Quyển 4 - Chương 110
Đảo mắt đã tới cuối năm, lục bộ sắp phong bút, Chử Dịch Phong cảm thấy rất sầu, hợp lại tay áo đứng ở một bên nói với Lăng Tiêu: “Sau khi phong bút có phải huynh về nhà ở?”
Chử Dịch Phong lập tức suy sụp, lại nói: “Nội các vẫn có việc, huynh cũng sẽ vào cung.”
“Ân.” Lăng Tiêu gật đầu: “Ban ngày tiến cung xem tấu chương, buổi tối về nhà ôm nhi tử.”
“Ân.” Lăng Tiêu cười cười: “Đêm nay chúng ta cũng ăn như thế, kêu trù phòng làm món cá đậu hủ và thịt dê luộc cũng ăn rất ngon.”
Chử Dịch Phong gật đầu, hai người nhàn thoại trong chốc lát, nhìn bên ngoài tuyết bắt đầu rơi, trên mặt đất trong chốc lát đã bị phủ trắng. Chử Dịch Phong đi ra ngoài mở cửa sổ xem tuyết rơi, cười nói: “Năm nay hạ đến bốn tràng tuyết, phỏng chừng mùa hạ năm nay rất nóng.”
“Khâm Thiên Giám chưa nói nha……” Lăng Tiêu đem bàn tay ra ngoài cửa sổ hứng bông tuyết: “Năm nay trời đông giá rét, ngày mai khi lâm triều thương nghị một chút, chờ đến hết trận tuyết này ở ngoại ô để mấy cái lều, bố thí cháo.”
Chử Dịch Phong hỏi: “Làm gì phải chờ đến hết tuyết? Hiện tại muốn bố thí cháo thì cứ làm.”
< g>Chử Dịch Phong gật gật đầu: “Hiểu rồi.”
L ng Tiêu muốn sáng mai thảo luận việc này nhưng không thể thực hiện, bởi vì ngày hôm sau Lăng Tiêu căn bản không thể xuống giường.
Nửa đêm vẫn là Chử Dịch Phong phát hiện trước, Chử Dịch Phong ngủ tuy không dễ tỉnh nhưng y nhĩ lực tốt, hơn nửa đêm Chử Dịch Phong mơ hồ nghe Lăng Tiêu khó chịu rên rỉ, còn không ngừng xoay người. Chử Dịch Phong cho rằng Lăng Tiêu gặp ác mộng, mơ mơ màng màng đứng dậy đẩy Lăng Tiêu, nhưng kêu vài tiếng Lăng Tiêu cũng chưa tỉnh, Chử Dịch Phong mới giác ra không đúng lại sờ trên người Lăng Tiêu, Chử Dịch Phong thấy Lăng Tiêu cả người ra đầy mồ hôi lại rất nóng!
“Không phải.” Chử Dịch Phong đem khăn trong tay đưa ra: “Trẫm sợ nóng quá hắn chịu không nổi, nên dùng rượu lau người cho hắn.”
“Ngươi nói bệnh này nặng hay không nặng thôi?” Lão thái y này nói không lạnh không nóng, Chử Dịch Phong nhịn không được thượng hoả: “Trẫm nghe không hiểu mấy cái này!”
Chử Dịch Phong gật đầu: “Vậy ngự y mau viết phương thuốc đi.”
Lão ngự y vô pháp, Lăng Tiêu hiện giờ vẫn luôn hôn mê, không biết rõ ràng bệnh trạng, ngự y cũng không chắc có phải ôn dịch hay không, chỉ phải gật đầu: “Vâng.”
< g>Chử Dịch Phong xoay người nói với bên ngoài: “Ở thiên điện tìm cho ngự y một phòng, không cần ra khỏi Thừa Càn Cung.”
Lão ngự y gật đầu, đi theo thái giám sắc thuốc. Chử Dịch Phong tuy không cho lão ngự y nói ra, nhưng trong lòng cũng biết bệnh sợ này bị lây nhiễm ở bên ngoài, nghĩ nghĩ kêu Chương công công tới, nói Lăng Tiêu trong người không dễ chịu, trong phòng người nhiều quấy nhiễu Lăng Tiêu nghỉ ngơi, đem không ít người ra khỏi thiên điện, còn phân phó cung nhân của Thừa Càn Cung không thể ra cung không thể đi lại, chỉ ở chỗ thuộc bổn phận hầu hạ của mình.
Chương công công lập tức thông thấu, gật đầu nói: “Nô tài hiểu rõ, mấy ngày này sẽ giữ nghiêm cửa cung, tuyệt đối ngăn cách không cho trong ngoài có một khe hở nhỏ nào.”
C ử Dịch Phong cho mọi người ra bên ngoài hết mới xoay người vào bên trong. Lăng Tiêu trên người còn nóng, Chử Dịch Phong cúi người đem khăn trên đầu Lăng Tiêu lấy xuống thay cái khác, chỉ chốc lát sau cung nhân đem chén thuốc bưng tới. Chử Dịch Phong lấy thuốc nâng Lăng Tiêu dậy giúp hắn uống dược. Lăng Tiêu hôn mê không uống xuống được, Chử Dịch Phong vô pháp tự mình ngậm lấy nước thuốc cúi người từng ngụm rót vào miệng Lăng Tiêu……
Các cung nhân chỉ biết cúi đầu, Chử Dịch Phong xoay người đem chén không để trên bàn, nói: “Đi lấy áo trong sạch sẽ tới đây.”
>Chử Dịch Phong nắm tay Lăng Tiêu hôn, trong lòng kiên định không ít, nhịn không được tiến lên hôn môi Lăng Tiêu, mê luyến vuốt ve, Lăng Tiêu giơ tay nhẹ xoa đầu Chử Dịch Phong, nhẹ giọng an ủi: “Dọa đệ phải không? Không có việc gì, lúc này ta cảm thấy khá hơn nhiều……”
< ng>Chử Dịch Phong ừ một tiếng, lại cùng Lăng Tiêu thân mật một lát trong lòng mới dễ chịu, ngẩng đầu nhẹ giọng nói: “Muốn ăn cái gì? Ta sớm phân phó bọn họ đi làm.”
Chử Dịch Phong vô pháp, chỉ phải đành nói thật, lại nói: “Ta nghĩ hắn nói là giả, nếu không sao ta không phát bệnh? Chắc vì mấy ngày gần đây huynh quá mệt mỏi, chờ huynh khỏe không bao giờ để huynh phê tấu chương……”
ong>Lăng Tiêu trong lòng minh bạch, bệnh này tuyệt không phải mệt nhọc gây ra, không nói đến mình đang rất khỏe mạnh, năm đó lúc ở Bắc bộ còn vất vả hơn? Lăng Tiêu không muốn Chử Dịch Phong áy náy, cười nói: “Ngẫu nhiên sinh bệnh một lần, xem đệ “đại kinh tiểu quái” ra sao, mặc kệ có phải hay không, đệ phân phó người, ở các phòng các nơi chưng nấu dấm gạo xông phòng ở, một chỗ cũng không thể qua loa.”
“Ân……” Lăng Tiêu nghiêng mặt hôn vào thái dương của Chử Dịch Phong: “Lập tức sẽ hết bệnh thôi.”
Lăng Tiêu nói được thì làm được, ngày sau hết sốt, rốt cuộc là tuổi trẻ, năm ngày sau đã khôi phục không sai biệt lắm, càng làm cho hai người an tâm chính là trong Thừa Càn Cung không có một người bị nhiễm, lão ngự y cũng an tâm chỉ là trong lòng kinh ngạc.
Thái hậu ở Phượng Hoa cung lo lắng nhiều ngày, thấy hai đứa nhỏ cùng nhau tới thỉnh an mới buông tâm, dặn dò trong chốc lát, cuối cùng còn ban cho Lăng Tiêu không ít lộc nhung tổ yến từ từ bồi bổ thân mình. Lăng Tiêu mỉm cười cảm tạ ban thưởng, cười nói: “Nguyên lai ngày thường sớm nên vài lần sinh bệnh, đã nhiều ngày qua thu lễ được ban thưởng có thể chứa đầy một nhà kho.”
Lăng Tiêu cảm thấy trong đầu “Ong” một tiếng, thấp giọng thở dài, rốt cuộc là dịch bệnh sao……
< g>Chử Dịch Phong gật gật đầu: “Hiểu rồi.”
L ng Tiêu muốn sáng mai thảo luận việc này nhưng không thể thực hiện, bởi vì ngày hôm sau Lăng Tiêu căn bản không thể xuống giường.
“Ngươi nói bệnh này nặng hay không nặng thôi?” Lão thái y này nói không lạnh không nóng, Chử Dịch Phong nhịn không được thượng hoả: “Trẫm nghe không hiểu mấy cái này!”
< g>Chử Dịch Phong xoay người nói với bên ngoài: “Ở thiên điện tìm cho ngự y một phòng, không cần ra khỏi Thừa Càn Cung.”
C ử Dịch Phong cho mọi người ra bên ngoài hết mới xoay người vào bên trong. Lăng Tiêu trên người còn nóng, Chử Dịch Phong cúi người đem khăn trên đầu Lăng Tiêu lấy xuống thay cái khác, chỉ chốc lát sau cung nhân đem chén thuốc bưng tới. Chử Dịch Phong lấy thuốc nâng Lăng Tiêu dậy giúp hắn uống dược. Lăng Tiêu hôn mê không uống xuống được, Chử Dịch Phong vô pháp tự mình ngậm lấy nước thuốc cúi người từng ngụm rót vào miệng Lăng Tiêu……
>Chử Dịch Phong nắm tay Lăng Tiêu hôn, trong lòng kiên định không ít, nhịn không được tiến lên hôn môi Lăng Tiêu, mê luyến vuốt ve, Lăng Tiêu giơ tay nhẹ xoa đầu Chử Dịch Phong, nhẹ giọng an ủi: “Dọa đệ phải không? Không có việc gì, lúc này ta cảm thấy khá hơn nhiều……”
< ng>Chử Dịch Phong ừ một tiếng, lại cùng Lăng Tiêu thân mật một lát trong lòng mới dễ chịu, ngẩng đầu nhẹ giọng nói: “Muốn ăn cái gì? Ta sớm phân phó bọn họ đi làm.”
ong>Lăng Tiêu trong lòng minh bạch, bệnh này tuyệt không phải mệt nhọc gây ra, không nói đến mình đang rất khỏe mạnh, năm đó lúc ở Bắc bộ còn vất vả hơn? Lăng Tiêu không muốn Chử Dịch Phong áy náy, cười nói: “Ngẫu nhiên sinh bệnh một lần, xem đệ “đại kinh tiểu quái” ra sao, mặc kệ có phải hay không, đệ phân phó người, ở các phòng các nơi chưng nấu dấm gạo xông phòng ở, một chỗ cũng không thể qua loa.”
Thái hậu ở Phượng Hoa cung lo lắng nhiều ngày, thấy hai đứa nhỏ cùng nhau tới thỉnh an mới buông tâm, dặn dò trong chốc lát, cuối cùng còn ban cho Lăng Tiêu không ít lộc nhung tổ yến từ từ bồi bổ thân mình. Lăng Tiêu mỉm cười cảm tạ ban thưởng, cười nói: “Nguyên lai ngày thường sớm nên vài lần sinh bệnh, đã nhiều ngày qua thu lễ được ban thưởng có thể chứa đầy một nhà kho.”