Quyển 3 - Chương 71
Thi phu nhân hơi nhìn mắt xuống, hiển nhiên là trong lòng phiền chán vô cùng, quay đầu nói với Lý ma ma: “Nhị tiểu thư cũng ở nơi đây ngồi nửa ngày, để nó vào bên trong nghỉ một lát, Vân Hương, đem cho Nhị tiểu thư bát cháo tổ yến đi.”
“Sau khi con đi, vừa ra tháng giêng thái thái Từ phủ muốn làm mai cho Từ thiếu gia. Xác thực Lăng Y chỉ là thiếp, nhân gia muốn kết hôn chúng ta cũng không thể nói được gì. Nhưng Lăng Y nha đầu kia không biết suy nghĩ, nó với Từ thái thái nói mấy câu nói không hợp lại cãi nhau. Trong tháng giêng huyên náo lớn đến ai cũng biết rõ, làm cho người bên ngoài cũng nói tiểu thư của Hầu phủ cao quý, làm thiếp cũng không cho phu gia đón dâu…”
Lăng Tiêu càng nghe càng buồn cười, cười nói: “Xem ra cái này cũng là cái lợi hại, sau đó thì sao?”
Lăng Tiêu bật cười, quả nhiên vạn sự đều có báo ứng, năm đó Hạ Lan đối với Vi Trang làm chuyện gì hiện tại báo ứng ở trên người Lăng Y không kém chút nào.
hi phu nhân cười lạnh: “Lúc đầu Từ thái thái bởi vì việc Tiên hoàng băng hà nói muốn giữ hiếu, không thể cho Từ thiếu gia đón dâu nên kìm chế tức giận, sau này biết Mã Não mang thai hài tử cũng xem là bảo bối, trực tiếp cho làm Di nương, Lăng Y dù hận cũng không có cách nào.”
“Sao lại không nháo? Ba ngày nháo hai lần, Lăng Y tuy nói xuất thân tốt hơn một chút nhưng cũng là thiếp, đại sự không chen mồm vào được, cũng không ai nghe nàng.” Thi phu nhân cười lạnh: “Chuyện của phủ nhà người ta, ta mặc kệ, ngược lại ta đã nói rõ ràng, nữ nhi đã gả ra ngoài như nước đã đổ đi bọn họ thích làm sao thì làm, ta chắc chắn sẽ không nhúng tay, Lăng Y muốn ta ra mặt cho nàng càng không thể, không cần nghĩ tới? Một là chuyện này không có lý, thiếp của nhà nào có thể ngăn phu quân không đi đón dâu nạp tiểu thiếp? Hai là… Lăng Y làm tổn thương tâm của ta, lúc chưa lấy chồng đã làm cho ta không thương được rồi, ta không có lòng thanh thản thương nàng, mọi người có một việc đều theo duyên pháp, ta không để ý tới nàng…”
< g>Thi phu nhân lại nở nụ cười: “Ta thương yêu lo lắng cho hai tiểu ca và Trĩ nhi cũng không rảnh lo lắng cho nàng.” Lăng Tiêu nghe vậy nở nụ cười, Kinh Ngọc đúng là hiểu chuyện, từ lúc sinh huynh đệ sau này thường thường để nhũ mẫu ôm vào thăm hỏi Thi phu nhân, làm Thi phu nhân vô cùng yêu thích, bây giờ Thi phu nhân giáo dục nàng quản gia cũng rất chuyên tâm, hai người so với trước kia càng thân thiết hơn rất nhiều.
“Huynh đệ chúng nó bây giờ không nhỏ, có thể đặt tên?” Lăng Tiêu nở nụ cười: “Lúc trở về con có mua chút đồ chơi nhỏ đây tính cho tụi nhỏ.”
uổi chiều Lăng Tiêu đi tới Lãm Thúy Hiên một chuyến, thấy Sử Phái Lăng Tiêu trước tiên giáo huấn hắn một trận, Sử Phái vội vã quỳ xuống, cười khổ ha ha: “Lão Hầu gia hỏi ta, nói ta không thành thật khai báo sẽ đưa ta tiến cung làm công công hưởng phúc, ta dám không nói sao?”
< ng>“Vâng, chủ tử ngài cứ nói.” Sử Phái vội vã đứng lên, đem chuyện Lăng Tiêu giao phó cho đều ghi nhớ, lại đọc thầm trong đầu qua một lần, gật đầu: “Thần nhớ rồi, chủ tử còn có cái gì giao phó cho?”
Lăng Tiêu cười khẽ: “Ngươi hiểu được đúng mực là tốt rồi, lần này ta trở về không ở lâu, lần này đi lại không biết thời điểm nào có thể trở về, đem bạc đổi thành ngân phiếu cho ta, ta muốn đem đi.”
< g>Buổi chiều lúc gia yến Lăng Tiêu đã sớm thay y phục đi vào cung, Hoàng Hậu trước tiên truyền gặp hắn nói nửa ngày mới truyền lui ra, Lăng Tiêu thấy Chử Dịch Phong như là đã khóc, biết y buổi chiều phỏng chừng lại đi Thái Miếu, Lăng Tiêu trong lòng thương tiếc nhưng trên mặt cũng không dám lộ ra, chỉ cho rằng không có chuyện gì hết.
Chử Dịch Phong giương mắt nhìn bọn họ một chút, cúi đầu gắp cho mình một chiếc đậu hũ.
L ng Tiêu trong lòng không nhịn được cười, thôi, dạy bao nhiêu lần mà cái tên ngốc này cũng không học được, có điều Chử Dịch Phong từ nhỏ đã có tính tình như vậy, Hoàng Thượng ngược lại không đến nỗi vì chuyện này phiền lòng.
T n tiệc ai về nhà nấy, chỉ có Lăng Tiêu, Chử Dịch Phong và Chử Dịch Cẩn muốn xuất cung, trên đường ra cung Chử Dịch Cẩn đối với Lăng Tiêu cười nói: “Biểu đệ ngày gần đây khỏe không? Ta nghe nói phương Bắc khí hậu không tốt nên bảo Vương phi chuẩn bị chút bông tơ da lông đồ vật đưa đến phủ, biểu đệ chọn thích thì dùng đi.”
ng Tiêu cũng lên xe, trở lại Thọ Khang Hầu phủ lúc này vẫn còn sớm, Lăng Tiêu trước tiên đi bồi tiếp Thi phu nhân nói một chút chuyện, lại đi tìm Lăng Hầu gia chơi vài ván cờ chờ Lăng Hầu gia ngủ mới trở lại phòng mình, không lâu lắm Bích Hà đi vào thấp giọng nói: “Thiếu gia, đã đi được rồi.”
Bích Hà gật đầu đáp ứng: “Biết thiếu gia quy củ, đi thôi.”
—–
Chử Dịch Phong trong lòng không khỏi có chút oan ức, y luôn luôn có thần kinh thô nhưng những năm này bị Lăng Tiêu sủng tính ỷ lại mạnh hơn một chút, hơn nữa đêm nay Lăng Tiêu một câu nói cũng không nói với y mà cả ánh mắt cũng không nhìn y. Chử Dịch Phong thở dài dùng chăn trùm kín từ đầu đến mông tự an ủi mình là Lăng Tiêu sợ người khác nhìn ra, kỳ thực hắn vẫn rất thương yêu mình…
Trong mắt của Chử Dịch Phong tất cả đều là mừng rỡ, Lăng Tiêu trong lòng ấm áp, cởi áo choàng lên giường nói: “Trong phủ có biết ta cũng đến đây? Nhớ đệ thì đến thôi.”
Ngày hôm nay Chử Dịch Phong trong lòng không dễ chịu Lăng Tiêu tự nhiên cũng biết, nếu biết thì sao lại cam lòng để y khó chịu, Lăng Tiêu ôm Chử Dịch Phong ở khóe mắt của y hôn mấy cái nói: “Ngày hôm nay đã khóc vài lần? Nhìn đôi mắt đệ đỏ hết… đệ muốn cho ta đau lòng đến chết?”
Chử Dịch Phong có chút ngượng ngùng, đem mặt chôn ở trong ngực Lăng Tiêu ngửi mùi thơm dễ chịu trên người hắn, lắp bắp nói: “Không có chuyện gì…”
“Đệ làm phản rồi.” Lăng Tiêu ôm Chử Dịch Phong ở trên cái mông y vỗ mấy lần, thấp giọng nói: “Kêu một tiếng, kêu ta sau này ta càng thương đệ.”
Chử Dịch Phong vò vò cái mông mới vừa rồi bị Lăng Tiêu đánh không cảm thấy có lực uy hiếp gì, nhưng bị hắn dằn vặt một trận trong lòng dễ chịu hơn khá nhiều, cười cười dựa vào vai Lăng Tiêu nhắm mắt lại, gật đầu đàng hoàng nói: “Ừm, ta nghe lời…”
hi phu nhân cười lạnh: “Lúc đầu Từ thái thái bởi vì việc Tiên hoàng băng hà nói muốn giữ hiếu, không thể cho Từ thiếu gia đón dâu nên kìm chế tức giận, sau này biết Mã Não mang thai hài tử cũng xem là bảo bối, trực tiếp cho làm Di nương, Lăng Y dù hận cũng không có cách nào.”
< g>Thi phu nhân lại nở nụ cười: “Ta thương yêu lo lắng cho hai tiểu ca và Trĩ nhi cũng không rảnh lo lắng cho nàng.” Lăng Tiêu nghe vậy nở nụ cười, Kinh Ngọc đúng là hiểu chuyện, từ lúc sinh huynh đệ sau này thường thường để nhũ mẫu ôm vào thăm hỏi Thi phu nhân, làm Thi phu nhân vô cùng yêu thích, bây giờ Thi phu nhân giáo dục nàng quản gia cũng rất chuyên tâm, hai người so với trước kia càng thân thiết hơn rất nhiều.
uổi chiều Lăng Tiêu đi tới Lãm Thúy Hiên một chuyến, thấy Sử Phái Lăng Tiêu trước tiên giáo huấn hắn một trận, Sử Phái vội vã quỳ xuống, cười khổ ha ha: “Lão Hầu gia hỏi ta, nói ta không thành thật khai báo sẽ đưa ta tiến cung làm công công hưởng phúc, ta dám không nói sao?”
< ng>“Vâng, chủ tử ngài cứ nói.” Sử Phái vội vã đứng lên, đem chuyện Lăng Tiêu giao phó cho đều ghi nhớ, lại đọc thầm trong đầu qua một lần, gật đầu: “Thần nhớ rồi, chủ tử còn có cái gì giao phó cho?”
< g>Buổi chiều lúc gia yến Lăng Tiêu đã sớm thay y phục đi vào cung, Hoàng Hậu trước tiên truyền gặp hắn nói nửa ngày mới truyền lui ra, Lăng Tiêu thấy Chử Dịch Phong như là đã khóc, biết y buổi chiều phỏng chừng lại đi Thái Miếu, Lăng Tiêu trong lòng thương tiếc nhưng trên mặt cũng không dám lộ ra, chỉ cho rằng không có chuyện gì hết.
L ng Tiêu trong lòng không nhịn được cười, thôi, dạy bao nhiêu lần mà cái tên ngốc này cũng không học được, có điều Chử Dịch Phong từ nhỏ đã có tính tình như vậy, Hoàng Thượng ngược lại không đến nỗi vì chuyện này phiền lòng.
T n tiệc ai về nhà nấy, chỉ có Lăng Tiêu, Chử Dịch Phong và Chử Dịch Cẩn muốn xuất cung, trên đường ra cung Chử Dịch Cẩn đối với Lăng Tiêu cười nói: “Biểu đệ ngày gần đây khỏe không? Ta nghe nói phương Bắc khí hậu không tốt nên bảo Vương phi chuẩn bị chút bông tơ da lông đồ vật đưa đến phủ, biểu đệ chọn thích thì dùng đi.”
ng Tiêu cũng lên xe, trở lại Thọ Khang Hầu phủ lúc này vẫn còn sớm, Lăng Tiêu trước tiên đi bồi tiếp Thi phu nhân nói một chút chuyện, lại đi tìm Lăng Hầu gia chơi vài ván cờ chờ Lăng Hầu gia ngủ mới trở lại phòng mình, không lâu lắm Bích Hà đi vào thấp giọng nói: “Thiếu gia, đã đi được rồi.”