Quyển 2 - Chương 28

Trong quân vật tư đều là từ triều đình nghiêm khắc phân bổ, như là rượu thịt các loại đều là lúc đánh thắng trận mới có thể được phê duyệt phân phát xuống dưới. Chử Dịch Phong tới chiến trường phương Bắc này trước khi đánh bại quân địch, mỗi ngày đều theo giáo huấn của Hoàng gia gia, đến đây một tháng một chút thức ăn mặn cũng không có động qua.

L ăng Tiêu sẽ không để cho chính mình chịu ủy khuất, trước khi đến hồ Khố Sa liền phái người đi mua không ít vật tư, lại mua thêm ba nghìn con dê, tất cả đều là tự xuất tiền túi.

hi ra Hoàng thành rất vội vàng, nửa đường mới phái người quay về Hoàng thành. Lăng Tiêu cho người đến Lãm Thúy Hiên cùng mấy cửa hàng lấy bạc đổi thành ngân phiếu đem đến, tiêu tiền cho vợ Lăng Tiêu tuyệt không đau lòng.

















Lăng Tiêu cúi đầu nhẹ giọng nói: “Ta đã cho người dọn đồ đạc tùy thân qua trướng bồng của đệ, trong quân vật tư khan hiếm, thần thân là tướng quân phải làm gương tốt, liền cùng Phiêu Kị tướng quân ở chung trong một đại trướng đi, tướng quân thấy sao?”





Chử Dịch Phong gật đầu đáp ứng, lấy ngân khôi đội lên, mang theo thân binh ra ngoài.


Lăng Tiêu tuy phái Chử Dịch Phong đi dò xét, nhưng đối với Chử Dịch Phong thần sắc rất ôn nhu.


L ăng Tiêu ra lệnh cho thân binh của mình tới trướng, hắn uống ngụm trà đặt ở trên bàn, thản nhiên nói: “Tối hôm qua chuyện ta ra lệnh chuẩn bị thế nào?”







Không có việc gì thì đi lo liệu đi.” Lăng Tiêu thấp giọng cười, “Cửu cửu quả nhiên không có phái sai người, các ngươi theo giúp ta rất nhiều, ta đều ghi tạc trong lòng, yên tâm đi, các huynh đệ đi theo ta không có sai.”



Bu ổi chiều Lăng Tiêu cho người đem ba nghìn con dê toàn bộ giết, khao thưởng tam quân một tháng này đã vất vả.

t cả tướng lãnh đều được Đại tướng quân Hàn Tín Trung gọi vào trong đại trướng cả Lăng Tiêu cũng vậy.



Hàn Tín Trung cũng không biết chuyện của Lăng Tiêu cùng Chử Dịch Phong. Chỉ biết là Thái tử giám quốc, Hoàng Đế lại phái Lăng Tiêu đến đây, người này còn là một quan văn, lại là Thọ Khang phủ tiểu Hầu gia.


L ăng Tiêu ở Hoàng thành được sủng ái Hàn Tín Trung không phải không biết, hắn tài cầm quân có hạn nhưng làm quan nhiều năm một chút lòng dạ hẹp hòi vẫn phải có. Lăng Tiêu có thân phận này, ở phía sau còn có chỗ dựa vững chắc, điều này làm cho Hàn Tín Trung cùng các tướng lĩnh ngửi được một tia không tầm thường. Lăng Tiêu chẳng lẽ là mang theo mật chỉ của lão Hoàng Đế?



“Ha ha, trong quân không cho uống rượu, ta liền nương Lăng tướng quân mang đến thịt dê, lấy trà thay rượu, mọi người uống một ly, chúc quân ta mau chóng đánh bại phản tặc Trương Kế, sớm ngày trở về!”




Hàn Tín Trung nghiêng đầu nhìn Lăng Tiêu cười nói: “Lại nói tiếp gia phụ cũng từng cùng Thọ Khang Hầu gia chinh chiến, ta Hàn gia cùng Thọ Khang Hầu phủ coi như là thế giao, xưng một câu thế chất không đủ đi?”



Hàn Tín Trung ha ha cười, lại cùng các tướng sĩ nói cười rộ lên, hỏi thăm Lăng Tiêu lại cố ý dâng lên thức ăn nhưng thấy Lăng Tiêu rũ mắt đuổi thân binh ra, tự mình vì Chử Dịch Phong rót trà dâng thịt.








hưng hắn hiện tại lại kính cẩn nghe theo hầu hạ Chử Dịch Phong, điều này làm cho tướng sĩ thực hoang mang.

Lăng tiểu Hầu gia ngươi là loại người nào? Chúng tướng sĩ trong đầu trăm ngàn suy nghĩ, hai người này tuy là bà con, nhưng ở Hoàng thành cũng không có nghe nói Lăng Tiêu cùng Nhị Hoàng tôn quan hệ tốt như vậy nha? Chẳng lẽ đây là ý tứ của Hoàng Đế?



Chúng tướng sĩ có chút lo lắng nhớ lại, một tháng này không có đắc tội với Nhị Hoàng tôn đi?


L ng Tiêu đưa mắt quét nhìn trướng trung một vòng, bất động thanh sắc nhẹ giọng cười, tự mình rửa tay đem thịt dê nướng cắt bỏ lên bàn, đặt ở trước mặt Chử Dịch Phong, thấp giọng nói: “Như thế nào mà nửa ngày không ăn? Đói không?”

Người khác nghe không được hai người nói cái gì, chỉ cảm thấy Lăng Tiêu đối Chử Dịch Phong vừa thần phục lại kính cẩn nghe theo. Lăng Tiêu hành động như vậy ý muốn cho bọn hắn biết: minh bạch chưa? Nếu không được sủng ái đó cũng là Hoàng tôn. Nên Hoàng tôn khí phái cao quý phải được tôn trọng.


Chử Dịch Phong lấy thịt nướng ăn, mơ hồ không rõ nói: “Ân, ta sợ không quen, huynh cũng ăn…”




Hàn Tín Trung đã kịp phản ứng, ha ha cười đối với Chử Dịch Phong mời rượu: “Đến nơi đây đất cằn sỏi đá, mấy ngày này ủy khuất điện hạ rồi, ta mời điện hạ một ly, điện hạ niên thiếu cái gì liền tới trong quân yêu cầu, mọi người nhất định sẽ nghe theo.”

Chử Dịch Phong ngẩng đầu lên, phản ứng một chút mới nở nụ cười, nhưng không biết nên nói cái gì, có chút lúng túng, Lăng Tiêu nhẹ giọng nói: “Điện hạ ăn uống đi, không cần để ý đến hắn.”



H n Tín Trung: “…”



Chử Dịch Phong mới vừa đi Lăng Tiêu lại uống một ly, đứng dậy nói: “Hoàng tôn mới tới phương Bắc, bên người hầu hạ đều không có mang đến, hạ quan sợ Hoàng tôn bắt đầu cuộc sống hàng ngày không tiện, hôm nay muốn thỉnh ân cho hạ quan hầu hạ Hoàng tôn ở trướng trung, xin tướng quân chấp thuận.”

Hầu hạ? Hầu hạ? Hàn Tín Trung nuốt nước miếng, nhìn về phía Lăng Tiêu bằng một ánh mắt có một tia dâm tà.

L ng Tiêu mặc dù đang ở trong quân không mặc y phục đẹp đẽ, nhưng nhung trang bó buộc cũng toát ra một loạt anh khí xinh đẹp. Huống chi hắn vốn chính là mỹ nhân, bão cát cũng không lấn át được một cỗ phong vận của hắn.



Ha ha, thế chất cùng Hoàng tôn là bà con, so với người khác thân cận chút cũng là không sao, bản tướng quân tất nhiên là không có gì nói.” Hàn Tín Trung cười cười: “Vậy đi thôi.”

Lăng Tiêu hành lễ cáo lui. Khi đi ra Lăng Tiêu lại nghe thấy có người ái muội nói nhỏ.






Lăng Tiêu gật đầu, cũng đi tắm rửa. Sau đó tùy ý khoác một kiện cẩm bào, ngồi bên người Chử Dịch Phong nhìn y đang đọc sách, nhẹ giọng nói: “Còn không ngủ? Mới vừa không phải nói mệt nhọc.”


“Không.” Chử Dịch Phong buông sách xoa nhẹ đôi mắt, thành thật nói: “Canh ba ta còn phải đi tuần tra một lần, hiện tại ngủ lập tức vẫn sẽ tỉnh lại”











Chử Dịch Phong ngủ rất say, gương mặt bình thản còn mang theo một chút non nớt, đôi môi có chút nũng nịu mở ra một chút, hai chân hơi co lại dường như hơi bị lạnh.








Giờ Sửu, ngoài trướng thân binh hoảng hốt thất thanh nói: “Tướng quân! Đại tướng quân tại trướng trung gặp chuyện! Có phản quân trà trộn vào được!”


< >Lăng Tiêu mỉm cười, rốt cục nhắm lại hai mắt đã chua xót.