toàn bộ ba chủng tộc bị coi như ở phía phản diện đều như vậy. Bọn chúng cũng có mặt lương thiện, nhưng các người có bao giờ tìm hiểu về điều đó không? Cái gì cũng có hai mặt của nó, cái xấu tồn tại thì cái tốt mới có cơ hội thể hiện, có đau thương thì mới biết được thế nào là vui vẻ? Nếu như thế gian này không có yêu ma quỷ quái, người đời không tập trung vào những điều ác ba chủng tộc này làm ra, chắc chắn sự ích kỷ và xấu xí trong tâm hồn một số kẻ được gọi là thần tiên đã sớm phơi bày ra trước mắt thiên hạ rồi.” Thái độ lúc này của Bạch Dạ cực kỳ cứng rắn: “Giờ tao chỉ nói đến đây thôi, Về sau chắc chắn tao sẽ không ngừng giúp đỡ Yêu tộc, thậm chí còn có cả Ma tộc và Quỷ tộc nữa. Chúng mày muốn giúp thì xuất hiện, không muốn giúp thì bây giờ có thể rời đi luôn hoặc ở trong túi gió đừng xuất hiện trước mặt tao.”
Lúc này, roi liễu bay ra nói: “Bạch Dạ, ta đồng ý giúp ngươi.”
Lúc này, roi liễu bay ra nói: “Bạch Dạ, ta đồng ý giúp ngươi.”