Quyển 1 - Chương 24

Từ sau hôn sự của Chử Dịch Cẩn, Lăng Y nằm trên giường bệnh triền miên đã gần ba tháng, động tĩnh của nàng trong Thọ Khang Hầu phủ thời khắc đều bị nhìn chằm chằm. Hơn nữa Lăng Tiêu đã sớm an bài người mật báo, chỉ cần xảy ra chuyện Lăng Tiêu ở trong cung cũng sẽ biết trước tiên. Lăng Tiêu trong lòng cười lạnh, quả là người ngu xuẩn.

Lăng Tiêu không có ý bỏ đá xuống giếng, đem việc này truyền ra ngoài quả thật có thể hủy thanh danh của Lăng Y. Việc này có sức hấp dẫn vô cùng lớn, nhưng khi nghĩ đến lời đồn đãi thật lớn mà bị phản phệ, Lăng Tiêu tuy rằng chán ghét Lăng Y, nhưng hắn vẫn lấy lợi ích của Thọ Khang Hầu phủ làm đầu, chỉ ngồi uống trà chờ xem kịch vui.


C huyện Lăng Y không quan tâm nên Lăng Tiêu không để trong lòng.



Đến nay Nhiên Cư đã tồn tại ở Hoàng thành hơn trăm năm, trải qua chiến loạn vẫn như cũ có thể truyền thừa, tất nhiên có chỗ đáng tự hào.


ăng Tiêu cười: “Ngày 10 được nghỉ ngơi, có thể đi ra ngoài ngao du một chút, tất nhiên tinh thần vui vẻ rồi.” Nói xong gắp cho Thi Trà Thành một khối cá kho tàu, cười nói, “Nếm thử đi, đây là món cá nổi tiếng ở đây, xá muội từ nhỏ thích ăn cá, cũng thực yêu thích các món cá của Nhiên Cư.”







Nhìn Thi Trà Thành thành ý tràn đầy, Lăng Tiêu gật đầu: “Yên tâm, cũng không phải chờ lâu đâu.” Hắn làm sao để cho muội muội mình chậm trễ hoa kỳ.

i Trà Thành biết Lăng Tiêu lần này đến là có ý dặn dò mình, mở miệng liền biểu hiện trung thành: “Ý của biểu huynh đệ hiểu được, đệ đối với biểu muội nàng…” Thi Trà Thành cũng là người thủ lễ, nhưng lúc này cũng đành phải thẳng thắn, thần sắc kiên định, nói: “Đệ đối với biểu muội là thật tâm, biểu muội từ nhỏ không có mẫu thân…”

Lăng Tiêu cảm thấy giật mình, từ vài năm nay khi Lăng Trĩ dần dần lớn lên hắn luôn luôn lo lắng điều này, sợ phu gia tương lai của Lăng Trĩ khinh thường nàng bởi vì Lăng Trĩ không có mẫu thân dạy bảo, nghe vậy quả thật muốn phát tác. Nhưng Thi Trà Thành một hơi uống hết ly rượu, trịnh trọng nói: “Biểu muội từ nhỏ không có mẫu thân, tất cả những ủy khuất đã chịu, đợi cho… Đợi cho đến khi có đệ bên cạnh, đệ nhất định không để cho nàng chịu thêm một chút ủy khuất nào nữa.”



< g>Lăng Tiêu hoàn toàn yên lòng, uống cạn một ly: “Ta yên tâm.”




Lăng Hầu gia cũng không biết chuyện của Lăng Y, chỉ biết lo lắng suông: “Nó là một nha đầu chưa chồng thì có thể có tâm sự gì? Hỏi Hạ thị chưa?”


Thi phu nhân nắm chặt phật châu trong tay, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, gật đầu: “Đã sớm hỏi qua, ả cũng nói không nên lời là nguyên nhân gì, yên tâm đi, ta tất nhiên sẽ rất coi chừng nó.” Nói xong lại có chút phiền chán: “Không có lúc nào làm cho người ta hài lòng, ngày tháng kéo dài, chậm trễ tuổi thanh xuân thì có gì tốt? Còn chậm trễ việc của Trĩ nhi.”





“Được nha.” Lăng Hầu gia đối với việc này cũng không am hiểu, chỉ trông vào Thi phu nhân lo liệu.







Thi gia sau khi biết rất mừng rỡ, thỉnh người xem ngày, định ngày 20 tháng 6 dâng thải.




Lăng Tiêu biết Lăng Trĩ e lệ, an ủi cười: “Đây cũng không có gì, ngày mai muội cũng không cần phải làm gì, phụ thân cùng ta đã nhờ cậy bà mối, chỉ cần tới trưa là xong rồi.”






Lăng Trĩ nghe vậy cũng yên lòng, trong lòng càng cảm động và nghĩ đến có Đại ca thật là tốt. Mẫu thân sớm không còn, phụ thân lại là…Mười mấy năm khuê các của Lăng Trĩ đều do Lăng Tiêu chiếu cố mới có thể an ổn thuận lợi đến hiện tại.









Lăng Tiêu đáp lễ, hồi phủ mời Lăng Nho Học. Lăng Nho Học xuất môn nghênh đón, khách và chủ thi lễ vái chào, bà mối lại nói: “Thi gia trước nay dùng lễ đối đãi, Thi Trà Thành cũng không ngoại lệ, thỉnh dâng thải.”


Lăng Nho Học vội vàng nói: “Lăng mỗ ngu xuẩn, hơn nữa không có tài dạy bảo, Thi gia đã có lễ, cũng không dám từ.”




hi gia không đề cập tới tự đi thỉnh tiên sinh xem niên canh bát tự. Mấy ngày sau lại trả lời thuyết phục, lần này là Đại ca Thi Trà Thành, Thi Trà Kích tới, mang theo lễ văn định, hàn huyên trong chốc lát sau đó quyết định thỉnh tiên sinh xem ngày: là mùng 8 tháng giêng sang năm.

ừ đó, hôn sự của Lăng Trĩ được định ra.