Chương 1: Từ Hôn

Edit: Con Kien Cang (15/09/24)

 

Hoàng hôn đang buông xuống dần, tia sáng cuối cùng trên bầu trời cũng đang dần tắt.

 


 


 


 

Vị đại thẩm vác cuốc từ trong ruộng về, trong tay xách theo giỏ trúc, vui tươi hớn hở đi tới nói: "Vi nha đầu, sao ngươi lại đứng ở đây?"

 
Bạch Vi vén tóc, sắc mặt ửng đỏ, nũng nụi nói: " Đại thẩm, ta...... Ta đang đợi đại ca"

 

A i gặp ca ca mà ăn mặc đẹp như vậy chứ?

 


 

Bạch Vi xấu hổ gật đầu, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào vui vẻ, đồng thời cũng lo lắng bất an.

 

C ố Thế An năm nay đã đỗ thi Hương, trở thành cử nhân lão gia, hôm nay trong nhà bày rượu yến để chúc mừng một phen.

 

Phụ thân và ca ca đã cùng đi uống rượu..

 
/>Ban đầu đã thương lượng tốt, dù thi đậu, hay là thi rớt, thì hai người vẫn sẽ làm hôn sự.

 


 
< >Cố Thế An vụng trộm hẹn nàng ở chỗ này gặp mặt.

 


 
Hắn thi đậu cử nhân, Bạch Vi thay Cố Thế An vui vẻ. Giữa hai người chênh lệch, làm cho nàng lòng sinh sợ hãi, sợ Cố Thế An sẽ vứt bỏ nàng.

 

Đáy lòng luôn có một thanh âm đang an ủi nàng, Cố Thế An không phải người vong ân phụ nghĩa.

 
Hắn nói thích nàng, nói cưới nàng, cũng không phải đều là vì báo ân.

 

Hôm nay trong đất hạn, cây củ đậu ăn sẽ ngon miệng, ngươi cầm lấy ăn thử đi."

 


 


 


 

C ố Thế An là một người cũng không chịu thua kém, giỏi đọc sách, bây giờ hai mươi tuổi, đã là cử nhân lão gia.

 

Vì báo đáp ân tình của Bạch gia, lúc thi đậu tú tài, đã chủ động đưa ra đề nghị muốn thành thân với Bạch Vi.

 

N gười trong thôn có ai không hâm mộ Bạch gia chứ?

 


 
Bạch Vi làm sao không biết người trong thôn ghen ghét nhà nàng dưỡng ra một cái cử nhân?

 

Trước đây thu dưỡng Cố Thế An, phụ thân nàng có một tay nghề thủ công, làm thợ điêu khắc đá thủ công, cuộc sống trong nhà dư dả. Cố Thế An cùng ca ca, đệ đệ của nàng được đi học đường đọc sách, nàng là nữ hài duy nhất trong nhà, cũng không giống như những cô nương khác trong thôn phải xuống đất làm việc. Khi đến ngày mùa, mới phụ giúp trong nhà nấu cơm.

 


 

Trụ cột duy nhất trong nhà ngã xuống, nên không còn đủ sức trả bạc cho ba người đi học đường.

 
Nàng và nương giặt quần áo may vá cho người khác, cắn răng gượng chống đỡ, kiếm bạc đưa đại ca cùng Cố Thế An đi thi tú tài.

 




 

Đại ca đã chủ động gánh vác gia đình, nhường Cố Thế An cùng đệ đệ tiếp tục đọc sách.

 

Nhiều người bàn tán sau lưng, nói Cố Thế An dù có giỏi đến đâu thì họ của hắn cũng là họ Cố chứ không phải họ Bạch.

 
Bạch gia bị điên rồi, mới nâng nhi tử của nhà người khác mà bỏ qua nhi tử của mình.

 

Còn tốt, Cố Thế An có ơn tất báo, là một người có lương tâm, nên đã đề nghị hôn ước với Bạch Vi.

 

S au khi hai người quyết định hôn sự, người trong thôn mới không còn bàn tán nữa.

 


 

Bạch Vi nhìn trời đã tối, thời gian ước định đã trôi qua, Cố Thế An còn không thấy bóng dáng, trong lòng ngày càng bất an.

 

N àng chuẩn bị đi đến nhà Cố Thế An để tìm hắn, vừa mới bước chân, thì thấy Cố Thế An hướng nàng đi tới.

 


 

Cố Thế An mặc trường sam màu xanh, dáng người ôn nhuận nho nhã, da mặt trắng nõn bởi vì uống rượu mà nhiễm lên mảng hồng, một đôi mắt phá lệ trong suốt hữu thần.

 
Bạch Vi bị hắn nhìn chăm chú, đôi mắt nheo lại của Cố Thế An dường như ẩn chứa một loại dịu dàng khác.

 

Mặt của nàng càng đỏ bừng, tim đập thình thịch.

 
< />"Ta đưa cho muội bảng chữ, muội đã luyện xong chưa?"

 
Cố Thế An nhìn, mỉm cười.

 
< >Bạch Vi xiết chặt ngón tay, cắn môi dưới: "Còn...... Còn không có."

 


 
r/>Bạch Vi bất an nhìn về phía Cố Thế An: "Huynh biết mà, ta rất ngốc, ta có học chăm chỉ đến mấy cũng không đọc được mấy chữ...... Huynh nói chờ huynh đem ta thú vào cửa, sau đó nhập sĩ, lại tay bắt tay dạy ta cách nhận biết chữ và luyện tập thư pháp."

 
Cố Thế An đánh gãy lời nàng, thất vọng nói: "Vi muội, ta bây giờ là cử nhân, sau này lại là tiến sĩ, thậm chí vào nội các làm tể tướng, lưu danh sử sách, làm rạng rỡ tổ tông, tuyệt sẽ không dừng bước tại chỗ này. Phu nhân của ta một chữ lớn cũng không nhận biết, sẽ làm cho người ta chê cười"

 
< >"Thế An ca, huynh muốn nói gì? Ta...... Ta sẽ cố gắng nhận thức chữ, đem chữ luyện giỏi......Kỳ thi mùa xuân huynh trở về, ta chắc chắn có thể nhận biết được hết tất cả chữ viết."

 
< />Câu nói này giống như một quyền đánh vào tim Bạch Vi, khuôn mặt đỏ bừng trong nháy mắt tái nhợt, trong đôi mắt hoa đào hiện lên sự hoảng sợ, ngón tay nắm lấy tay áo của Cố Thế An, dường như chỉ có làm như vậy, mới có thể nắm chặt hắn.

 


 

"Giải trừ hôn ước." Cố Thế An kéo tay Bạch Vi ra, nói: "Mấy năm này Bạch gia các ngươi đã bỏ bao nhiêu bạc, ta sẽ tính toán tất cả rõ ràng trả lại cho các ngươi."

 
r/>Bạch Vi sững sờ, nước mắt rơi từng giọt lớn, một trái tim rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

 
"Thế An ca, đừng giải trừ hôn ước......"

 < >
Bạch Vi không muốn khóc, thế nhưng nước mắt mất khống chế cứ không ngừng rơi xuống, dù có lau thế nào cũng không thể lau đi được.

 
>"Ta sẽ không đồng ý, là ngươi nói muốn thú ta, ngươi chỉ có thể thú ta...... Ta sẽ luyện giỏi chữ, ngươi tin tưởng ta, ta có thể học được một nghìn chữ trong một tháng mà? Không muốn từ hôn, ta van cầu ngươi......"

  r/>
Bạch Vi bật khóc nức nở, thương tâm gần chết.

 
Nàng từ nhỏ đã thích hắn, vừa vặn Cố Thế An cũng thích nàng. Khi hắn nói muốn thú nàng, không biết nàng đã có bao nhiêu vui vẻ!

 


 

Ở trước mặt Cố Thế An, nàng không có bất kỳ sức mạnh nào, chỉ có thể gắt gao nhớ kỹ bốn chữ này.

 


 


 
< >



Bạch Vi chính là không chịu đồng ý.

 

C ỉ cần nàng không hé miệng, Cố Thế An sẽ không chủ động giải trừ hôn ước.

 

 


 
Cố Thế An yêu quý danh tiếng nhất.

 
"Ta sẽ không đáp ứng, Thế An ca, ngươi nói thi đậu cử nhân sẽ thú ta. Ta đây liền về nhà tìm phụ thân ta, lập tức cho chúng ta thu xếp hôn sự."

 


 


 
Hắn vội vàng đuổi theo.    & nbsp;  [Đọc truyện chính edit trên Wattpad.com/ Monkeyd.net]

 
Bạch Vi chạy nhanh hơn.

 


 

B ạch Vi giãy dụa kịch liệt , nước mắt càng rơi nhiều hơn: "Ngươi thả ta ra, coi như ta chết, cũng sẽ không đáp ứng từ hôn!"

 

Từ hôn, đừng nói nàng không gả được, cả nhà đều sẽ trở thành trò cười cho toàn thôn.

 

Nàng có c.h.ế.t cũng sẽ không lui!

 

Cố Thế An nhìn Bạch Vi khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, trong mắt lóe lên chán ghét, uy h.i.ế.p nói: "Ngươi không biết tốt xấu, đừng trách ta bất niệm cựu tình, hủy hoại con đường công danh đệ đệ ngươi."

 
r/>Bạch Vi ngừng giãy dụa, không thể tin nhìn về phía Cố Thế An, nhìn thấy sự chán ghét trong mắt hắn, hắn không còn là người trong trí nhớ ôn nhuận như ngọc, khiêm tốn nữa mà đã trở nên rất lạ lẫm.

 


 


 
>Phụ thân mới bốn mươi tóc đã hoa râm, so cùng tuổi muốn già hơn mười tuổi, vì tiết kiệm bạc cho hắn đọc sách, không chịu uống thuốc, trên tay bị thương không có dưỡng tốt, trời mưa xuống liền vô cùng đau đớn. Nương vì kiếm thêm chút bạc, mỗi ngày thiêu thùa may vá đến khuya, bị thương con mắt, gió thổi qua liền chảy nước mắt. Còn có ca ca......

 
< br/>Nhà bọn họ vì Cố Thế An trả giá nhiều như vậy, chưa bao giờ phàn nàn kể khổ, cũng chưa từng hối hận bao hết chuyện của hắn.

 


 

Phúc đâu chưa có hưởng được, nam nhân vô lương tâm này, vì buộc nàng từ hôn, dùng đệ đệ uy h.i.ế.p nàng!

 

Hắn vô tình làm trái tim nàng băng giá.

 


 
Cố Thế An nắm chặt tay Bạch Vi, bị đ.â.m trúng tâm tư, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.

 

"Ta sẽ không để cho ngươi được như ý!"

 

ạch Vi rút tay ra, hung hăng lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, định về nhà vạch trần bộ mặt thật của Cố Thế An!

 

" Bạch Vi, ngươi rượu mời không muốn mà muốn rượu phạt, vậy thì chớ có trách ta tâm ngoan thủ lạt."

 
Cố Thế An đáy mắt thoáng qua ngoan lệ, hắn đưa tay đẩy Bạch Vi xuống rìa ruộng, rơi vào cái giếng dùng để tưới tiêu.

 

Hắn đứng bên giếng nước, nước b.ắ.n tung tóe làm ướt trường sam của hắn.

 


 
< >"Kiếp sau nên thông minh một chút, nên biết người nào là ngươi có thể trêu chọc, người nào là ngươi không thể với cao."