Quyển 1 - Chương 11

Lăng Tiêu mời Chử Dịch Phong vào, quy củ nói: “Đã trễ thế này, Hoàng tôn còn có việc gì phân phó?”





Lăng Tiêu trong lòng buồn cười, ra vẻ khó xử nói: “Thực không dám giấu diếm, từ đầu tháng thần đã bắt đầu cải tiến cấu tạo long cốt guồng nước, nhưng bất hạnh vướng một trạm nghĩ không ra, ta mỗi ngày ở trong cung cũng chưa thấy guồng nước chân chính, do đó mới khó xử.”








i ra, thấy trời đã dần về đêm ở lâu không tốt, dặn dò: “Ân… Ta sẽ giúp cho huynh, huynh đừng lo lắng, ân… Không còn sớm, huynh nghỉ ngơi sớm nha.”



Ngày hôm sau Chử Dịch Phong quả nhiên phái người đem những thứ Lăng Tiêu muốn đều lần lượt mang ra, mời Lăng Tiêu qua nghiên cứu.



hử Dịch Phong xoa tay có chút không tự nhiên, đối Lăng Tiêu cười: “Ân… huynh nói nhờ bọn họ đặt mua gì đó, huynh nhìn xem có dùng được hay không, để ta cho bọn họ tìm đổi lại”













< ng>Lăng Tiêu thầm nghĩ ngươi so với ta còn dễ bị thương hơn đi, nhưng Chử Dịch Phong kiên trì nói gì cũng không được.




ng Tiêu thấy chỉ chốc lát sau tấm gỗ đã được đẽo gọt giống như trong hình vẽ, cầm đao bắt đầu tước bánh răng nhìn Chử Dịch Phong, cười: “Hoàng tôn tay thật khéo nha.”





< >Lăng Tiêu sửng sốt, nhịn không được ngừng tay nhìn Chử Dịch Phong lưu loát làm việc. Hoàng tôn này không có chút nào cho rằng mình là Hoàng tôn long tử. Lăng Tiêu chậm rãi bắt tay vào làm đầu gỗ, thản nhiên nói: “Nhị Hoàng tôn là thật thích quân ngũ nha.”














C hử Dịch Phong cũng không thật sự để ý tiếp tục gọt đầu gỗ.

Dù sao Lăng Tiêu cũng không muốn bị kéo vào gia sự của Hoàng gia. Lăng Tiêu biết Thái tử coi trọng Đại Hoàng tôn mà ngốc tử này cũng nhìn ra, nhưng Chử Dịch Phong cũng quá không để mắt, lời như thế đều có thể vô tâm vô phế nói ra. Muốn đất phong phương Bắc? Nực cười! Cho dù là đến lúc đó lão Hoàng Đế thật sự phong cho y đất phương Bắc cũng không thể nhận.





L ng Tiêu có thể xác định, theo tính tình của Đại Hoàng tôn Chử Dịch Cẩn, Chử Dịch Phong nếu thực đi phương Bắc thì không quá ba năm sẽ uổng mạng. Lăng Tiêu nhìn Chử Dịch Phong cúi đầu bộ dáng chuyên tâm làm việc thở dài, trải qua lời nói vừa rồi của Lăng Tiêu Chử Dịch Phong cho dù không hiểu hẳn là cũng không dám nói lại chuyện này. Lăng Tiêu tự giễu cười, mình hiện tại tự tung tự tác, đến lúc đó chẳng phải cũng kéo y xuống nước luôn sao, đâu có gì bất đồng với người khác.



Lăng Tiêu áp chế cảm ơn không đành trong lòng, cúi đầu lấy gỗ cho Chử Dịch Phong đẽo gọt.


Ý đồ của Lăng Tiêu muốn làm ra hai loại guồng nước cũng không dễ dàng. Lăng Tiêu vì muốn nhanh chóng hoàn thành công việc mấy ngày nay trừ bỏ thời điểm đi ngủ đều ở trong Hải Đường viện của Chử Dịch Phong. Một ngày ba bữa cơm đều ăn ở Hải Đường viện, Lăng Tiêu dần dần nhìn thấu một ít chuyện không bình thường.

Bởi vì tứ Hoàng tôn Chử Dịch Diễm dính người, Lăng Tiêu ba bữa cơm đều đi theo Chử Dịch Diễm đến Thính Phong Các ăn, so ra là có chênh lệch. Món ăn của Chử Dịch Phong cũng xem như phong phú, nhưng nếu theo quy củ dành cho Hoàng tôn tuyệt đối không phải nhiều.


Bữa cơm của Hoàng tôn đều có quy củ, mỗi ngày đều đã được phân phó lượng món ăn, hơn nữa còn vì thể diện Hoàng gia, tuyệt đối không thể ít như vậy.




hái tử thiên vị Đại Hoàng tôn, Thái tử phi thương yêu chiếu cố Tứ Hoàng tôn, đây là chuyện trong cung ai cũng biết.





L ng Tiêu nắm chặt ngón tay thon dài trong tay áo rộng, hơn nữa Nhị Hoàng tôn chưa bao giờ để ý điều này, không chừng chính y cũng không biết bị chèn ép. Càng như vậy nô tài càng không sợ y!

Lă g Tiêu giờ Ngọ cố ý phái hai tiểu thái giám trong Hải Đường viện đi Nội Vụ phủ lấy quả vải, lại nói mấy mâm phân theo quy củ đã ăn xong rồi nhưng Hải Đường viện muốn thêm một chút.













hử Dịch Phong tâm tư đơn thuần, lại không yếu ớt luôn muốn cái này, cái nọ. Việc này y hẳn chưa từng chú ý qua.

L ăng Tiêu an ủi chính mình, thôi thôi, Chử Dịch Phong cũng không thèm để ý, mình sinh tức giận làm gì.

K ông bao lâu có tiểu thái giám tới gọi Lăng Tiêu đi dùng cơm chiều, Lăng Tiêu ngồi ở bên cạnh Chử Dịch Phong, chậm rãi cầm lấy đũa nhìn một bàn món ăn, vẫn là không có một chút phân theo quy củ.

ên bàn chỉ có hai món ăn mặn, một món là thịt kho mơ khô, món này Lăng Tiêu từ trước đến nay sợ mập nên không ăn.

C ử Dịch Phong cũng biết, ân cần đem món thịt hươu nướng đến trước mặt Lăng Tiêu, cười nói: “Món này ngon, huynh ăn nhiều một chút.” Lăng Tiêu nhìn Chử Dịch Phong ngây ngốc lấy lòng, không biết sao trong lòng đau nhói, lại nhớ tới năm ấy mình đi phòng thu chi vét sạch tiền tiêu vặt hàng tháng để mua trang sức cho Lăng Trĩ, một cỗ phẫn ý trong lòng làm thế nào cũng không tiêu tan.

C hử Dịch Phong cũng là Hoàng tôn, hiện tại đại sự còn chưa định, cho dù về sau Đại Hoàng tôn thật sự đăng đại bảo, Chử Dịch Phong cũng là huynh đệ ruột thịt của Hoàng Đế! Thân Vương tôn quý nhất của Chử Vương triều. Y có thể không cần, y có thể không muốn, nhưng cái gì nên có nhất định phải có! Đường đường là Hoàng tôn dựa vào cái gì nô tài phía dưới lại dám chà đạp!