Chương 28: Đại Chu hậu – Chu Nga Hoàng
Edit: Lengkeng_Sophie< br>
Beta: uchihasaki
Lý Đường trải qua hơn 200 năm, sau khi “loạn An Lộc Sơn”, Đường triều từ thịnh chuyển suy. Sau này tuy xuất hiện mấy vị minh quân chăm lo việc nước muốn khôi phục lại thịnh thế nhưng mà vẫn không ngăn nổi giang sơn thay đổi, đến đời Lý Dục này, sơn hà Đại Đường đã tàn tạ khắp nơi, các nơi khói lửa nổi lên bốn phía, ngọn lửa chiến tranh thiêu cả bầu trời.
Nhưng mà ở năm Càn Đức thứ hai, Chu Nga Hoàng đột nhiên bệnh nặng, lúc này trưởng tử Trọng Vũ đã tròn sáu tuổi, có thể giao cho cung nhân chiếu khán, thế nhưng con thứ Trọng Tuyên còn nhỏ tuổi, hơn nữa Trọng Tuyên từ nhỏ liền có bệnh động kinh, ngự y nói nhất định phải để cho nó lúc nào cũng duy trì tâm tình bình tĩnh, không thể để nó chịu đựng đột nhiên quá vui hoặc quá buồn. Chu Nga Hoàng sợ vẻ bệnh tật của mình làm cho nó hoảng sợ, lại cảm giác mình sinh bệnh không có tâm lực chăm sóc nó, liền đem Trọng Tuyên đưa đến biệt viện, tuyên triệu muội muội cùng mẹ của mình—— Chu Gia Mẫn vào cung chiếu khán.
hu Nga Hoàng tuyên muội muội tiến cung, có hai nguyên nhân, một trong số đó tự nhiên là muốn cho Gia Mẫn giúp nàng chăm sóc đứa bé, thứ hai chính là Gia Mẫn đã tròn mười lăm tuổi, mẫu thân Hàn thị sau khi nàng ta làm lễ cập kê liền bắt đầu chọn vị hôn phu cho nàng ta, chọn mấy người, Chu Nga Hoàng cũng xem qua tư liệu con cháu các nhà do Hàn thị trình lên, xác thực đều là rồng phượng trong loài người, tiền đồ ngày sau đều là vô lượng. Thế nhưng Chu Gia Mẫn lắc đầu liên tục, nói chính mình tuổi còn nhỏ, không muốn thành thân. Còn đem Nga Hoàng vào, nói trưởng tỷ cũng là mười chín tuổi mới gả, nàng ta hiện tại còn không vội, nếu như chờ mười chín tuổi vẫn không có ý trung nhân thì lại làm phiền mẫu thân chọn.
Lúc Nga Hoàng bệnh nặng còn vì nàng ta cân nhắc, muốn sau khi Chu Gia Mẫn tiến cung, để Lý Dục truyền triệu những người kia vào cung nhiều lần, chỉ chờ Chu Gia Mẫn coi trọng một người trong đó, liền có thể nhờ Lý Dục tứ hôn.
hỉ là nàng không nghĩ tới, sự nhiệt tình của mình lại đổi lấy sự phản bội không chút lưu tình của Chu Gia Mẫn.
hu Gia Mẫn tuổi trẻ mạo mỹ, lại có tài tình không kém tỷ tỷ nàng ta, thêm vào Chu Gia Mẫn cố ý câu dẫn, ngắn ngủi mấy ngày, hai người bọn họ liền quyến luyến ở cùng nhau.
Có một ngày, Lý Dục lần thứ hai đi tới biệt viện, cùng Trọng Tuyên chơi náo loạn một lúc, sau đó, liền mang theo Chu Gia Mẫn đi tới một địa phương cực kỳ hẻo lánh.
(Văn tế hoàng hậu Chiêu Huệ), “vãn từ” hoài niệm Nga Hoàng, một mặt lại cùng muội muội Nga Hoàng tiếp tục cẩu hợp. (lk: ta thấy tác giả sử dụng từ này wá đúng!!!)
Lúc đó, Lý Dục đã để lộ ra tin tức với đám triều thần muốn nạp Chu Gia Mẫn làm hậu, chỉ vì Chung thái hậu đột nhiên nhiễm bệnh mà trì hoãn xuống, qua mấy tháng, Chung thái hậu cũng chết, bị vướng bởi lễ chế, Lý Dục phải giữ đạo hiếu ba năm cho thái hậu.
C ảm thấy sự nghẹt thở mãnh liệt kia như nghẹn ở cổ họng, Chu Nga Hoàng hơi nhướng mày, đột nhiên nghe thấy bên tai có người kêu một tiếng: “Nga Hoàng —— “
Mắt Chu Nga Hoàng nhất thời mở ra.
rọng Tuyên đâu?” Nàng mở mắt vừa nhìn người trước mắt, liền giẫy giụa đứng dậy, nàng kéo vạt áo Lý Dục một cái, dùng hết sức mạnh lắc hắn: “Trọng Tuyên của thiếp đâu?”
Lý Dục mím mím môi, dưới ánh mắt mang đầy hi vọng của Chu Nga Hoàng, rốt cục nhịn đau đem chân tướng nhi tử đã chết nói cho nàng biết: “Trọng Tuyên đã… đã đi rồi.”
Trọng Tuyên sinh ra đã mắc bệnh hay co giật, tâm tình không thể thay đổi quá mức, Chu Nga Hoàng đột nhiên nhiễm bệnh, suy nghĩ cho thân thể Trọng Tuyên, cho nên mới đưa Trọng Tuyên đến biệt viện, không nghĩ tới Trọng Tuyên lại sẽ xảy ra chuyện.
Trọng Tuyên tuổi nhỏ sớm thương, Lý Dục cũng rất bi ai không ngớt, thế nhưng Chu Nga Hoàng nghe được tin Trọng Tuyên qua đời, sau đó bệnh tình đột nhiên tăng thêm, hắn vẫn cố nén đau xót, ngày đêm không ngủ chăm sóc thê tử, lúc này trái tim thê tử vỡ vụn, Lý Dục cũng không khỏi nhớ tới dáng dấp Trọng Tuyên trước khi ngừng thở còn đang điên cuồng co giật, không khỏi bi ai theo, hắn đem Chu Nga Hoàng ôm ở trong ngực của mình, nói giọng khàn khàn: “Trọng Tuyên không còn, nhưng chúng ta còn có Trọng Vũ a, nàng phải nhanh khỏe lên một chút, Trọng Tuyên cũng không muốn nhìn thấy nàng như vậy.”
(lk: Trọng Tuyên này theo kiểu tuệ cực tất thương, tội nghiệp wá!)
Lý Dục ôm Chu Nga Hoàng.
“Tỉnh rồi tỉnh rồi, tỷ tỷ rốt cục tỉnh rồi.” Đột nhiên, một bóng người màu xanh lục đi tới, đến bên cạnh giường của Chu Nga Hoàng, Chu Nga Hoàng nhắm mắt lại, chỉ nghe giọng nói kiều mị này liền biết đó là muội muội ruột của nàng – Chu Gia Mẫn. Nga Hoàng vừa nhấc mắt, thấy Chu Gia Mẫn búi tóc hết về phía sau, trên búi tóc chỉ mang một cây trâm ngọc bích, mặc một thân váy dài màu xanh biếc, xinh đẹp đáng yêu, lúc này hai mắt Chu Gia Mẫn đang đỏ hồng nhìn chằm chằm nàng: “Tỷ tỷ, đã tỉnh rồi.”
Lý Dục nhìn một cái cũng biết là thê tử không muốn nhìn thấy Chu Gia Mẫn, lại nhìn Chu Gia Mẫn điềm đạm đáng yêu, biểu hiện do dự: “Nga Hoàng…”
< g>“Tỷ tỷ, tỷ có phải là đang trách muội? Trách muội không có chăm sóc thật tốt cho Trọng Tuyên?” Chu Gia Mẫn tha thiết mong chờ nhìn Chu Nga Hoàng, trên mặt nàng ta tuy rằng mang theo nước mắt, thế nhưng trang dung tinh xảo một chút đều không có bị lem ra, hiển nhiên là đã tốn khá kỳ công.
Lý Dục, đó là con của chúng ta, nó bây giờ đột nhiên chết thảm, ngươi một câu không muốn nhớ tới, sẽ có thể giúp Chu Gia Mẫn rửa sạch tội nghiệt trên người ả sao?
Chu Nga Hoàng vẫn không có quay đầu, ngay cả nhìn đều không có nhìn Chu Gia Mẫn một cái, nàng lạnh lùng nói: “Chu Gia Mẫn, cái khác ta đều không muốn hỏi, ta chỉ muốn biết, thời điểm Trọng Tuyên có chuyện, ngươi ở chỗ nào? Nghe nói cung nhân tìm ngươi ròng rã một canh giờ, biệt viện lại lớn như vậy, ngươi là đang chơi trốn tìm cùng đám cung nhân sao?”
Beta: uchihasaki
Lý Đường trải qua hơn 200 năm, sau khi “loạn An Lộc Sơn”, Đường triều từ thịnh chuyển suy. Sau này tuy xuất hiện mấy vị minh quân chăm lo việc nước muốn khôi phục lại thịnh thế nhưng mà vẫn không ngăn nổi giang sơn thay đổi, đến đời Lý Dục này, sơn hà Đại Đường đã tàn tạ khắp nơi, các nơi khói lửa nổi lên bốn phía, ngọn lửa chiến tranh thiêu cả bầu trời.
hu Nga Hoàng tuyên muội muội tiến cung, có hai nguyên nhân, một trong số đó tự nhiên là muốn cho Gia Mẫn giúp nàng chăm sóc đứa bé, thứ hai chính là Gia Mẫn đã tròn mười lăm tuổi, mẫu thân Hàn thị sau khi nàng ta làm lễ cập kê liền bắt đầu chọn vị hôn phu cho nàng ta, chọn mấy người, Chu Nga Hoàng cũng xem qua tư liệu con cháu các nhà do Hàn thị trình lên, xác thực đều là rồng phượng trong loài người, tiền đồ ngày sau đều là vô lượng. Thế nhưng Chu Gia Mẫn lắc đầu liên tục, nói chính mình tuổi còn nhỏ, không muốn thành thân. Còn đem Nga Hoàng vào, nói trưởng tỷ cũng là mười chín tuổi mới gả, nàng ta hiện tại còn không vội, nếu như chờ mười chín tuổi vẫn không có ý trung nhân thì lại làm phiền mẫu thân chọn.
hỉ là nàng không nghĩ tới, sự nhiệt tình của mình lại đổi lấy sự phản bội không chút lưu tình của Chu Gia Mẫn.
hu Gia Mẫn tuổi trẻ mạo mỹ, lại có tài tình không kém tỷ tỷ nàng ta, thêm vào Chu Gia Mẫn cố ý câu dẫn, ngắn ngủi mấy ngày, hai người bọn họ liền quyến luyến ở cùng nhau.
Có một ngày, Lý Dục lần thứ hai đi tới biệt viện, cùng Trọng Tuyên chơi náo loạn một lúc, sau đó, liền mang theo Chu Gia Mẫn đi tới một địa phương cực kỳ hẻo lánh.
Lúc đó, Lý Dục đã để lộ ra tin tức với đám triều thần muốn nạp Chu Gia Mẫn làm hậu, chỉ vì Chung thái hậu đột nhiên nhiễm bệnh mà trì hoãn xuống, qua mấy tháng, Chung thái hậu cũng chết, bị vướng bởi lễ chế, Lý Dục phải giữ đạo hiếu ba năm cho thái hậu.
C ảm thấy sự nghẹt thở mãnh liệt kia như nghẹn ở cổ họng, Chu Nga Hoàng hơi nhướng mày, đột nhiên nghe thấy bên tai có người kêu một tiếng: “Nga Hoàng —— “
Mắt Chu Nga Hoàng nhất thời mở ra.
rọng Tuyên đâu?” Nàng mở mắt vừa nhìn người trước mắt, liền giẫy giụa đứng dậy, nàng kéo vạt áo Lý Dục một cái, dùng hết sức mạnh lắc hắn: “Trọng Tuyên của thiếp đâu?”
Trọng Tuyên sinh ra đã mắc bệnh hay co giật, tâm tình không thể thay đổi quá mức, Chu Nga Hoàng đột nhiên nhiễm bệnh, suy nghĩ cho thân thể Trọng Tuyên, cho nên mới đưa Trọng Tuyên đến biệt viện, không nghĩ tới Trọng Tuyên lại sẽ xảy ra chuyện.
< g>“Tỷ tỷ, tỷ có phải là đang trách muội? Trách muội không có chăm sóc thật tốt cho Trọng Tuyên?” Chu Gia Mẫn tha thiết mong chờ nhìn Chu Nga Hoàng, trên mặt nàng ta tuy rằng mang theo nước mắt, thế nhưng trang dung tinh xảo một chút đều không có bị lem ra, hiển nhiên là đã tốn khá kỳ công.