Quyển 2 - Chương 40
Lăng Tiêu nhẹ giọng nở nụ cười, tùy ý khoác lên một kiện áo choàng, chậm rãi đi tới trước mặt Vãn Thúy, không lưu ý nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Đi theo ta ra gian ngoài.”
Vãn Thúy liền vội vàng đứng lên cùng đi ra, Lăng Tiêu ngồi xuống, Vãn Thúy quỳ xuống, mồ hôi lạnh đầy mặt, sợi tóc ướt nhẹp dính vào trên gương mặt trắng bệch, không tự chủ toàn thân run rẩy, chỉ cảm giác mình bị khí thế của Lăng Tiêu mạnh mẽ ép tới không thở nổi.
Vãn Thúy vội vàng nói: “Không có…nô tỳ không dám, Tuệ Vương chỉ nhắc tới một lần… Lần kia ma ma hỏi ta có thể đụng tới thức ăn của Anh Vương không, nô tỳ nói nô tỳ không quản được nơi đó…”
< >Lăng Tiêu cười khẽ: “Ta chỉ kêu ngươi lui xuống mà thôi, lúc nào nói muốn mạng của ngươi?”
Vãn Thúy vẫn dập đầu, nghe xong lời này vẫn không thể tin được, si ngốc nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu không nhịn được nói: “Cút!”
Vãn Thúy sợ đến mất hồn, cuống quít bận bịu lui ra.
L ng Tiêu cười lạnh, tha mạng?. Từ đầu biết hai người cung nữ này là Chử Dịch Cẩn phái tới thì Lăng Tiêu cũng không nghĩ tới muốn lấy mạng các nàng, một là không duyên cớ làm chết người sẽ không hay, hai là sợ Thái Tử suy nghĩ nhiều, còn có một điểm quan trọng là Lăng Tiêu cũng không muốn giết người.
Hoặc là nói Lăng Tiêu không ở tình huống vạn bất đắc dĩ rất căm ghét giết người, dù cho đôi tay này đã sớm dính máu, nhưng Lăng Tiêu cũng không hy vọng mình trở thành người máu lạnh coi mạng người như cỏ rác.
hưng Vãn Thúy này đã đụng tới điểm trọng yếu của hắn, vừa nãy Lăng Tiêu nhìn thấy Vãn Thúy ngã vào lồng ngực của Chử Dịch Phong, xoa xoa thân thể Chử Dịch Phong, lúc đó thiếu một chút là trực tiếp chém nàng, dám chạm vào nam nhân của hắn, đây là bản thân nàng muốn chết.
< >“Vậy thì đừng có đi nữa.” Lăng Tiêu sai người đem quần áo cho Chử Dịch Phong thay, cười nói: “Ta đi đến chỗ Thái tử phi nói dùm đệ một tiếng, để khi Thái tử biết cũng có thể giúp đệ nói vài câu, đệ ngủ tiếp đi, ta bảo các nô tỳ nấu cháo cho đệ, tỉnh rồi nhớ phải ăn nghe không.”
Chử Dịch Phong gật gù, một lát đột nhiên đỏ mặt nói: “Tối hôm qua… Ừ, chúng ta cái kia?”
Lăng Tiêu đi đến chỗ Thái tử phi thỉnh an, Thái tử phi lại hỏi vài câu Chử Dịch Phong say đến như thế nào, Lăng Tiêu đều trả lời, đang đàm tiếu thì nội thị đến thông báo: Tuệ Vương điện hạ tới.
< Chử Dịch Cẩn trái tim thình thịch nhảy lên, sắc mặt trở nên trắng bệch, xong Lăng Tiêu biết rồi!
C ử Dịch Cẩn trong lòng gấp gáp mau chóng xử lý chuyện phía trước, mãi mới chờ đến lúc nghỉ trưa hắn vội vã kêu một cung nữ đã sắp xếp ở bên cạnh Thái tử phi tới, cung nữ kia cúi đầu nói: “Tiểu Hầu gia nói âm thanh rất nhỏ, nô tỳ cũng không có nghe rõ, chỉ nghe nói là có việc đại sự ghê gớm muốn cùng bẩm báo với nương nương, nói là Thái tử thưởng cho Anh Vương một cung nữ gọi là Vãn Thúy, không biết tại sao như vậy, còn nói bất tiện không để nô tỳ nghe thấy, liền bảo nô tỳ đi ra ngoài, chuyện phía sau nô tỳ cũng không biết.”
Chử Dịch Cẩn nghe xong chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh từ đầu giội xuống. Đại sự ghê gớm liên quan với Vãn Thúy, có thể là chuyện mình phái nàng làm cơ sở ngầm chăng.
Chử Dịch Cẩn không nhịn được tâm hốt hoảng. Sắp xếp người làm nội ứng ở Hải Đường viện chính là tội lớn. Nhưng Vãn Thúy thì không giống. Ai cũng biết Vãn Thúy vốn là phân đến chỗ Thái tử trước, việc này nếu đổ bể ra Thái tử khẳng định lập tức biết mình hướng về Thái tử mà xếp người vào. Nếu tra hỏi Vãn Thúy sẽ càng phát sinh ra nhiều chuyện, dựa vào tính khí của Thái tử, dù là ngày xưa rất ân sủng hắn nếu đã nghi ngờ tất nhiên từ đây cũng sẽ không còn.
hử Dịch Cẩn tựa hồ đã nhìn thấy dáng vẻ thịnh nộ của Thái tử, hắn từ nhỏ được Thái tử nuôi dưỡng ở bên người tự nhiên hiểu biết tính tình của Thái tử. Chử Dịch Cẩn càng nghĩ càng sợ, cả người cũng không nhịn được run rẩy, sau đó cực lực lấy lại bình tĩnh, kêu nội thị đến, run rẩy nói: “Đi… Đi tuyên Chân Phúc Hải đại nhân đến, nói… Ta có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
< g>Chử Dịch Cẩn suýt chút nữa sợ vỡ mật, gọi nhạc phụ đến, hai người thương nghị một buổi chiều, vắt hết óc, cuối cùng quyết định: Lặng lẽ đem Vãn Thúy cùng những người trước đây phái đến Hải Đường viện làm cơ sở ngầm toàn bộ giết.
ai người đã định ra chủ ý, lúc này mới sai người đi động thủ.
Ở trong cung giết một người kỳ thực là rất khó, thế nhưng một nô tài không cấp bậc bất ngờ tử vong thì rất dễ dàng. Trong cung hàng năm đều có các nô tài loại này loại kia chết đi, không có ai đi tra hỏi chủ nhân của các nô tài đã từng làm cái gì, biết chút gì không?
Cách một ngày trời vừa sáng, trong Hải Đường viện, Chương công công liền đến báo: Hôm qua trong Hải Đường viện cung nữ Vãn Thúy cùng một ma ma còn có một lão thái giám ở trong viện tranh cãi, ba người tức giận đánh nhau ở gần bờ hồ. Ba người đánh nhau không ai nhường ai nên đều té vào trong hồ, trời giá rét nước lạnh, mọi người không cứu kịp khi vớt được thì ba người đã chết đuối.
Chương công công đáp ứng lui ra, Lăng Tiêu cầm lấy chén trà cười khẽ, không khỏi nghĩ đến hôm qua ở nơi Thái tử phi nói chuyện…
“Di mẫu, có chuyện gấp gáp con đến cùng người thương lượng, chính là tháng trước Thái tử ban cho Anh Vương một cung nữ gọi là Vãn Thúy, việc này trọng đại… Có chút không tiện…”
< >Thái tử phi biết ý, lệnh cho nô tài trong điện lui xuống, nhíu mày lo lắng nói: “Sao vậy?”
< >Lăng Tiêu khom người đáp lại, cười nói: “Hoàng tôn dậy sớm kinh sợ đến mức không biết gì, y vốn là không thông hiểu việc này, bây giờ hiểu được là tốt rồi. Con sẽ nói Hoàng tôn trong ngày thường đặc biệt lưu tâm nha đầu kia, nguyên là như vậy.”
Lăng Tiêu khom người xin cáo lui.
N gày ấy Lăng Tiêu cố ý để Chử Dịch Cẩn hiểu lầm, liền biết hắn sẽ xuất thủ đem cơ sở ngầm ở Hải Đường viện xử lý sạch sẽ, đúng như dự đoán. Không chỉ xử lý Vãn Thúy còn đem hai người mà mình không biết cũng xử lý thực sự là sạch sẽ. Lăng Tiêu than nhẹ, Vãn Thúy nha, ở dưới cửu tuyền muốn hận thì hận Chử Dịch Cẩn đi, chính mình chưa bao giờ muốn tính mạng của nàng, nhưng đã chọn sai chủ nhân, thì phải tự nhận xui xẻo.
L ng Tiêu có thể tưởng tượng đến Chử Dịch Cẩn biết mình nói với Thái tử phi là chuyện này thì sẽ tức giận ra làm sao, nhưng như vậy thì làm được gì, có trách là trách chính hắn ngu xuẩn đi.
L ng Tiêu chậm rãi đi ra phía sau bình phong, thấy Long Hương ở phía sau bình phong sợ đến run lẩy bẩy, hắn lạnh nhạt nói: “Nghe rõ Chương công công nói chứ? Nếu như ta không có đoán sai, Vãn Thúy kia cùng ma ma và thái giám cũng là người của Tuệ Vương chứ?”
“Nô tỳ biết…” Long Hương quỳ xuống, liên tục hướng về Lăng Tiêu dập đầu: “Nô tỳ tạ tiểu Hầu gia đại ân, nô tỳ tạ tiểu Hầu gia đại ân…”
Nguyên là nàng này tới giờ vẫn thông minh, Lăng Tiêu thoả mãn gật đầu, nói: “Đến lúc đó Tuệ Vương tìm ngươi, ngươi lại sẽ nói như thế nào đây?”
Long Hương cúi đầu nói: “Tuệ vương lòng dạ độc ác, tiểu Hầu gia bất kể hiềm khích lúc trước lại cứu nô tỳ một mạng, nô tỳ nếu như lại không biết góp sức cho ai thì ngay cả heo chó cũng không bằng. Sau này Tuệ Vương lại giao cho nô tỳ chuyện gì nô tỳ đều sẽ tức khắc nói cho tiểu Hầu gia, vạn sự chỉ nghe tiểu Hầu gia.” Nói xong lại sợ Lăng Tiêu sẽ không tín nhiệm nàng, cắn răng một cái, tiếp tục nói: “Nô tỳ cha mẹ vẫn còn, đều ở tại Hoàng thành, ngoại thành phía đông trong Sài Nhi trang, tiểu Hầu gia tự nhiên có thể tra được, cha mẹ nô tỳ ở trong tay tiểu Hầu gia, nô tỳ tuyệt không dám đối với tiểu Hầu gia sinh hai lòng.”
Lăng Tiêu gật gù liền cho Long Hương lui xuống. Chử Dịch Cẩn hết lần này tới lần khác tung ra ám chiêu, bây giờ cơ sở ngầm của hắn lại hai mặt, coi như là Lăng tiểu Hầu gia cho Tuệ Vương điện hạ một đáp lễ đi.
< >Lăng Tiêu cười khẽ: “Ta chỉ kêu ngươi lui xuống mà thôi, lúc nào nói muốn mạng của ngươi?”
L ng Tiêu cười lạnh, tha mạng?. Từ đầu biết hai người cung nữ này là Chử Dịch Cẩn phái tới thì Lăng Tiêu cũng không nghĩ tới muốn lấy mạng các nàng, một là không duyên cớ làm chết người sẽ không hay, hai là sợ Thái Tử suy nghĩ nhiều, còn có một điểm quan trọng là Lăng Tiêu cũng không muốn giết người.
hưng Vãn Thúy này đã đụng tới điểm trọng yếu của hắn, vừa nãy Lăng Tiêu nhìn thấy Vãn Thúy ngã vào lồng ngực của Chử Dịch Phong, xoa xoa thân thể Chử Dịch Phong, lúc đó thiếu một chút là trực tiếp chém nàng, dám chạm vào nam nhân của hắn, đây là bản thân nàng muốn chết.
< >“Vậy thì đừng có đi nữa.” Lăng Tiêu sai người đem quần áo cho Chử Dịch Phong thay, cười nói: “Ta đi đến chỗ Thái tử phi nói dùm đệ một tiếng, để khi Thái tử biết cũng có thể giúp đệ nói vài câu, đệ ngủ tiếp đi, ta bảo các nô tỳ nấu cháo cho đệ, tỉnh rồi nhớ phải ăn nghe không.”
< Chử Dịch Cẩn trái tim thình thịch nhảy lên, sắc mặt trở nên trắng bệch, xong Lăng Tiêu biết rồi!
C ử Dịch Cẩn trong lòng gấp gáp mau chóng xử lý chuyện phía trước, mãi mới chờ đến lúc nghỉ trưa hắn vội vã kêu một cung nữ đã sắp xếp ở bên cạnh Thái tử phi tới, cung nữ kia cúi đầu nói: “Tiểu Hầu gia nói âm thanh rất nhỏ, nô tỳ cũng không có nghe rõ, chỉ nghe nói là có việc đại sự ghê gớm muốn cùng bẩm báo với nương nương, nói là Thái tử thưởng cho Anh Vương một cung nữ gọi là Vãn Thúy, không biết tại sao như vậy, còn nói bất tiện không để nô tỳ nghe thấy, liền bảo nô tỳ đi ra ngoài, chuyện phía sau nô tỳ cũng không biết.”
hử Dịch Cẩn tựa hồ đã nhìn thấy dáng vẻ thịnh nộ của Thái tử, hắn từ nhỏ được Thái tử nuôi dưỡng ở bên người tự nhiên hiểu biết tính tình của Thái tử. Chử Dịch Cẩn càng nghĩ càng sợ, cả người cũng không nhịn được run rẩy, sau đó cực lực lấy lại bình tĩnh, kêu nội thị đến, run rẩy nói: “Đi… Đi tuyên Chân Phúc Hải đại nhân đến, nói… Ta có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
< g>Chử Dịch Cẩn suýt chút nữa sợ vỡ mật, gọi nhạc phụ đến, hai người thương nghị một buổi chiều, vắt hết óc, cuối cùng quyết định: Lặng lẽ đem Vãn Thúy cùng những người trước đây phái đến Hải Đường viện làm cơ sở ngầm toàn bộ giết.
ai người đã định ra chủ ý, lúc này mới sai người đi động thủ.
Ở trong cung giết một người kỳ thực là rất khó, thế nhưng một nô tài không cấp bậc bất ngờ tử vong thì rất dễ dàng. Trong cung hàng năm đều có các nô tài loại này loại kia chết đi, không có ai đi tra hỏi chủ nhân của các nô tài đã từng làm cái gì, biết chút gì không?
< >Thái tử phi biết ý, lệnh cho nô tài trong điện lui xuống, nhíu mày lo lắng nói: “Sao vậy?”
< >Lăng Tiêu khom người đáp lại, cười nói: “Hoàng tôn dậy sớm kinh sợ đến mức không biết gì, y vốn là không thông hiểu việc này, bây giờ hiểu được là tốt rồi. Con sẽ nói Hoàng tôn trong ngày thường đặc biệt lưu tâm nha đầu kia, nguyên là như vậy.”
N gày ấy Lăng Tiêu cố ý để Chử Dịch Cẩn hiểu lầm, liền biết hắn sẽ xuất thủ đem cơ sở ngầm ở Hải Đường viện xử lý sạch sẽ, đúng như dự đoán. Không chỉ xử lý Vãn Thúy còn đem hai người mà mình không biết cũng xử lý thực sự là sạch sẽ. Lăng Tiêu than nhẹ, Vãn Thúy nha, ở dưới cửu tuyền muốn hận thì hận Chử Dịch Cẩn đi, chính mình chưa bao giờ muốn tính mạng của nàng, nhưng đã chọn sai chủ nhân, thì phải tự nhận xui xẻo.
L ng Tiêu có thể tưởng tượng đến Chử Dịch Cẩn biết mình nói với Thái tử phi là chuyện này thì sẽ tức giận ra làm sao, nhưng như vậy thì làm được gì, có trách là trách chính hắn ngu xuẩn đi.
L ng Tiêu chậm rãi đi ra phía sau bình phong, thấy Long Hương ở phía sau bình phong sợ đến run lẩy bẩy, hắn lạnh nhạt nói: “Nghe rõ Chương công công nói chứ? Nếu như ta không có đoán sai, Vãn Thúy kia cùng ma ma và thái giám cũng là người của Tuệ Vương chứ?”