Quyển 2 - Chương 43
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lăng Tiêu sau khi hồi phủ mới vừa thay đổi quần áo Liêu Đinh liền đi vào nói: “Nhị thiếu gia, cô thái thái nói buổi tối mời thiếu gia đến chỗ người dùng cơm.”
Liêu Đinh vốn là đã đắp son phấn mấy lần để che đậy, không nghĩ tới vẫn bị Lăng Tiêu nhìn ra, nàng tính tình mạnh mẽ không muốn nhiều lời, nhưng nhớ tới chuyện hôm nay lệ vẫn lăn xuống, lau nước mắt nói: “Ngày hôm nay… mẹ của Bình An là Thăng Gia nói muốn nô tỳ gã cho hắn … Còn nói nếu như nô tỳ không chịu liền đi nói trực tiếp cho lão gia bắt ép nô tỳ, Nhị thiếu gia… nô tỳ chỉ muốn ở như vậy đến chết cũng không gả cho Bình An.” Nói lại không nhịn được khóc lên.
ình An là gã sai vặt ngày thường theo Lăng Nho Học ra ngoài, hắn là con của Thăng Gia là quản sự trong phủ của Lăng Nho Học. Thăng Gia này đối với nô tài bên trong cũng có chút thể diện uy tín. Nhưng cái tên Bình An gì đó Lăng Tiêu đúng là thật sự chưa từng nghe nói, nghĩ đến để Liêu Đinh phải chịu đựng như thế không muốn cũng không thể bỏ qua.
Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Lăng Tiêu mặc quần áo ngồi xuống, Liêu Đinh miễn cưỡng khắc chế không khóc, cúi đầu nói: “Dạ mười tám.”
Lăng Tiêu không phải là người hiền lành gì, nhưng hắn đối với người bên cạnh mình đều có ý muốn bảo hộ rất mạnh, chỉ cần là người của hắn, xưa nay sẽ không để cho người khác bắt nạt.
* Mân cơm trong ngày tết (St)
Cùng Liêu Đinh nói một chút chuyện.” Lăng Tiêu cười nói: “Mấy năm qua con không thường ở trong phủ, vừa hỏi mới biết nha đầu này đã mười tám tuổi, nha đầu này mấy năm nay hầu hạ con rất để tâm, trong viện của con chuyện lớn chuyện nhỏ cũng dựa cả vào nàng. Trước kia bọn nha đầu nơi Trĩ nhi cũng đều do nàng dạy dỗ. Con trước đây đã hứa phải làm chủ cho nàng tìm một người tốt gả nàng đi, bây giờ nhắc lại con mới nhớ tới.”
Hạ Lan từ khi được cho làm Di nương liền đánh giá mình cao một chút, cảm thấy việc này tổn thương mặt mũi của mình, nói cái gì cũng phải để Bình An cưới Liêu Đinh, đang chuẩn bị hôm nay nói với Lăng Nho Học.
Nhị ca nói tới việc này muội lại nghĩ đến một chỗ kết hôn thật tốt.” Lăng Y cười nói: “Trong phủ có Thăng Gia rất là yêu thích Liêu Đinh đây, con trai bà ta rất tốt, không bằng Nhị ca liền đem Liêu Đinh hứa gã cho hắn đi, chính là vẹn cả đôi đường.”
g>“Không thể được”, không chờ Lăng Tiêu lên tiếng Thi phu nhân liền nhăn mặt, trầm giọng nói: “Đại tiểu thư mới vừa nói cái gì? Thời điểm nào nữ nhi khuê các có thể nói những câu nói này?”
< >Không cần phải nói ra “Nghe người ta nói” khẳng định chính là nghe Hạ Lan nói, Thi phu nhân càng thiếu kiên nhẫn, lạnh nhạt nói: ” Nữ nhi khuê các tối kỵ cái gì con tự biết, những giáo dẫn ma ma cũng đã dạy con không ít, nơi này không có người ngoài, con vừa được định ra hôn sự thì càng phải tự trân trọng bản thân, như vậy người bên ngoài mới có thể càng kính trọng con. Bây giờ con ngược lại phải như muội muội con học thêm một ít, mỗi ngày nên nghe giáo dẫn ma ma nói nhiều một chút, làm nữ hồng dưỡng tâm tính mới tốt.”
“Trong phủ đi, nàng cũng không muốn gả ra ngoài, người nào tốt xin cô tổ mẫu nhọc lòng chọn cho.” Lăng Tiêu liếc nhìn Lăng Trĩ nở nụ cười: ” Con nghĩ nên để Liêu Đinh theo Trĩ nhi cùng xuất giá, nha đầu đó làm quản gia nương tử cũng rất tốt, sau này cũng có thể trợ giúp muội muội một tay.”
Ngày hôm sau Thi phu nhân trước mặt Lý ma ma cùng Lăng Tiêu nói chuyện, trong phủ Thi phu nhân xem trọng Lâm Mậu, cha hắn vốn là quản sự trong phủ, hiện tại cha hắn cũng vừa qua đời.
Liêu Đinh nghe vậy đỏ cả vành mắt, trong lòng chỉ có cảm kích.
H u phi bên trong không có cấp bậc cao, vẫn là như năm trước do Thái tử phi chiêu đãi cáo mệnh phu nhân cùng các tiểu thư. Thái tử phi vừa thấy Thi phu nhân vội vã ra đón, vẫn gọi là bà là Di mẫu, cười nói: “Thật không nghĩ tới Di mẫu còn có thể hạ cố đến đây, trong ngày thường mời người vào cung là hiếm thấy rồi.”
Thái tử phi cũng biết Thi phu nhân từ ngày tết bắt đầu ở các nhà tổ chức yến hội có đi lại một chút, tất cả đều là vì Lăng Trĩ. Hiện tại đi lại nhiều một chút, đến thời điểm việc vui của Lăng Trĩ tới sẽ có thêm nhiều người tham dự cổ động. Thái tử phi cùng Thi phu nhân vì chuyện của Lăng Trĩ tự nhiên là đồng tâm, đặc biệt sắp xếp Thi phu nhân ngồi chung với mấy vị cáo mệnh lớn tuổi đức cao vọng trọng.
Lăng Tiêu trước tiên thỉnh an lão Hoàng Đế cùng Thái tử sau đó lui ra đến chỗ ngồi của mình thì gặp Chử Dịch Cẩn đi tới, Lăng Tiêu nhàn nhạt thỉnh an, Chử Dịch Cẩn cười nói: ” Đã mấy ngày không có nhìn thấy biểu đệ, gần đây ở nhà khỏe không?”
“Nhờ phúc của Tuệ Vương, thần rất tốt.” Lăng Tiêu hơi khom người: “Còn chưa hướng về Tuệ Vương nói lời chúc mừng, Tuệ vương đại hỉ.” Thời điểm trước tết thái y xem mạch khẳng định Tuệ vương phi đã có mang, bên trong Vinh Tường Công phủ đốt pháo ăn mừng mở đại yến đãi tân khách, muốn không biết cũng khó.
hử Dịch Cẩn cười cười, một cung nữ tới nói Thái Tử muốn Tuệ Vương qua gặp mặt, Chử Dịch Cẩn gật gù đi theo.
Lăng Tiêu được sắp xếp ngồi ở bên cạnh Chử Dịch Phong, trong điện quá nhiều người Lăng Tiêu không tiện nói cái gì, chỉ là hướng về Chử Dịch Phong theo lệ hỏi thăm cũng không nói nhiều lời. Chử Dịch Phong mặc dù biết Lăng Tiêu sợ bị người khác nhìn ra nhưng vẫn không vui có chút thất lạc. Lăng Tiêu nhìn đau lòng, đợi người không chú ý thì hơi nghiêng người vén vạt áo lên. Chử Dịch Phong nhìn thấy sững sờ, chỉ thấy Lăng Tiêu làm như bị nóng tự kéo cổ áo, lộ ra bên trong một đoạn lụa trắng của áo lót có đường viền Thanh Trúc, áo lót đó ngày ấy mình đã đổi cho Lăng Tiêu, nhất thời trong lòng nổi lên một luồng ngọt ý.
L g Tiêu đối với y nở nụ cười không cần phải nhiều lời là đã hiểu tâm ý của nhau, đúng lúc Chử Dịch Diễm lại lôi kéo hắn nói chuyện một hồi.
g>Mọi người biết lão Hoàng Đế có tật xấu, nhưng cười không nói, lão Hoàng Đế chịu không nổi lượng rượu, nên quay về nghỉ ngơi, lưu lại Thái tử chủ trì cuộc vui.
Huynh không phải nói Thi Trà Thành năm nay muốn thi sao?” Chử Dịch Phong không nhịn được nhẹ giọng hỏi Lăng Tiêu: “Vừa nãy sao huynh không nói trước cùng Hoàng gia gia một tiếng, đến lúc đó cho hắn cái chức trạng nguyên.”
Lăng Tiêu không nhịn được cười khẽ: “Cũng chỉ có đệ coi là thật… Thánh Thượng say rồi, ngày mai sẽ quên chuyện vừa nói, đệ cũng uống ít thôi, mặt đều đỏ.”
Nhân Lăng Trĩ không tiện tới gặp Thi Trà Thành, Lăng Tiêu âm thầm sắp xếp Lăng Trĩ cách đại bình phong ở phía sau nhìn, vì để cho nàng trong lòng yên tâm, lại không nghĩ rằng nghe được Thi Trà Thành nói đến chuyện này. Lăng Trĩ ở sau bình phong nắm chặt khăn, trong lòng cảm động, khóe mắt đã ướt.
T hi Trà Thành thay đổi lễ phục tiến cung gặp vua. Người đỗ trạng nguyên năm nay gần bốn mươi tuổi, tướng mạo đoan chính, bảng nhãn hơi trẻ hai mươi mấy tuổi, gia cảnh bần hàn, tướng mạo cũng coi như là đoan chính. Lão Hoàng Đế ban chức quan cho hai vị trạng nguyên bảng nhãn. Lại nhìn thám hoa lang dung mạo tú lệ, nhân vật phong nhã, lão Hoàng Đế nở nụ cười: ” Khanh là nhi tử của Thi Chính?”
Thi Trà Thành hành lễ đáp lại, lão Hoàng Đế cười nói: “Phượng hoàng thì đúng là phải sanh ra phượng hoàng, Thi Chính những năm gần đây cần cần khẩn khẩn làm việc rất tốt, Chiết Giang chuyện ở đó trẫm rất yên lòng, bây giờ khanh lại thi đậu thám hoa, rất tốt, khanh còn nhỏ, đi theo con đường của phụ thân khanh là rất tốt, ban cho chức Lại bộ Thất phẩm chủ sự. Lại tứ…” Lão Hoàng Đế mơ hồ nhớ tới Thái tử phi là cầu ân điển cho hắn tứ cái cái gì hôn…
Lăng Tiêu sau khi hồi phủ mới vừa thay đổi quần áo Liêu Đinh liền đi vào nói: “Nhị thiếu gia, cô thái thái nói buổi tối mời thiếu gia đến chỗ người dùng cơm.”
ình An là gã sai vặt ngày thường theo Lăng Nho Học ra ngoài, hắn là con của Thăng Gia là quản sự trong phủ của Lăng Nho Học. Thăng Gia này đối với nô tài bên trong cũng có chút thể diện uy tín. Nhưng cái tên Bình An gì đó Lăng Tiêu đúng là thật sự chưa từng nghe nói, nghĩ đến để Liêu Đinh phải chịu đựng như thế không muốn cũng không thể bỏ qua.
Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Lăng Tiêu mặc quần áo ngồi xuống, Liêu Đinh miễn cưỡng khắc chế không khóc, cúi đầu nói: “Dạ mười tám.”
Cùng Liêu Đinh nói một chút chuyện.” Lăng Tiêu cười nói: “Mấy năm qua con không thường ở trong phủ, vừa hỏi mới biết nha đầu này đã mười tám tuổi, nha đầu này mấy năm nay hầu hạ con rất để tâm, trong viện của con chuyện lớn chuyện nhỏ cũng dựa cả vào nàng. Trước kia bọn nha đầu nơi Trĩ nhi cũng đều do nàng dạy dỗ. Con trước đây đã hứa phải làm chủ cho nàng tìm một người tốt gả nàng đi, bây giờ nhắc lại con mới nhớ tới.”
Nhị ca nói tới việc này muội lại nghĩ đến một chỗ kết hôn thật tốt.” Lăng Y cười nói: “Trong phủ có Thăng Gia rất là yêu thích Liêu Đinh đây, con trai bà ta rất tốt, không bằng Nhị ca liền đem Liêu Đinh hứa gã cho hắn đi, chính là vẹn cả đôi đường.”
g>“Không thể được”, không chờ Lăng Tiêu lên tiếng Thi phu nhân liền nhăn mặt, trầm giọng nói: “Đại tiểu thư mới vừa nói cái gì? Thời điểm nào nữ nhi khuê các có thể nói những câu nói này?”
< >Không cần phải nói ra “Nghe người ta nói” khẳng định chính là nghe Hạ Lan nói, Thi phu nhân càng thiếu kiên nhẫn, lạnh nhạt nói: ” Nữ nhi khuê các tối kỵ cái gì con tự biết, những giáo dẫn ma ma cũng đã dạy con không ít, nơi này không có người ngoài, con vừa được định ra hôn sự thì càng phải tự trân trọng bản thân, như vậy người bên ngoài mới có thể càng kính trọng con. Bây giờ con ngược lại phải như muội muội con học thêm một ít, mỗi ngày nên nghe giáo dẫn ma ma nói nhiều một chút, làm nữ hồng dưỡng tâm tính mới tốt.”
H u phi bên trong không có cấp bậc cao, vẫn là như năm trước do Thái tử phi chiêu đãi cáo mệnh phu nhân cùng các tiểu thư. Thái tử phi vừa thấy Thi phu nhân vội vã ra đón, vẫn gọi là bà là Di mẫu, cười nói: “Thật không nghĩ tới Di mẫu còn có thể hạ cố đến đây, trong ngày thường mời người vào cung là hiếm thấy rồi.”
hử Dịch Cẩn cười cười, một cung nữ tới nói Thái Tử muốn Tuệ Vương qua gặp mặt, Chử Dịch Cẩn gật gù đi theo.
Lăng Tiêu được sắp xếp ngồi ở bên cạnh Chử Dịch Phong, trong điện quá nhiều người Lăng Tiêu không tiện nói cái gì, chỉ là hướng về Chử Dịch Phong theo lệ hỏi thăm cũng không nói nhiều lời. Chử Dịch Phong mặc dù biết Lăng Tiêu sợ bị người khác nhìn ra nhưng vẫn không vui có chút thất lạc. Lăng Tiêu nhìn đau lòng, đợi người không chú ý thì hơi nghiêng người vén vạt áo lên. Chử Dịch Phong nhìn thấy sững sờ, chỉ thấy Lăng Tiêu làm như bị nóng tự kéo cổ áo, lộ ra bên trong một đoạn lụa trắng của áo lót có đường viền Thanh Trúc, áo lót đó ngày ấy mình đã đổi cho Lăng Tiêu, nhất thời trong lòng nổi lên một luồng ngọt ý.
L g Tiêu đối với y nở nụ cười không cần phải nhiều lời là đã hiểu tâm ý của nhau, đúng lúc Chử Dịch Diễm lại lôi kéo hắn nói chuyện một hồi.
g>Mọi người biết lão Hoàng Đế có tật xấu, nhưng cười không nói, lão Hoàng Đế chịu không nổi lượng rượu, nên quay về nghỉ ngơi, lưu lại Thái tử chủ trì cuộc vui.
Huynh không phải nói Thi Trà Thành năm nay muốn thi sao?” Chử Dịch Phong không nhịn được nhẹ giọng hỏi Lăng Tiêu: “Vừa nãy sao huynh không nói trước cùng Hoàng gia gia một tiếng, đến lúc đó cho hắn cái chức trạng nguyên.”
T hi Trà Thành thay đổi lễ phục tiến cung gặp vua. Người đỗ trạng nguyên năm nay gần bốn mươi tuổi, tướng mạo đoan chính, bảng nhãn hơi trẻ hai mươi mấy tuổi, gia cảnh bần hàn, tướng mạo cũng coi như là đoan chính. Lão Hoàng Đế ban chức quan cho hai vị trạng nguyên bảng nhãn. Lại nhìn thám hoa lang dung mạo tú lệ, nhân vật phong nhã, lão Hoàng Đế nở nụ cười: ” Khanh là nhi tử của Thi Chính?”