Chương 21

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

< br>
Beta: uchihasaki
Đường Huyền Tông lặng lẽ chốc lát, nói: “Không cần đi tìm, hôm qua trẫm lấy đi, nói cho Trăn Hương, trước tiên để ở chỗ trẫm, ngày sau hồi cung trẫm tự mình đi đưa cho Hoàng hậu.”





“Hoàng hậu nương nương khi còn sống tuy rằng ở rất nhiều chuyện kiến giải không giống thiếp, nhiều lần cùng thiếp thân phát sinh tranh chấp, thế nhưng hoàng hậu nương nương đối với thiếp thân vẫn là vô cùng tốt, thỉnh thoảng sẽ đưa một ít đồ trang sức tinh xảo cùng đồ chơi nhỏ.” Mai Phi chỉ chỉ một tú bình hoa mai trên bàn, cười nói: “Đây chính là hoàng hậu nương nương tự mình vẽ.”







Tú bình – 绣屏

Đường Huyền Tông nghi hoặc “Ồ” một tiếng, nói: “Tú bình này trẫm thấy nàng cũng dùng mấy năm, không nghĩ tới lại là Vũ thị tự mình vẽ.”



Đường Huyền Tông bật cười nói: “Có lẽ Vũ thị cũng nghĩ như nàng, nàng ấy cảm thấy nàng đã nói, nàng cảm thấy nàng ấy đã nói, nhìn lại, hai người đều không có nói, cứ nghĩ trẫm đã biết.”

“Nghĩ như vậy, kỳ thực thiếp thân cùng hoàng hậu vẫn có rất nhiều hiểu nhầm, chỉ tiếc lúc trước chỉ lo cùng nương nương cãi nhau, cũng không có cùng nàng ấy cố gắng ôn hòa nhã nhặn nói chuyện nhiều, yên tĩnh lại đàm luận một lần, có lẽ chúng thiếp còn có thể trở thành tỷ muội tốt… Hiện tại nghĩ ra đã quá trễ rồi.” Giọng nói Mai Phi dần thấp, có chút thê lương.

“Đúng đấy, quá trễ.” Đường Huyền Tông thở dài một tiếng nói: “Lúc trước thấy các nàng đấu võ mồm, trẫm ngồi ở một bên nhìn, ai cũng không giúp, mỗi lần xem các nàng cãi nhau đỏ mặt tía tai, cũng là một loại lạc thú. Vũ thị tuổi còn trẻ liền đi, lưu lại trẫm…”

< >“Là thiếp thân không tốt, làm bệ hạ nghĩ tới chuyện thương tâm.” Mai Phi đỡ lấy lời liền dời đề tài đi: “Thiếp thân còn nhớ lúc trước hoàng hậu nương nương còn đưa cho thiếp thân một trâm cài bán sí diên vũ điểm thúy, nói là bệ hạ thưởng, chuyển tặng cho thiếp thân.”

“Thật sao?” Những năm này, Đường Huyền Tông ban đi đồ trang sức trân bảo thực sự là quá nhiều, chỉ nói tên đồ trang sức cũng không làm cho hắn nhớ tới được.





Ở bên trong mấy cái hộp, Mai Phi tìm qua tìm lại mấy lần đều không có tìm được, ngay cả Đường Huyền Tông cũng nhìn ra vấn đề trong đó, Mai Phi giả bộ kinh hoảng, lẩm bẩm nói: “Làm sao tìm không được cơ chứ? Rõ ràng chính là để ở chỗ này nha.”





T rong nháy mắt đó, trong lòng Tiểu Mai lướt qua vô số biện pháp kéo dài, trong lòng ngóng trông, chỉ cần tránh thoát thời khắc này, ngày mai xem như là đem ca ca bán, ả cũng muốn đi chuộc trâm cài về.

i Phi thúc giục: “Ngươi mau mau tìm cho ra, bệ hạ muốn xem.”









cao chuy kế* phối với trâm này.” Mai Phi nhìn sắc mặt của ả một chút, trêu ghẹo nói: “Ngươi có phải là cũng nhớ không rõ, ta vẫn nên gọi Trầm Hương đến đây đi, trí nhớ nàng rất tốt, rất nhanh sẽ thấy ngay.”




Cao chuy kế – 高髻

Tiểu Mai vội vàng nói: “Nô tì nhớ tới, nhớ tới.” Trong miệng liên tục, trên tay cũng tiếp tục tìm kiếm.





ờng Huyền Tông trầm giọng nói: “Cung nữ này xảy ra chuyện gì, làm việc chậm chậm chạp chạp, trước đây cũng như vậy phải không?”

Bệ hạ vừa nói, Tiểu Mai sợ đến tay run lên, đem tất cả đồ trong hộp đồ trang sức đều rớt xuống đất, “Leng keng!” “Ầm ầm”, thanh âm liên tiếp vang lên, Tiểu Mai nhỏ máu trong lòng.







Mai Phi lại gọi Trầm Hương tới, sai nàng dọn dẹp đồ trên đất.






Tiếng khóc Tiểu Mai trong nháy mắt im re, ả đột nhiên cảm thấy trước mắt một vùng tăm tối, ép tới ả không thở nổi. Ả nghe thấy Mai Phi nói: “Tiểu Mai, ngươi nói thẳng, ngươi đem đồ vật đi nơi nào rồi?”









g>“Nô tỳ sai rồi, cầu nương nương tha mạng a —— “


Mai Phi tiếc hận lắc lắc đầu, nói với Đường Huyền Tông: “Bệ hạ cảm thấy nên xử trí như thế nào?”