Chương 71
Edit: Lengkeng_Sophie< br>
Beta: uchihasaki
Tuy nói như vậy, chỉ có điều hiện tại tất cả nô tài trong Hội Ninh điện đều là hết ăn lại nằm, nếu không chính là người của Ô Bạch Lam cùng phi tần các cung. Vệ thị kinh doanh lâu như vậy, không có bồi dưỡng được một người tay chân chịu khó lại có thể tin, còn đem toàn bộ gia tài tiêu sạch, thực sự là tiền mất tật mang!
Hiện tại may rồi, nhược điểm nằm ở trong tay, nàng không cố gắng lợi dụng nhổ hết bọn họ đi, chẳng lẽ còn muốn giữ lại đám khỉ không biết xấu hổ kia cho đến tết sao?
Nương nương minh giám, nếu không có chuyện thật sự không thể cứu vãn, nô tỳ cũng sẽ không hơn nửa đêm chạy tới quấy rầy nương nương nghỉ ngơi. Nương nương, là mắt nô tỳ bị mù, dễ tin tiểu nhân, lúc này mới để bọn nô tài kia bò tới trên đầu nô tỳ diễu võ dương oai.” Lang Hoa quỳ trên mặt đất, nói, bên trong viền mắt đã có nước mắt trong suốt, nàng cầm cái khăn quyên màu xanh lam thương tâm gạt lệ.
ệ phi không chút biến sắc nhìn Lang Hoa quỳ gối trước mặt nàng ta, thế nhưng trong mắt phượng hẹp dài tràn ngập ngờ vực, trong lúc nhất thời cũng không nhận rõ Vệ thị đến cùng muốn làm gì? Nàng có mục đích gì? Trong miệng nói đến cùng là thật hay giả?
N ếu như nàng nhất thời tâm huyết dâng trào làm sao bây giờ? Lẽ nào bồi tiếp nàng cùng nháo sao?
L ương quý nhân mặc dù là phụ nữ có thai, trong bụng hoài hoàng tử quý giá, nhưng nàng cũng không có tư cách như vậy để người Duyên Hi cung đều bồi tiếp nàng chơi!
uệ phi khẽ cau mày: “Muội muội nói bừa cái gì đây? Mang thai hoàng tử đang khỏe mạnh, tại sao có thể có nguy hiểm đến tính mạng, sau này không cho nói những lời không may mắn như thế, có ủy khuất gì cứ việc nói đi ra, bổn cung nhất định sẽ tận lực vì ngươi làm chủ.”
Lang Hoa khóc thút thít hai tiếng, dưới sự giục giã của Huệ phi, nàng mới nửa mở nửa che đem sự tình nói ra.
Tr ong điện ánh nến lúc sáng lúc tối, Huệ phi nghe xong Lang Hoa tố khổ, quả thực là trợn mắt ngoác mồm. Vào lúc này, Thùy Liễu đi điều tra cũng chạy về rồi, đứng ngay cửa hơi gật gật đầu với Huệ phi, ý tứ chính là nàng nói hầu như đều là sự thật. Bàn tay Huệ phi nắm chặt vỗ vào trên cái bàn gỗ tử đàn khắc, cười lạnh nói: “Thật là to gan, ở dưới mí mắt bổn cung vẫn còn có loại chuyện cắt xén bổng lệ của chủ nhân này, ngay cả đồ ăn chủ nhân cũng dám cướp đi, có đem bổn cung -chủ vị một cung này để ở trong mắt hay không?”
Kỳ thực Huệ phi vẫn luôn biết Vệ thị vẫn bỏ bạc lung lạc hạ nhân trong cung của mình, thế nhưng nàng ta cũng không có nhúng tay, Vệ thị tự mình muốn đem bạc thưởng xuống, nàng ta dựa vào cái gì muốn đi nhúng tay? Hơn nữa nàng ta ở trong cung này nhiều năm như vậy, tự nhiên cũng biết, trong cung có người muốn làm rớt đứa bé trong bụng Vệ thị, căn bản không cần nàng ta động thủ. Gần đây trong cung lời đồn đãi rằng Vệ thị hiền lương càng truyền càng thịnh, bằng sự giao thiệp của Vệ thị, nàng hiện tại còn không cách nào làm được điểm này, cho nên Huệ phi liền biết là có người muốn ra tay với Vệ thị, không nghĩ tới, Vệ thị không ngã vào trong tay đám người kia, trái lại nhưng cắm ở trên tay người mình.
Vệ thị là bán một ân tình cho nàng ta, đây là muốn làm cho nàng ta bảo vệ mẹ con các nàng?
ệ phi nghe vậy sắc mặt càng thêm âm trầm, ngẩng đầu mắt nhìn cửa chính điện, nghiêm mặt nói: “Phương Lan, ngươi thật là to gan, thân là cung nữ chưởng sự của Hội Ninh điện, không giám sát chức trách cung nhân cấp thấp được, trái lại đi đầu ức hiếp chủ nhân! Ngươi có biết tội của ngươi không?”
Phương Lan bị thái giám trong cung Huệ phi lôi chạy tới, vừa vặn nghe thấy câu nói kia của Lang Hoa, nàng ta kinh hãi, nhìn Lang Hoa thì trên mặt tràn đầy khiếp sợ, đối với câu hỏi của Huệ phi, nàng ta lắp bắp nói: “Nô tỳ không có, cái này đều là chủ nhân ban thưởng, nô tỳ đáng chết, biết rõ đây là đồ vật hoàng thượng ban thưởng, giá trị quý trọng nhưng do nhân chủ không cho từ chối hai lần, liền nhận lấy, nô tỳ có tội, thỉnh Huệ phi nương nương xử phạt!”
Lúc trước, Vệ thị làm việc cũng cẩn thận một chút, thế nhưng sau đó đột nhiên sinh non, tiếp theo thất sủng, chán chường một quãng thời gian, Vệ thị vẫn cho là Phương Lan mỗi ngày lén lút tới chăm sóc nàng, cho nên nàng mới có thể lấy lại tinh thần. Kì thực không phải vậy, Phương Lan đến là do được Ô Bạch Lam sai khiến hạ độc cho nàng, thế nhưng Vệ thị mệnh lớn tránh thoát một kiếp.
ang Hoa nghe nàng ta đổi trắng thay đen, quay về nhìn Huệ phi miễn cưỡng nở nụ cười, nắm chặt khăn trong tay, trong mắt lệ quang dịu dàng: “Đem mấy thứ này ban thưởng xuống đúng là nô tỳ tự nguyện, những bạc kia, coi như là nô tỳ tuổi trẻ không hiểu chuyện phải trả giá đi, tất cả tiền tài chính là vật ngoài thân, nương nương chỉ đưa các nàng điều đi, tiểu trừng đại giới một phen, vậy nô tỳ liền hài lòng.”
Lang Hoa đem vị trí của mình bãi rất thấp, thế nhưng gây áp lực vô hình cho Huệ phi, nếu như Huệ phi thật sự chỉ là “tiểu trừng đại giới”, vậy tam phi đang nhìn chằm chằm cung quyền của nàng ta tuyệt đối sẽ không buông tha cái cơ hội tốt này.
ơn nữa từ khi Huệ phi chưởng quản cung quyền tới nay, cần nhất một chuyện đến lập uy, đây là cơ hội tốt nhất!
Ti m Phương Lan đập cực nhanh, nàng ta chưa từng tưởng tượng tới, luôn luôn nghe nàng ta nói, coi trọng nàng ta, Lương quý nhân lại sẽ không nể mặt mũi nàng ta như thế.
ám mươi đại bản! Này không phải là biến tướng muốn đòi mạng sao?
T hị vệ ra tay rất nặng, có cung nữ nào có thể sống được khi bị đánh tám mươi đại bản?
☆ Truyện được đăng tại ☆ tieulienlien.wordpress.com ☆
Trong Vĩnh Hòa cung, Đức phi Ô Bạch Lam đang cẩn thận nghiền ngẫm đọc thư tín “Bát a ca Dận Trinh” phái người gởi tới. Dận Trinh mặc dù mới chỉ có bảy tuổi, thế nhưng thuật cưỡi ngựa vô cùng tốt, cho nên lần này tái ngoại, Khang Hi cũng dẫn theo nó đi ra ngoài.
“Nương nương, Phương Lan Phương Uyển xảy ra vấn đề rồi!” Phương Uyển đem chuyện Duyên Hi cung nói cho một tiểu thái giám, tiểu thái giám này chính là gián điệp trong ngày thường liên lạc các nàng cùng Đức phi, biết Đức phi đối với Duyên Hi cung bên kia đặc biệt quan tâm, hắn lấy được tin tức liền lập tức tới ngay hồi bẩm.
Ai biết Đức phi vẫn không nhìn, vào lúc này tiểu thái giám cũng nhìn ra ý tứ của Đức phi, cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
Ô Bạch Lam đem thư của Dận Trinh viết nhìn tới lui nhiều lần, một hồi lâu mới gấp lại, gọi người cầm một hộp lại đây, mở ra xem, bên trong từng phong thư được gấp lại chỉnh tề, mặt trên phong thư đều viết: bốn chữ “Ngạch mẫu thân khải”. Ô Bạch Lam khẽ mỉm cười, đem phong thư này cũng bỏ vào, sau đó nửa nằm ở tháp mỹ nhân, ngữ khí lười biếng nói: “Ngươi đem chuyện Duyên Hi cung nói một lần cho bổn cung nghe.”
Tiểu thái giám đem tất cả chuyện Phương Uyển nói cho hắn nói ra, cuối cùng còn cẩn thận thử Ô Bạch Lam một chút, hỏi: “Nương nương, chúng ta có đi cứu Phương Uyển Phương Lan hay không?”
“Hai đứa ngu liền một chút việc nhỏ đều làm không xong, tại sao bổn cung phải cứu các ả?”
Beta: uchihasaki
Tuy nói như vậy, chỉ có điều hiện tại tất cả nô tài trong Hội Ninh điện đều là hết ăn lại nằm, nếu không chính là người của Ô Bạch Lam cùng phi tần các cung. Vệ thị kinh doanh lâu như vậy, không có bồi dưỡng được một người tay chân chịu khó lại có thể tin, còn đem toàn bộ gia tài tiêu sạch, thực sự là tiền mất tật mang!
Hiện tại may rồi, nhược điểm nằm ở trong tay, nàng không cố gắng lợi dụng nhổ hết bọn họ đi, chẳng lẽ còn muốn giữ lại đám khỉ không biết xấu hổ kia cho đến tết sao?
Nương nương minh giám, nếu không có chuyện thật sự không thể cứu vãn, nô tỳ cũng sẽ không hơn nửa đêm chạy tới quấy rầy nương nương nghỉ ngơi. Nương nương, là mắt nô tỳ bị mù, dễ tin tiểu nhân, lúc này mới để bọn nô tài kia bò tới trên đầu nô tỳ diễu võ dương oai.” Lang Hoa quỳ trên mặt đất, nói, bên trong viền mắt đã có nước mắt trong suốt, nàng cầm cái khăn quyên màu xanh lam thương tâm gạt lệ.
ệ phi không chút biến sắc nhìn Lang Hoa quỳ gối trước mặt nàng ta, thế nhưng trong mắt phượng hẹp dài tràn ngập ngờ vực, trong lúc nhất thời cũng không nhận rõ Vệ thị đến cùng muốn làm gì? Nàng có mục đích gì? Trong miệng nói đến cùng là thật hay giả?
N ếu như nàng nhất thời tâm huyết dâng trào làm sao bây giờ? Lẽ nào bồi tiếp nàng cùng nháo sao?
L ương quý nhân mặc dù là phụ nữ có thai, trong bụng hoài hoàng tử quý giá, nhưng nàng cũng không có tư cách như vậy để người Duyên Hi cung đều bồi tiếp nàng chơi!
uệ phi khẽ cau mày: “Muội muội nói bừa cái gì đây? Mang thai hoàng tử đang khỏe mạnh, tại sao có thể có nguy hiểm đến tính mạng, sau này không cho nói những lời không may mắn như thế, có ủy khuất gì cứ việc nói đi ra, bổn cung nhất định sẽ tận lực vì ngươi làm chủ.”
Tr ong điện ánh nến lúc sáng lúc tối, Huệ phi nghe xong Lang Hoa tố khổ, quả thực là trợn mắt ngoác mồm. Vào lúc này, Thùy Liễu đi điều tra cũng chạy về rồi, đứng ngay cửa hơi gật gật đầu với Huệ phi, ý tứ chính là nàng nói hầu như đều là sự thật. Bàn tay Huệ phi nắm chặt vỗ vào trên cái bàn gỗ tử đàn khắc, cười lạnh nói: “Thật là to gan, ở dưới mí mắt bổn cung vẫn còn có loại chuyện cắt xén bổng lệ của chủ nhân này, ngay cả đồ ăn chủ nhân cũng dám cướp đi, có đem bổn cung -chủ vị một cung này để ở trong mắt hay không?”
Vệ thị là bán một ân tình cho nàng ta, đây là muốn làm cho nàng ta bảo vệ mẹ con các nàng?
ệ phi nghe vậy sắc mặt càng thêm âm trầm, ngẩng đầu mắt nhìn cửa chính điện, nghiêm mặt nói: “Phương Lan, ngươi thật là to gan, thân là cung nữ chưởng sự của Hội Ninh điện, không giám sát chức trách cung nhân cấp thấp được, trái lại đi đầu ức hiếp chủ nhân! Ngươi có biết tội của ngươi không?”
ang Hoa nghe nàng ta đổi trắng thay đen, quay về nhìn Huệ phi miễn cưỡng nở nụ cười, nắm chặt khăn trong tay, trong mắt lệ quang dịu dàng: “Đem mấy thứ này ban thưởng xuống đúng là nô tỳ tự nguyện, những bạc kia, coi như là nô tỳ tuổi trẻ không hiểu chuyện phải trả giá đi, tất cả tiền tài chính là vật ngoài thân, nương nương chỉ đưa các nàng điều đi, tiểu trừng đại giới một phen, vậy nô tỳ liền hài lòng.”
ơn nữa từ khi Huệ phi chưởng quản cung quyền tới nay, cần nhất một chuyện đến lập uy, đây là cơ hội tốt nhất!
Ti m Phương Lan đập cực nhanh, nàng ta chưa từng tưởng tượng tới, luôn luôn nghe nàng ta nói, coi trọng nàng ta, Lương quý nhân lại sẽ không nể mặt mũi nàng ta như thế.
ám mươi đại bản! Này không phải là biến tướng muốn đòi mạng sao?
T hị vệ ra tay rất nặng, có cung nữ nào có thể sống được khi bị đánh tám mươi đại bản?
Ô Bạch Lam đem thư của Dận Trinh viết nhìn tới lui nhiều lần, một hồi lâu mới gấp lại, gọi người cầm một hộp lại đây, mở ra xem, bên trong từng phong thư được gấp lại chỉnh tề, mặt trên phong thư đều viết: bốn chữ “Ngạch mẫu thân khải”. Ô Bạch Lam khẽ mỉm cười, đem phong thư này cũng bỏ vào, sau đó nửa nằm ở tháp mỹ nhân, ngữ khí lười biếng nói: “Ngươi đem chuyện Duyên Hi cung nói một lần cho bổn cung nghe.”