Chương 7

Nhưng Thái tử không thèm nhìn các cô nương kia một cái nào, rót một chén trà hiến cho Thái hậu, kính cẩn nghe theo nói: "Mời Hoàng tổ mẫu uống trà."

 

Thấy vậy, Thái hậu cũng nhìn ra được, cháu trai này của mình không muốn tuyển phi.

 

"Thận Nhi, Hoàng tổ mẫu biết con xưa nay không gần nữ sắc, nhưng dù sao con cũng là Thái tử một nước, sao hậu viện có thể trống rỗng? Thận Nhi, hôm nay dù như thế nào thì con cũng phải tuyển một vị Thái tử phi."

 

Thái hậu nương nương tự mình nhét đóa hoa mẫu đơn kia vào trong tay Thái tử.

 


 

"Đương nhiên rồi."

 
Ta ở phía dưới vừa xem náo nhiệt vừa ăn bánh ngọt.

 
Mấy thị thiếp bên cạnh ta đang thảo luận sôi nổi xem Thái tử sẽ ban hoa mẫu đơn cho cô nương nào.

 


 


 

"Tóm lại đừng là cô nương nhà Trương lão tướng quân và Lý Thượng thư là được."

 
Ta bỏ bánh ngọt sữa bò vào trong miệng nhấm nuốt, trơ mắt nhìn Thái tử đi về phía bên này.

 


 

H ít… Không thể nào, không thể nào, Thái tử điên rồi à, hắn cũng không thể chọn Thái tử phi trong đám thị thiếp chúng ta chứ!

 



Ta bỗng nhiên nghĩ đến, Triệu di nương hình như đã nói, Thái tử khen nàng ta xinh đẹp, còn muốn sủng hạnh nàng ta.

 

T hế là ta quay đầu nhìn về phía Triệu di nương, nàng ta đang ngượng ngùng cúi thấp đầu, thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn Thái tử.

 


 

Thái tử từ chối Thái hậu ở trước mặt mọi người, khăng khăng muốn lập một thị thiếp làm Thái tử phi, nghĩ thôi đã thấy kích thích muốn bùng nổ rồi.

 


Ta đang xem náo nhiệt vui vẻ thì chợt phát hiện có thêm một đóa hoa mẫu đơn xuất hiện trước mặt.

 


 

T a nhìn đóa hoa trước mặt, rồi lại ngẩng đầu nhìn Thái tử đứng trước người ta, bánh ngọt nghẹn lại trong họng một chút.

 

Không… Không phải chứ?

 


 


Ta trầm mặc…

 
< Thái tử thật sự có tình cảm vô cùng sâu đậm với Triệu di nương, sợ Thái hậu làm khó Triệu di nương nên đặc biệt chọn ta làm lá chắn.

 
Thái tử gọi là Thận Nhi gì đó đúng không? Thận Nhi này thật đáng c.h.ế.t mà, sao Thương Dịch không làm thịt ngươi đi chứ!

 


 

"Không, ngươi xứng."



 

Mẹ nhà ngươi, tiện nhân Thận Nhi.

 

Ta tức đến mức gần như muốn cắn nát răng, ánh mắt của Thái hậu hận không thể chơi c.h.ế.t ta, mà ta lại không thể không giả vờ tỏ vẻ nhát gan sợ phiền phức.

 
"Điện hạ cũng đừng nói đùa với thiếp, thiếp chỉ là…"

 

 

 
Con ngươi Thái hậu hơi co lại, không thèm nhìn ta thêm chút nào nữa, lảo đảo chạy chậm về phía cửa.

 


 

Chỉ có ta không hiểu ra sao.

 

Bệ hạ không phải cha của Thái tử sao? Bệ hạ làm sao?

 

Trên bàn trước mặt ta vẫn đặt đóa hoa mẫu đơn mà Thái tử để lại, ta trả lại nó cho thái giám bưng khay.

 

Thái giám kia lại cười như không cười nhìn ta chằm chằm: "Coi như ngươi thức thời."

 
< />Ta trầm mặc cúi đầu.

 

 

Trò cười.