Chương 6: Phu Thê
Bạch Vi ăn xong một bát mì, Bạch Mạnh đem Lưu lang trung mời đến.
Thẩm Ngọc bị thương, cũng là thỉnh lang trung trên trấn đến khám.
Bạch Vi muốn thỉnh một lang trung khác, Bạch Mạnh đã mời Lưu lang trung trong thôn đến.
< Khi Giang thị nghe vậy, thế mới biết Cố Thế An đã lừa gạt! Hắn cùng lang trung trên trấn thông đồng với nhau, xem mạch cho Thẩm Ngọc, người không bị thương nặng nói thành người sắp chết, suýt chút nữa chậm trễ bệnh tình Thẩm Ngọc!
Bà tức giận phải toàn thân phát run: “Tốt lắm! Hắn cùng Vi Vi giải trừ hôn ước vẫn còn chưa yên tâm, lo lắng chúng ta ỷ lại vào hắn, cố ý đưa ra biện pháp xung hỉ để Vi Vi thành thân, hắn lòng dạ đen tối như thế nào a!”
Lưu lang trung mặc kệ việc nhà bọn họ, sau khi châm cứu cho Thẩm Ngọc, viết đơn thuốc, chỉ vào Bạch Ly theo ông đi lấy thuốc.
< />“Ba thang thuốc, sáu mươi văn tiền.”
Giang thị sắc mặt biến đổi, dùng hai tay kéo tay áo, lắp bắp nói: “Ta...... Ta có thể cầm lương thực trả được không?”
Tất cả bạc ở nhà đều lấy ra chuẩn bị cho hôn sự, bà con hàng xóm đều cầm lương thực đến tặng lễ, trong tay một đồng cũng không có. Bạch Mạnh cứu Thẩm Ngọc nên bị thương ở chân, ở nhà nghỉ ngơi không có đi kiếm được bạc, lại chỉ có một ít lương thực. Chút lương thực này trả xong tiền xem bệnh, lương thực trong thùng gạo còn dư lại, chỉ đủ khẩu phần lương thực cả nhà trong một ngày .
Lưu lang trung gật đầu đáp ứng, thu dọn đồ đạc rời đi.
iang thị vội vàng đuổi theo, đưa lương thực cho Lưu lang trung .
B h Vi ý thức được tình huống trong nhà rất quẫn bách, sáu mươi tiền đồng lấy không ra, sợ là nghèo đến sắp chết đói.
B ạch Mạnh rõ ràng nhất tình cảnh nhà mình, giữa lông mày nếp nhăn nhiều thêm mấy đường, sờ lấy thương thế của chân mình, trong lòng suy nghĩ ngày mai đi trên trấn tìm việc làm.
>“Ca, hắn không có người nhà hả??” Bạch Vi vơ vét ký ức trong đầu, chính xác chưa từng gặp qua Thẩm Ngọc.
Bạch Mạnh nói: “Hắn là hai năm trước chuyển đến thôn chúng ta, một người sống một mình ở trên núi, ta và hắn cùng đi làm bảo tiêu áp hàng cho người ta mới quen biết.”
Bạch Vi nhíu mày, khó trách Bạch Mạnh trực tiếp đem người khiêng về nhà.
Đột nhiên xuất hiện một trượng phu, vẫn là một người nam nhân xa lạ, cho dù khả năng tiếp thu của nàng có mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể thản nhiên tiếp nhận như vậy.
Thẩm Ngọc cũng không mở miệng, mà là nhìn về phía Bạch Mạnh ở cuối giường .
“Ta rót cho ngươi cốc nước.”
Bạch Vi tỉnh lại cuống họng khó chịu, thầm nghĩ Thẩm Ngọc cổ họng nhất định cũng khô khốc, khàn khàn đau.
Tron g lúc gắn mê man, hắn đem mọi chuyện bọn họ nói đều tinh tường nghe vào trong tai, hiểu rõ đại khái tình huống trước mắt.
Lúc biết được mình cùng Bạch Vi thành thân, hắn cảm thấy mê mang.
Bạch Mạnh vội vàng hướng Thẩm Ngọc giải thích, hơn nữa bày tỏ xin lỗi: “Lúc đó tình huống hai người các ngươi nguy cấp, bất đắc dĩ mới để cho các ngươi xung hỉ.”
< Thẩm Ngọc rất khoan dung, cũng thông tình đạt lý, người nhà họ Bạch mặc dù có tư tâm, nhưng bọn họ cũng vì hắn suy nghĩ, nên cũng không trách Bạch Mạnh tự tác chủ trương.
r/>Hắn mở miệng, giọng khàn khàn, khô khốc: “Đa tạ Bạch huynh xuất thủ cứu giúp, nếu không phải ngươi, ta cũng không còn mạng sống.”
Bạch Mạnh giật mình, Thẩm Ngọc có bản lĩnh thật sự, bình thường sơn phỉ không có cách nào làm hắn bị thương, có thể làm hắn bị thương nặng như vậy, xem ra lần này gặp phải khó khăn lớn.
Vừa mới hỏi Bạch Vi, nàng không có phản đối, hẳn là đáp ứng.
Há mồm muốn nói cái gì đó, trông thấy trong ánh mắt Bạch Mạnh đối với Thẩm Ngọc lộ ra khẩn cầu, trái tim gắt gao co rụt lại, buông xuống đôi mắt, nói không nên lời cự tuyệt.
< />Nàng và Cố Thế An giải trừ hôn ước, nếu như bị Thẩm Ngọc vứt bỏ, danh tiếng bị phá hủy, càng khó gả đi.
ạch Mạnh nghĩ tới chỗ này, không tiếc lợi dụng tình nghĩa ít ỏi của mình, đi cầu Thẩm Ngọc chấp nhận chuyện thành thân.
Thẩm Ngọc suy tư, tự nhiên cũng nghĩ đến điểm này. Nghe nói Bạch Vi đồng ý, trong mắt lướt qua kinh ngạc. Hướng nàng nhìn lại, đem phản ứng của nàng nhìn vào đáy mắt, nàng rất bài xích hôn sự này, cũng không thích hắn.
< >Bịch, cửa bị đóng lại.
Bạch Vi cùng hắn nhìn nhau một lúc, ánh mắt rơi vào y phục hắn nửa mở rộng trên lồng ngực, lồng n.g.ự.c rộng lớn rắn chắc với những đường cơ săn chắc và mịn bóng ẩn trong quần áo, mơ hồ có thể trông thấy hai khối cơ bụng săn chắc, giống như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tinh xảo, chỉ tiếc, hai vết sẹo dữ tợn bao trùm bên trên, phá hủy mấy phần mỹ cảm, tăng thêm mấy phần tì vết.
Thẩm Ngọc chỉnh lý quần áo tốt, buộc lên dây thắt lưng.
Hắn nhìn về phía nàng, trước tiên mở miệng: “Ta biết ngươi không hài lòng với hôn sự này, đáp ứng huynh trưởng người chỉ là kế sách tạm thời. Ngươi và Cố Thế An vạch mặt, mọi chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng, hôn sự giữa ta với ngươi nếu không thành, sẽ gây ra sóng gió, đối với ngươi cùng Bạch gia rất bất lợi. Việc đã đến nước này, chúng ta tạm thời giữ im lặng, chờ sự tình lắng lại, hoặc sau đó ngươi gặp được người mình thích, chúng ta lại đem hôn sự này hủy bỏ.”
< Bạch Vi kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Ngọc, hắn sắc mặt nghiêm nghị, rất thận trọng đối với chuyện này.
Bạch Mạnh là thân nhân của nàng, một lòng vì nàng, nên nàng không đành lòng cự tuyệt.
< />
Còn đối với Thẩm Ngọc mà nói, Bạch Mạnh là bằng hữu tốt của hắn, lại có ân cứu mạng, làm sao vào lúc Bạch gia nghèo túng, lại có thể rời đi, đem Bạch gia đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió?
Bạch Vi tán đồng cách đánh giá của Bạch Mạnh đối với hắn, trọng tình trọng nghĩa, có trách nhiệm, cùng Cố Thế An so sánh, hắn mới là quân tử lỗi lạc.
Bạch Vi hỏi ngược lại.
/>Vậy cũng chưa chắc, chuyện sau này cũng không ai nói trước được đâu?
Nàng ngồi ở mép giường, nghiêng người nằm xuống.
< />Thẩm Ngọc đột nhiên nhảy xuống giường, trên giường hình như có cái đinh ghim hắn.
Thẩm Ngọc nhìn thấy Bạch Vi rất tùy ý, âm thầm hít một hơi thật sâu.
Dù sao thì chúng ta cũng phải chung sống dưới một mái nhà trong một thời gian, vì không ngủ được nên nếu tìm hiểu nhau một chút, thì sau này chung sống cũng sẽ không lúng túng.
“Hai mươi tám.”
< >Bạch Vi mở to hai mắt, chớp chớp, lớn hơn nàng mười một tuổi.
“Ta có chút tin tưởng ngươi không sẽ lấy vợ.” Bạch Vi điều chỉnh tư thế thoải mái, lười biếng nằm trên giường, rất ngạc nhiên trước mặt một người nam nhân xa lạ, cô không có chút phòng bị nào, ngược lại rất tự nhiên trò chuyện: “Ở đây không chỉ là nữ tử, chính là nam tử niên kỷ càng lớn, càng không có cô nương nguyện ý gả. Ta nghĩ ngươi yêu cầu rất cao, sẽ không tùy tiện chấp nhận một cô nương, lại không có bạc, cô nương tốt sẽ không nguyện ý gả cho đại thúc nhiều tuổi hơn so với nàng lại còn nghèo.”
Tại thế kỷ 21, ba, bốn mươi tuổi là độ tuổi tốt nhất của nam nhân.
Nhưng mà ở chỗ này, đích thật là đại thúc.
Trong thôn nam tử, rất nhiều người mười mấy tuổi liền cưới vợ.
Thẩm Ngọc: “......”
Ngón tay hắn khẽ động, thổi tắt ngọn nến.