Quyển 4 - Chương 115
Tối mùng một tết, theo lý thì Hoàng Đế phải tổ chức yến tiệc cho các đại thần, hôm nay Lăng Tiêu mới giờ Thân đã vào cung, trước đến Phượng Hoa cung thỉnh an Thái hậu chúc mừng năm mới.
hái Hậu……” Vi Tranh lên tiếng, vẫn là nhịn không được nói: “Hoàng Thượng cùng Lăng Tiêu tuy rằng là…… Nhưng cũng không thể quá dung túng, người trước người sau phải giữ thể thống mới đúng, loại sự tình này làm người trong thiên hạ bàn tán, tóm lại không tốt, thần cũng chỉ lo lắng cho thanh danh của Hoàng Thượng và Lăng Tiêu.”
Thái Hậu cười, buông chung trà, nhẹ giọng nói: “Cản cũng cản qua, mắng cũng mắng qua, đã không đổi được thì còn áp đặt quy củ lên bọn nó làm gì? Để bọn nó bị quy củ áp chế sao, người trong thiên hạ muốn bàn tán thì cứ bàn tán, thiệt thòi mỗi Phong nhi mà thôi…… Phong nhi làm Hoàng Đế không dễ dàng, lại không có ham mê gì, dường như chỉ thích mỗi Tiêu nhi, ta là phận mẫu thân, chẳng lẽ chút yêu thích này của con trẻ ta cũng lấy mất?”
Chử Dịch Phong cười, thân thể Lăng Tiêu mang theo gió lạnh, hương vị thanh mát này Chử Dịch Phong thực thích, y ôm lấy Lăng Tiêu, chỉ trong chốc lát chút hương gió mát đã bị hương vị của Chử Dịch Phong bao phủ, Lăng Tiêu ôm lấy Chử Dịch Phong cùng ngã xuống giường, trầm giọng nói lời âu yếm. Lăng Tiêu không vuốt tới sau lưng Chử Dịch Phong, tay bèn vén vạt áo luồn vào, xoa nhẹ da thịt săn chắt tinh tế của Chử Dịch Phong. Chử Dịch Phong có chút động tình, nhưng nhớ lại yến hội sẽ diễn ra sau đó, hai người đành không làm đến bước cuối cùng, chỉ là an ủi lẫn nhau trong chốc lát.
ăng Tiêu không được hôn môi Chử Dịch Phong, yêu mà không thỏa, Chử Dịch Phong mới phát tiết trong tay Lăng Tiêu một hồi, lúc này cả người thoải mái đến ngất ngây, lười nhác cuộn tròn trong lòng Lăng Tiêu lẩm bẩm nói chuyện. Chốc lát sau hầu cận bên ngoài nhắc nhở mới đứng lên chải đầu khoác áo vào. Chử Dịch Phong có chút quyến luyến, không muốn đi, Lăng Tiêu cười cười xoa nhẹ người Chử Dịch Phong một phen: “Được rồi, đứng lên đi, lát nữa còn phải ứng phó cả đêm.”
Đảo mắt qua mười lăm, rối ren cuối năm mới qua đi, tiền triều chậm rãi đi vào quỹ đạo.
< g>* hữu kinh vô hiểm: Có kinh ngạc, không đáng sợ
Chử Dịch Phong gật đầu, nhìn đăm đăm vài đĩa điểm tâm nhỏ trên án thư, còn đưa lên môi nếm vài món, sau lại hớp vài ngụm trà rồi mới gật đầu nói: “Cũng tốt, các vị thái y cứu trị có công, mỗi người ban thưởng một trăm lượng bạc.”
Lăng Tiêu bật cười, đứng dậy đi đến bên cạnh Chử Dịch Phong, nhón lấy một miếng hạnh đào ăn, nói: “Đệ vậy mà nhớ rõ, không sao, chút bạc này không đáng gì. Nhắc tới chuyện này, ta nghe nói phủ Tử Quân Hầu sắp khởi công? Lần trước phủ Nội Vụ nói với ta, dọa ta một trận, đệ thật hào phóng, bất quá chỉ là Hầu phủ, không thể quá tiêu phí.”
Lăng Tiêu nhịn không được cười rộ lên: “Đây là cái đạo lý gì, Hứa Quyền nói tất cả là chủ ý của đệ, ta cũng mặc kệ, chỉ cần không phạm luật là được.”
< >“Không phạm luật không phạm luật.” Chử Dịch Phong cười cười: “Yên tâm đi, vật liệu đều tính toán đơn giản, không xa hoa quá quy định của triều đình.”
Lăng Tiêu ngẫm lại lần trước Hứa Quyền đã trình vật liệu tu sửa phủ đệ của mình, thầm nghĩ những thứ đó đâu phải “tính toán đơn giản”, hắn hiểu tâm ý Chử Dịch Phong, biết không để y làm phỏng chừng y sẽ không vui, Chử Dịch Phong nhường nhịn hắn đã lâu, Lăng Tiêu không muốn chọc Chử Dịch Phong không vui, chỉ đành mặc kệ y mà về án thư ngồi phê tấu chương tiếp.
Bút lông trong tay Lăng Tiêu buông xuống, nhịn không được cười khẽ, lời này sao lại nghe ra vị dấm chua? Lăng Tiêu không ngẩng đầu, viết vài chữ lên tấu chương rồi đặt sang một bên, nói: “Đúng, hai mươi bốn cái rương.”
Chử Dịch Phong càng là cảm thấy lòng ngứa như bị mấy con mèo cào, vài thứ kia đều là Lăng Tiêu tự mình chuẩn bị, còn dặn dò quân doanh vận chuyển đến phương Bắc phải cẩn trọng, thật là……
Chử Dịch Phong cười cười: “Đã hiểu, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút……”
Lăng Tiêu nhướng mày: “Này là tùy tiện hỏi? Dấm sắp đổ rồi, y nghĩ đến đâu vậy? Nói ta biết …… Cũng cho ta cơ hội giải thích ……” Lăng Tiêu trêu chọc Chử Dịch Phong, cười nói: “Hỏi y đó, nghĩ đến đâu vậy?”
Chử Dịch Phong gật đầu: “Ân, huynh nói.”
Chử Dịch Phong có chút thẹn thùng, cọ vào người Lăng Tiêu mà cười: “Huynh nhìn ta xem …… Chuyện của ta đều nhờ huynh nghĩ……”
Lăng Tiêu cũng đã quen nên không trách, thầm nghĩ đệ cùng Khương Hồ thật đúng là giống nhau, lần trước Chúc Dư gởi thư nói đến chuyện thông thương cũng phải kể khổ: “Đại Thiền Vu hiện giờ đã sớm quên tiệt chuyện thông thương, tại hạ bất tài chỉ phải bỏ công sức thương nghị với Vô Song nếu có kết quả sẽ lại trình báo với đại Thiền Vu cũng không muộn……”
Lăng Tiêu nhìn vẻ mặt lấy lòng của Chử Dịch Phong mà thầm thở dài, thế đạo thật là thay đổi, hiện giờ làm Hoàng Đế dễ như vậy……
Lăng Tiêu thầm nghĩ nếu giống nhau chúng ta còn lời cái rắm, xoa nhẹ đầu Chử Dịch Phong, cười: “Được rồi, không hiểu thì không hiểu, đệ biết có một chuyện như vậy là được, hiện tại chỉ chờ Chúc Dư hồi âm, đến lúc đó Khương Hồ sẽ phái sứ giả tới, chúng ta chỉ cần từ từ thương lượng là được, chuyện này để ta lo.”
>Lăng Tiêu bật cười: “Khí trời lạnh buốt đệ hít cái gì?”
< Lăng Tiêu hết cách, đành theo Chử Dịch Phong dạo qua một vòng Lạc Mai viện.
à Khương Hồ cùng Lịch đại đại Thiền Vu không giống nhau, lại có giao tình với Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu. Lăng Tiêu tin mình nhất định có thể tạo ra một thương lộ an toàn. Không riêng mục đích lấp đầy quốc khố, thông thương còn có thể hướng dân Hung Nô hoàn lương, đây cũng chuyện Lăng Tiêu và Chử Dịch Phong mong muốn.
S ứ giả có chuyện xấu hổ, do dự hạ thấp giọng nói: “Chủ nhân cũng muốn đến, nhưng Thiền Vu của chúng ta nghe nói chủ nhân phải về Hoàng thành, liền nhốt chủ nhân …… trong lều lớn, lúc bọn ta khởi hành, còn…… chưa thả ra.”
Ngày đó hai quân tiếp cận, Chử Dịch Phong cùng Khương Hồ thiêm kí kết ước hẹn thành hai phần, một phần là Khương Hồ cam đoan trọn đời hắn không dấy binh xâm lấn Chử quốc, phần này đã được đưa đến trong triều. Nhưng ngày ấy chỉ có bốn người biết, Khương Hồ lúc ấy còn viết thêm một phần giao ước, nhưng đầu đề lại ghi Chử Dịch Phong là đại Chử Hoàng Đế. Lúc đó Lăng Tiêu sợ chuyện này sẽ đưa tới mối họa cho Chử Dịch Phong nên vẫn luôn cất giấu, lúc này rốt cuộc dùng tới.
… Tư lấy hai quốc tu hảo nhiều năm, Hung nô đại Thiền Vu Khương Hồ cùng Chử quốc Hoàng Đế Chử Dịch Phong nguyện kết huynh đệ, giao ước muôn đời, binh sĩ lưỡng quốc không xâm phạm, thông thương đôi bên, sưu thuế đều giảm hai phần.”
Chử Dịch Phong cuốn tấm da dê lại, chậm rãi nói: “Các khanh gia không cần nhiều lời nữa, Thiền Vu Hung Nô bổn cùng trẫm có thư làm chứng.”
Ngày đó giao ước một đời của Chử Dịch Phong cùng Khương Hồ thiêm hạ khiến cho triều đình chấn động, không ai còn so đo xem bên nào được lợi hơn, ải bắc loạn lạc phần lớn do Hung Nô, nếu có thể giao ước với Hung Nô, vậy muốn thông thương …… thì thông thương thôi, vẫn hời chán.
huyện thu thuế đã bàn xong sau một tháng, vì cẩn thận lúc đầu, suốt hai tháng Lăng Tiêu chỉ cho thông thương một ít hàng hóa, những thứ quý trọng như đồ cổ, đồ trang sức thì chưa được phép, chỉ cho phép da thú vải vóc linh tinh, vậy mà cũng phát sinh các vấn đề lớn nhỏ, cũng may đây là hai bên tự nguyện thông thương, có những cứ điểm của phương bắc phụ giải quyết cũng ổn. Còn có Lăng Tiêu cùng Chúc Dư khống chế cục diện phía sau, hết thảy vấn đề đều giải quyết dễ dàng.
Ở triều đình vui sướng chuyện thông thương chưa đủ đã nhận tin chiến thắng từ đất phong Đàm Tây.
ụ thu hoạch giữa mùa thu đất phong Đàm Tây dẫn đầu đem thuế thu từ phần đất chia trên đầu người theo luật mới của Chử quốc dâng hết phần của nửa năm, một phần sổ sách từ Đàm Tây được Phong Hành quân đưa về triều, Lăng Tiêu giữa triều sai người lấy sổ sách vụ mùa năm ngoái so với năm nay, thấy thuế đóng năm nay gần như gấp đôi nhờ chính sách Tân chính!
Những tiếng nói phản đối trước đây đã sớm im bặt, cả triều nhìn tay trị quốc của Chử Dịch Phong, còn có Lăng Tiêu, liền cùng nhau mở ra một chương mới thịnh thế cho Chử vương triều.
Gần đây chuyện tốt cứ đến lần lượt, không khí trong cung cũng trở nên vui vẻ. Lăng Tiêu phê xong tấu chương định hạ ấn, lại không thể tìm thấy Chử Dịch Phong, Lăng Tiêu tìm tới tiểu thái giám đi theo Chử Dịch Phong: “Hoàng Thượng lại đi đâu chơi?”
Tiểu thái giám chung quy không dám nhiều lời với Lăng Tiêu, ngập ngừng nói: “Đi…… đi Ngự Hoa viên cùng thị vệ đấu vật.”
< g>Chử Dịch Phong này đi cả hai canh giờ, trở về toàn thân đất cát, mặt đều là hoa, Lăng Tiêu dở khóc dở cười, sai người đem án thư cùng tấu chương ra ngoài, tự mình lại tắm rửa cho Chử Dịch Phong.
Chử Dịch Phong ngâm mình trong thùng đắc ý dào dạt: “Huynh không biết, chúng ta vừa rồi đấu vật, ai thua ai phải xuống, ta thắng hai mươi ba trận.”
“Lợi hại như vậy?” Lăng Tiêu hôm nay mới vừa thay đổi y phục, sợ bị Chử Dịch Phong làm ướt, cẩn thận gấp tay áo lên rồi mới chà lưng cho Chử Dịch Phong, cười nói, “Vậy cuối cùng là bại bởi ai?”
“Được được.” Chử Dịch Phong đáp ứng, lấy lòng cười nói: “Ta hôm nay không phải không có việc gì làm sao, chỉ là thích chơi cái này, lòng ta hiểu rõ, được không.”
Lăng Tiêu cười khẽ, cẩn thận né đi bọt nước bắn lên vạt áo, nói: “Biết đệ nhàm chán, ta đang muốn nói với đệ đất phong Đàn Khê năm nay thu hoạch không tồi, bá tánh đều thực cảm nhớ đệ, ta thay đệ cầu tình cữu cữu, cho đệ đi tuần Đàn Khê, tiện thể để bá tánh diện kiến long uy.”
hái Hậu……” Vi Tranh lên tiếng, vẫn là nhịn không được nói: “Hoàng Thượng cùng Lăng Tiêu tuy rằng là…… Nhưng cũng không thể quá dung túng, người trước người sau phải giữ thể thống mới đúng, loại sự tình này làm người trong thiên hạ bàn tán, tóm lại không tốt, thần cũng chỉ lo lắng cho thanh danh của Hoàng Thượng và Lăng Tiêu.”
Chử Dịch Phong cười, thân thể Lăng Tiêu mang theo gió lạnh, hương vị thanh mát này Chử Dịch Phong thực thích, y ôm lấy Lăng Tiêu, chỉ trong chốc lát chút hương gió mát đã bị hương vị của Chử Dịch Phong bao phủ, Lăng Tiêu ôm lấy Chử Dịch Phong cùng ngã xuống giường, trầm giọng nói lời âu yếm. Lăng Tiêu không vuốt tới sau lưng Chử Dịch Phong, tay bèn vén vạt áo luồn vào, xoa nhẹ da thịt săn chắt tinh tế của Chử Dịch Phong. Chử Dịch Phong có chút động tình, nhưng nhớ lại yến hội sẽ diễn ra sau đó, hai người đành không làm đến bước cuối cùng, chỉ là an ủi lẫn nhau trong chốc lát.
ăng Tiêu không được hôn môi Chử Dịch Phong, yêu mà không thỏa, Chử Dịch Phong mới phát tiết trong tay Lăng Tiêu một hồi, lúc này cả người thoải mái đến ngất ngây, lười nhác cuộn tròn trong lòng Lăng Tiêu lẩm bẩm nói chuyện. Chốc lát sau hầu cận bên ngoài nhắc nhở mới đứng lên chải đầu khoác áo vào. Chử Dịch Phong có chút quyến luyến, không muốn đi, Lăng Tiêu cười cười xoa nhẹ người Chử Dịch Phong một phen: “Được rồi, đứng lên đi, lát nữa còn phải ứng phó cả đêm.”
< g>* hữu kinh vô hiểm: Có kinh ngạc, không đáng sợ
Chử Dịch Phong gật đầu, nhìn đăm đăm vài đĩa điểm tâm nhỏ trên án thư, còn đưa lên môi nếm vài món, sau lại hớp vài ngụm trà rồi mới gật đầu nói: “Cũng tốt, các vị thái y cứu trị có công, mỗi người ban thưởng một trăm lượng bạc.”
< >“Không phạm luật không phạm luật.” Chử Dịch Phong cười cười: “Yên tâm đi, vật liệu đều tính toán đơn giản, không xa hoa quá quy định của triều đình.”
Lăng Tiêu nhướng mày: “Này là tùy tiện hỏi? Dấm sắp đổ rồi, y nghĩ đến đâu vậy? Nói ta biết …… Cũng cho ta cơ hội giải thích ……” Lăng Tiêu trêu chọc Chử Dịch Phong, cười nói: “Hỏi y đó, nghĩ đến đâu vậy?”
Lăng Tiêu cũng đã quen nên không trách, thầm nghĩ đệ cùng Khương Hồ thật đúng là giống nhau, lần trước Chúc Dư gởi thư nói đến chuyện thông thương cũng phải kể khổ: “Đại Thiền Vu hiện giờ đã sớm quên tiệt chuyện thông thương, tại hạ bất tài chỉ phải bỏ công sức thương nghị với Vô Song nếu có kết quả sẽ lại trình báo với đại Thiền Vu cũng không muộn……”
Lăng Tiêu nhìn vẻ mặt lấy lòng của Chử Dịch Phong mà thầm thở dài, thế đạo thật là thay đổi, hiện giờ làm Hoàng Đế dễ như vậy……
>Lăng Tiêu bật cười: “Khí trời lạnh buốt đệ hít cái gì?”
< Lăng Tiêu hết cách, đành theo Chử Dịch Phong dạo qua một vòng Lạc Mai viện.
à Khương Hồ cùng Lịch đại đại Thiền Vu không giống nhau, lại có giao tình với Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu. Lăng Tiêu tin mình nhất định có thể tạo ra một thương lộ an toàn. Không riêng mục đích lấp đầy quốc khố, thông thương còn có thể hướng dân Hung Nô hoàn lương, đây cũng chuyện Lăng Tiêu và Chử Dịch Phong mong muốn.
S ứ giả có chuyện xấu hổ, do dự hạ thấp giọng nói: “Chủ nhân cũng muốn đến, nhưng Thiền Vu của chúng ta nghe nói chủ nhân phải về Hoàng thành, liền nhốt chủ nhân …… trong lều lớn, lúc bọn ta khởi hành, còn…… chưa thả ra.”
Ngày đó hai quân tiếp cận, Chử Dịch Phong cùng Khương Hồ thiêm kí kết ước hẹn thành hai phần, một phần là Khương Hồ cam đoan trọn đời hắn không dấy binh xâm lấn Chử quốc, phần này đã được đưa đến trong triều. Nhưng ngày ấy chỉ có bốn người biết, Khương Hồ lúc ấy còn viết thêm một phần giao ước, nhưng đầu đề lại ghi Chử Dịch Phong là đại Chử Hoàng Đế. Lúc đó Lăng Tiêu sợ chuyện này sẽ đưa tới mối họa cho Chử Dịch Phong nên vẫn luôn cất giấu, lúc này rốt cuộc dùng tới.
… Tư lấy hai quốc tu hảo nhiều năm, Hung nô đại Thiền Vu Khương Hồ cùng Chử quốc Hoàng Đế Chử Dịch Phong nguyện kết huynh đệ, giao ước muôn đời, binh sĩ lưỡng quốc không xâm phạm, thông thương đôi bên, sưu thuế đều giảm hai phần.”
huyện thu thuế đã bàn xong sau một tháng, vì cẩn thận lúc đầu, suốt hai tháng Lăng Tiêu chỉ cho thông thương một ít hàng hóa, những thứ quý trọng như đồ cổ, đồ trang sức thì chưa được phép, chỉ cho phép da thú vải vóc linh tinh, vậy mà cũng phát sinh các vấn đề lớn nhỏ, cũng may đây là hai bên tự nguyện thông thương, có những cứ điểm của phương bắc phụ giải quyết cũng ổn. Còn có Lăng Tiêu cùng Chúc Dư khống chế cục diện phía sau, hết thảy vấn đề đều giải quyết dễ dàng.
Ở triều đình vui sướng chuyện thông thương chưa đủ đã nhận tin chiến thắng từ đất phong Đàm Tây.
ụ thu hoạch giữa mùa thu đất phong Đàm Tây dẫn đầu đem thuế thu từ phần đất chia trên đầu người theo luật mới của Chử quốc dâng hết phần của nửa năm, một phần sổ sách từ Đàm Tây được Phong Hành quân đưa về triều, Lăng Tiêu giữa triều sai người lấy sổ sách vụ mùa năm ngoái so với năm nay, thấy thuế đóng năm nay gần như gấp đôi nhờ chính sách Tân chính!
< g>Chử Dịch Phong này đi cả hai canh giờ, trở về toàn thân đất cát, mặt đều là hoa, Lăng Tiêu dở khóc dở cười, sai người đem án thư cùng tấu chương ra ngoài, tự mình lại tắm rửa cho Chử Dịch Phong.
Chử Dịch Phong ngâm mình trong thùng đắc ý dào dạt: “Huynh không biết, chúng ta vừa rồi đấu vật, ai thua ai phải xuống, ta thắng hai mươi ba trận.”