Quyển 2 - Chương 46
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Chử Dịch Phong đại hôn, Lăng Tiêu muốn vào triều cũng phải sớm gia nhập nhật trình. Trong lúc Lăng Tiêu còn nhọc lòng tính toán phải làm thế nào thì lão Hoàng Đế hạ xuống một đạo Thánh chỉ, đầu tiên là khen Lăng Tiêu mấy năm qua ở trong cung phụ trợ Hoàng tôn có công, lại nói hắn có công trong chiến dịch Bắc bộ hồ Khố Sa, cuối cùng Lăng Tiêu được thăng làm Công bộ Thị Lang.
Lăng Tiêu trước đây là Nhị phẩm tướng quân có điều chỉ là cái chức suông. Lúc trước Công Bộ lang trung cũng có làm nhưng chỉ là năm ngày một lần ứng mão mà thôi. Bây giờ mới xem như là chân chính làm việc cho triều đình.
ong chuyện của Chử Dịch Phong lập tức tới ngày đại hôn của Lăng Trĩ cùng Thi Trà Thành. Lăng Tiêu mỗi ngày đều vì chuyện Lăng Trĩ kết hôn mà chuẩn bị. Chử Dịch Phong có tang không thích hợp đi hỗ trợ, y biết là Lăng Tiêu có bao nhiêu thương yêu Lăng Trĩ, nên chính mình chạy vào trong kho tìm thấy không ít thứ tốt cho người đưa đến Thọ Khang Hầu phủ, cũng học cách viết ra giấy những lễ mà mình đưa tới. Lăng Tiêu ở trong phủ chuẩn bị nhìn những đồ vật này liếc mắt là đã nhìn ra cái nào là Anh Vương phủ đưa tới.
Chử Dịch Phong nằm nhoài trong bồn tắm lớn, cằm lót một khối bố cân tựa ở bên cạnh bồn tắm, nhắm mắt, nghe thấy người đi vào miễn cưỡng nói: “Đi… Làm cái tiểu Hầu gia lần trước làm… Cái gì băng đó, chính là mặt trên có kẹo mật …”
< >“Vậy cũng không được, cái chạm ngọc ta nhớ tới đệ ngày đó thấy được hài lòng nửa ngày, ta bảo người ta thu lại rồi, ngày mai ta bảo bọn họ trả lại cho đệ, cho đệ bày trí.” Lăng Tiêu cười cười cúi đầu hôn lên trán Chử Dịch Phong, đang muốn nói thì nha hoàn ở bên ngoài báo rằng băng chúc Vương gia muốn ăn đã làm xong, Lăng Tiêu đứng dậy cầm lấy, vẫn lệnh cho tất cả lui ra, nói tiếp: “Trĩ nhi những thứ đồ vật tốt không thiếu, chúng ta không phải người ngoài, không cần như vậy.”
< >Lăng Tiêu cũng nếm thử một miếng, cười một tiếng nói: “Đệ thích ăn sau này vẫn là ta làm cho đệ, ngày thường nên ăn ít băng, ăn không hợp sẽ bị tiêu chảy.”
“Ta khẩu vị vẫn khỏe.” Chử Dịch Phong mấy cái ăn xong một bát băng, tiện tay để ở trên bàn, tiến đến bên người Lăng Tiêu nhìn kỹ, quả nhiên ống tay đầu gối dơ mấy chỗ, cười nói: “Ta nói muộn như thế sao huynh tới đây được, thì ra là leo tường đến?”
“Có thể đừng làm không?” Lăng Tiêu sợ Chử Dịch Phong nói chơi không chừng thật sự đi leo tường, vội vàng nói: “Trong phủ ta nhiều người tai mắt hỗn tạp, không sánh được với nơi này của đệ chính mình làm đương gia làm chủ. Lúc đó khi người ta nhìn thấy Anh Vương điện hạ trèo tường Thọ Khang Hầu phủ, nói không chừng Thái tử tức giận lại muốn cho đệ chuyển về trong cung.”
Chuyện đó không được, để được dọn ra nơi này phí bao nhiêu công sức, Chử Dịch Phong lập tức thành thật: “Vậy ta không đi.”
< >“Ừm, lúc nghỉ trưa ngủ hơi nhiều, hiện tại còn tinh thần lắm.” Chử Dịch Phong hai mắt có thần: “Ta nhìn huynh ngủ là được.”
< >Lăng Tiêu không nhịn được cười, thấp giọng nói: “Để đệ trừng mắt như thế ta ngủ được mới là lạ, thôi ta dỗ đệ ngủ… kể chuyện xưa cho đệ nghe..” Lăng Tiêu ở trong phủ bận bịu chuyện Lăng Trĩ kỳ thực đã rất mệt, mơ mơ màng màng cũng nhớ không nổi cố sự gì hết, sửa lời nói: “Không phải, vẫn là kể chuyện cười đi…”
Lăng Tiêu vào lúc này đã sắp ngủ, nhắm mắt lại tiếp lời nói: “Đó là… lời tuyên bố không có hậu.”
>“Ha ha… hậu hậu…” Chử Dịch Phong cười to đến mệt, Lăng Tiêu bị y huyên náo cơn buồn ngủ giảm đi một nửa, nhìn y dáng vẻ vui khôn tả trong lòng lại càng thêm yêu, cố ý nói thêm mấy chuyện cười dễ hiểu, Chử Dịch Phong cười không ngừng không thở nổi. Lăng Tiêu bèn đứng dậy rót chén trà cho y, Chử Dịch Phong cười uống làm đổ cả nước trà lên chăn, cười nói: “Ha ha… Ừ, ha ha… huynh cũng uống mấy hớp trà đi…”
Chử Dịch Phong gật gù, nằm xuống dựa vào Lăng Tiêu. Lăng Tiêu lại sai người đi vào thay đổi một chậu tử băng, lấy chăn mỏng che lại hai người, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, sau này đệ ngủ không được ta liền kể cho đệ nghe chuyện cười.”
Chử Dịch Phong nhớ tới chuyện cười lúc nãy lại ôm bụng cười một lúc, ừ đáp ứng dựa vào vai Lăng Tiêu nhắm chặt mắt lại, hai người chỉ chốc lát sau liền ngủ.
Chử Dịch Phong cũng không tham ngủ, đứng dậy, biết Lăng Tiêu không thể về muộn cũng không kêu hắn ở lại dùng đồ ăn sáng, gật đầu nói: “Biết rồi, đi thôi.”
Lăng Tiêu trở lại ở trong thư phòng xem xét chốc lát liền đi ra. Ngày hôm nay hắn cho làm những đồ dùng cho Lăng Trĩ bây giờ sắp đưa tới, hắn còn phải đi thăm dò xem một phen, những thứ này đều là đồ cưới của Lăng Trĩ, một chút đều không qua loa được.
* Đàn Mộc cầm( St: hình theo tính chất minh họa)
< >Nghe nói như thế Hạ Lan sắc mặt lập tức hạ xuống, nguyên lai những thứ này không phải là phân lệ được cho, mà là Lăng Tiêu chính mình cho, hắn làm như thế nào mà có nhiều bạc? Đến Lăng Y cái kia… Hạ Lan mạnh mẽ trừng Kinh Ngọc một chút. Lăng Hiên từ lúc cưới người vợ này liền không nghe lời mình nữa, muốn hắn ra vài món cho Lăng Y làm của hồi môn sợ là không xong rồi.
Sau khi Chử Dịch Phong đại hôn, Lăng Tiêu muốn vào triều cũng phải sớm gia nhập nhật trình. Trong lúc Lăng Tiêu còn nhọc lòng tính toán phải làm thế nào thì lão Hoàng Đế hạ xuống một đạo Thánh chỉ, đầu tiên là khen Lăng Tiêu mấy năm qua ở trong cung phụ trợ Hoàng tôn có công, lại nói hắn có công trong chiến dịch Bắc bộ hồ Khố Sa, cuối cùng Lăng Tiêu được thăng làm Công bộ Thị Lang.
Lăng Tiêu trước đây là Nhị phẩm tướng quân có điều chỉ là cái chức suông. Lúc trước Công Bộ lang trung cũng có làm nhưng chỉ là năm ngày một lần ứng mão mà thôi. Bây giờ mới xem như là chân chính làm việc cho triều đình.
ong chuyện của Chử Dịch Phong lập tức tới ngày đại hôn của Lăng Trĩ cùng Thi Trà Thành. Lăng Tiêu mỗi ngày đều vì chuyện Lăng Trĩ kết hôn mà chuẩn bị. Chử Dịch Phong có tang không thích hợp đi hỗ trợ, y biết là Lăng Tiêu có bao nhiêu thương yêu Lăng Trĩ, nên chính mình chạy vào trong kho tìm thấy không ít thứ tốt cho người đưa đến Thọ Khang Hầu phủ, cũng học cách viết ra giấy những lễ mà mình đưa tới. Lăng Tiêu ở trong phủ chuẩn bị nhìn những đồ vật này liếc mắt là đã nhìn ra cái nào là Anh Vương phủ đưa tới.
Chử Dịch Phong nằm nhoài trong bồn tắm lớn, cằm lót một khối bố cân tựa ở bên cạnh bồn tắm, nhắm mắt, nghe thấy người đi vào miễn cưỡng nói: “Đi… Làm cái tiểu Hầu gia lần trước làm… Cái gì băng đó, chính là mặt trên có kẹo mật …”
< >“Vậy cũng không được, cái chạm ngọc ta nhớ tới đệ ngày đó thấy được hài lòng nửa ngày, ta bảo người ta thu lại rồi, ngày mai ta bảo bọn họ trả lại cho đệ, cho đệ bày trí.” Lăng Tiêu cười cười cúi đầu hôn lên trán Chử Dịch Phong, đang muốn nói thì nha hoàn ở bên ngoài báo rằng băng chúc Vương gia muốn ăn đã làm xong, Lăng Tiêu đứng dậy cầm lấy, vẫn lệnh cho tất cả lui ra, nói tiếp: “Trĩ nhi những thứ đồ vật tốt không thiếu, chúng ta không phải người ngoài, không cần như vậy.”
< >Lăng Tiêu cũng nếm thử một miếng, cười một tiếng nói: “Đệ thích ăn sau này vẫn là ta làm cho đệ, ngày thường nên ăn ít băng, ăn không hợp sẽ bị tiêu chảy.”
< >“Ừm, lúc nghỉ trưa ngủ hơi nhiều, hiện tại còn tinh thần lắm.” Chử Dịch Phong hai mắt có thần: “Ta nhìn huynh ngủ là được.”
< >Lăng Tiêu không nhịn được cười, thấp giọng nói: “Để đệ trừng mắt như thế ta ngủ được mới là lạ, thôi ta dỗ đệ ngủ… kể chuyện xưa cho đệ nghe..” Lăng Tiêu ở trong phủ bận bịu chuyện Lăng Trĩ kỳ thực đã rất mệt, mơ mơ màng màng cũng nhớ không nổi cố sự gì hết, sửa lời nói: “Không phải, vẫn là kể chuyện cười đi…”
>“Ha ha… hậu hậu…” Chử Dịch Phong cười to đến mệt, Lăng Tiêu bị y huyên náo cơn buồn ngủ giảm đi một nửa, nhìn y dáng vẻ vui khôn tả trong lòng lại càng thêm yêu, cố ý nói thêm mấy chuyện cười dễ hiểu, Chử Dịch Phong cười không ngừng không thở nổi. Lăng Tiêu bèn đứng dậy rót chén trà cho y, Chử Dịch Phong cười uống làm đổ cả nước trà lên chăn, cười nói: “Ha ha… Ừ, ha ha… huynh cũng uống mấy hớp trà đi…”
< >Nghe nói như thế Hạ Lan sắc mặt lập tức hạ xuống, nguyên lai những thứ này không phải là phân lệ được cho, mà là Lăng Tiêu chính mình cho, hắn làm như thế nào mà có nhiều bạc? Đến Lăng Y cái kia… Hạ Lan mạnh mẽ trừng Kinh Ngọc một chút. Lăng Hiên từ lúc cưới người vợ này liền không nghe lời mình nữa, muốn hắn ra vài món cho Lăng Y làm của hồi môn sợ là không xong rồi.