Chương 14: Bệnh tâm thần

Cảnh quay cuối&n cùng ở Australia& p;chính là cảnh& ;nhảy dù trên&nb hông, trước khi cho khách mời quay thì đã thử trước qua một lần, trong đó có một cô gái chiều cao đáng nể, khóc lóc nữa giờ rồi mới nhảy, công việc này chính là như vậy, nếu bọn họ không nếm trải, thì mọi người mãi mãi cũng sẽ không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, không thể biết các thí sinh khách mời có thể làm được hay không.

“Chị A sp;thật ra hôm&nb nay chị không&nbs ần phải cùng&nb ảy thử với&nbs g tôi.” Giang Sơn nói.

Bì Dập&nb n thuận miệng&nb áp: “Nhảy dù&n ên không miễn&nb hí, vì sao t nbsp;lại không chơi chứ.”

Giang Sơn run lên, cảm thán một tiếng, nói: “Chị thật sự biến thái ···”

Bạn ở vừa nói chuyện vừa phải chuẩn bị các bước quan trọng để tiến hành quay cảnh&nb cuối cùng- nhảy ;dù trên không&nb cho các khách  ời, Bì Dập An tránh  ía sau máy qu , viết thêm   số lời tho bsp;cho Ngôn Tinh Đồ xem.

Sau khi các khách mời lên máy bay thì đã không phải là phạm vi công tác của tổ   tập nữa, t nbsp;dịp rảnh r bsp;có mấy ngư p;chạy đi tranh&n ;thủ ăn cơm.

Nhiệt đ ;ở Australia lúc& p;này cũng không& p;phải là quá&nb ao, trung bình  là 20°, mấy hộp cơm để chồng chất ở dưới đất cũng không sao.

Lúc Tinh Tinh mở hộp cơm ra thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa đưa miếng cà chua&nbs ào miệng vừa&nb m thán nói:  n nhớ lần t  chúng ta đến sa mạc quay không, vất vả lắm mới có được 15 phút để ăn cơm thì cơm đã bị thiu rồi.”

“Nhưng&nbs sp;nhất lúc đó& tốt xấu gì   có cơm ăn,& p;cái lần mà&nbs  mì gói với nước lạnh mới là ấn tượng đó!” Tiểu A phản bác.

Mấy ngư p;trong tổ biên&n ;tập đều không nhịn được cư ;Bì Dập An nhìn hộp khoai tây nghiền thở dài, nói: “Nếu có cơm thì tốt rồi”.

Á Nam&n rợn mắt liếc&n  một cái,  nbsp;mơ tưởng c sp;gì hả? Có&nbs  là được rồi.”

Không n sp;bữa cơm tối& hôm đó thật&nbs nbsp;là có cơm&nb trắng, mà còn&nb ó quả cherry tráng miệng nữa.

Á Nam  c một muỗng   trắng đầy  nbsp;nhét vào mi  cảm thán nói: “Bì Dập An cậu đúng là nói một câu thành sấm truyền đó.”

Đông ca đúng lúc cũng đến ăn cơm, nghe vậy trừng mắt nhìn Á Nam một cái, nói&nbs ư đùa: “Á  bsp;cậu rốt cụ ;tốt nghiệp ở& rường nào vậy hả, bốn chữ thành ngữ đó không dùng được. Cái này phải gọi là tâm tưởng sự thành.”

“Nếu&nbs nbsp;câu như anh&n p;nói, thì có&nbs ghĩa là có n i cố ý ư. ;Á Nam lập tức cãi lại, còn nói thêm: “Nhưng mà con người Cố Duyên coi như cũng chấp nhận được, thế mà cũng biết mời toàn bộ tổ văn nghệ tổng hợp ăn một bữa, cuối cùng là anh ta kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ!”

Bì Dập An sửng sốt, hỏi: “Đây là Cố Duyên mời?”

Đông ca ho khan một tiếng, có chút chột dạ nói: “Đúng vậy.”

Bì Dậ An ăn không v nbsp;nữa, qua loa& sp;một lát sau&nb đó lập tức&nbs nbsp;lại làm việc.

Hôm sau là sẽ đến địa điểm quay cuối cùng - Nhật Bản, bộ phận hậu cần tối nay sẽ  bsp;trước một b bsp;để chuẩn b p;công việc của ;Bì Dập An c h là giải thích kịch bản và chăm sóc khách mời, đương nhiên là vẫn phải luôn đi theo Ngôn Tinh Đồ.

Điều đ ;nói là Ngôn Tinh Đồ ở  nbsp;một gian phòng với&nb Cố Duyên.

Lúc này& p;Ngôn Tinh Đồ&n nằm trên giườn p;Cố Duyên vừa& rửa mặt đi ra khỏi phòng tắm, ;tóc ướt hết&n t nửa, khuôn  t đẹp kỳ l p;với mớ tóc dính lên mặt.

Bì Dập An và Đông ca đều ở phía sau máy quay xem xét, Đông ca thở dài nói: “Cùng& một thành phần& xuất thân, sao&nb cậu ta có th bsp;trưởng thành thành như vậy nhỉ?”

Bì Dập An cúi đầu cười cười, nhỏ giọng vui đùa nói: “Có lẽ lúc Nữ Oa sáng tạo ra   người, hắn&nbs nbsp;được nặn  sp;cách nắn nót, p;còn anh là  y một cục bùn gắn vào.”

Cố Duy p;nhìn vào tấm&n gương thấy Bì&n ập An nói đ bsp;với người khác, đáy mắt chiều hôm càng tối tăm, thầm nghĩ cô ấy đến đây làm việc hay đến đây đùa giỡn.

Sau đó&n xoay người nói&n với Ngôn Tinh&nbs ồ: “Cậu trở& nbsp;là phải quay sp;ngay Cẩm Y Vệ đúng không?”

Ngôn T nbsp;Đồ lập t ;ngồi dậy, ánh& mắt sáng quắc&n hìn Cố Duyên&nbs i: “Anh Duyên, làm sao mà anh biết vậy?”

Hai khách mời trò chuyện biên kịch tự nhiên là phải theo sát.

Cố Duyên dùng dư quang nhìn lướt qua Bì Dập An cuối cùng cũng im lặng, vừa lòng& cười cười, nó với Ngôn Tinh&nbs ồ: “Tôi sao&nbs  không biết chứ, đạo diễn Tào cũng khá thân thiện.”

Bì D p;An vội vàng&nbs iết lên bảng&nb ắc thoại bốn&n ữ ‘thỉnh giáo ỹ thuật diễn’ cho Ngôn Tinh Đồ xem.

Ngôn Tinh&nb p;Đồ ngầm hiể ;lập tức nói&nb i Cố Duyên:  h Duyên, thật ra em vẫn r bsp;lo lắng, nghe& sp;nói đạo diễ ;Tào rất nghiêm& ;khắc. Anh diễn tốt như vậy có thể thị phạm một chút cho em rút kinh nghiệm không?”

Câu n sp;cũng không ph bsp;là nịnh nọt p;Cố Duyên chính p;là thủ khoa&nbs úc thi đầu vào, mấy năm sau đó tuy rằng cũng vừa đi học vừa làm nghề nhưng thành tích chưa từng bị thụt lùi, năm nào cũng đều là hạng nhất, huống chi hắn còn được đề cử Nam chính Giải Kim Tượng.

Cố Duyên cười cười, nói: “Được chứ, cậu muốn xem tôi diễn đoạn nào?”

Ngôn Tin sp;Đồ hai mắt&n áng lên, cậu&nbs  vốn dĩ cũn sp;không trông c bsp;vào việc Cố Duyên có thể đáp ứng ngay, cho nên hưng phấn nói: “Vậy ‘Kế thừa Đế nghiệp’ đi, đoạn quyết liệt với hoàng hậu đó, được không, em đã xem rất nhiều lần!”

“Cũng  nbsp;phải không  , nhưng mà ph  có người d nbsp;phụ, ở đây làm gì có ai đóng vai hoàng hậu cho cậu chứ?” Cố Duyên nhẹ nhàng quăng ra một câu.

Ánh mắt&n của mọi người ều dồn về  nbsp;Bì Dập An,&n ;trong phòng này&n p;chỉ có một mình  nbsp;là nữ, Tiể p;Hoa và Thanh  Y đều đã  p;ngủ rồi, khôn p;thể gọi người ta dậy được.

“Đừng... g nhìn tôi. T  không biết  n xuất.” Bì&nbs  An bị một& ;tá đôi mắt sáng lấp lánh làm cho sợ đến mức lùi về sau một bước.

Ngôn Tin sp;Đồ nhảy xu p;giường túm l p;cô đẩy ra  ớc máy quay, chắp tay trước ngực cầu xin: “Chị An, xin chị giúp đỡ!”

Cố Duy ;ở bên cạnh,&nb óe miệng lặng&n ẽ nhếch lên&nbs  độ cong sung sướng. Hắn...

Giống như đã thực sự đặt mình trong hoàng cung tráng lệ huy hoàng, nhìn Trần Hoàng& ;Hậu A Kiều   diện tấm g  đồng, duỗi&nbs  lấy cây lược khắc hoa mẫu đơn, thấp giọng nói: “A tỷ lúc nào cũng minh diễm động lòng người như vậy.”

Trần A Kiều nhìn nam tử đầu đội thập nhị lưu miện qua tấm gương đồng, cười cư p;nhẹ giọng hỏ p;“Triệt đệ,  Tỷ so với V sp;thị kia thì sao?”

Lưu Tri sp;vén sợi tóc&n ra sau tai cho& nbsp;nàng cẩn th nbsp;nghe vậy khô nbsp;cần nghĩ ngợi đáp: “Nhạc tỳ mà thôi, sao có thể so sánh với A tỷ được.”

Cảnh kế tiếp chính là Lưu Triệt ôm A Kiều qua giường triền miên, ôn tồn nhắc nhở&n ững chuyện năm& xưa, Bì Dập  nbsp;ngồi ở trê p;ghế chờ Cố Duyên ôm, vừa xấu hổ, vừa khẩn trương, cả phòng đều nhìn chăm chú vào cô, còn có cái máy quay phim nữa, Bì Dập An lại cắt sâu một cảm nhận, diễn viên không phải là công việc dành cho người làm.

Lúc đượ ;một cái khuỷu& tay ôn nhu b bsp;lên, những g sp;Bì Dập An   nghẹn trong phút chốc sắp hét ra miệng, cô nhắm chặt hai mắt không dám nhìn thẳng vào Cố Duyên.

Bì Dập An bị hắn đặt trên giường, sau đó thấy hắn nằm nghiêng qua cánh tay gối  ới đầu cô,&nbs nbsp;tay khác nhẹ sp;nhàng vuốt ve& p;lưng cô, Cố Duyên nhỏ nhẹ ôn tồn thì thầm bên tai cô.

“A tỷ,&nb n nhớ khi cò bsp;bé, cô mẫu&n hỏi trẫm, nếu& ưới A Kiều  nbsp;vợ thì có thích không... bsp;Cố Duyên mặ p;dán trên đỉnh ;đầu Bì Dập&nb  thần sắc si mê, đôi mắt lại mang theo một tia oán hận, ngũ vị tạp trần.

Bì Dập An cứng đờ chôn trong lòng Cố Duyên, nằm trên giường hắn, quanh mình tất&nb cả đều mùi&nbs nbsp;hắn, vì hắ p;mặc áo mỏng,& cho nên gương mặt Bì Dập An dán vào trên ngực hắn cũng có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ từ cơ thể hắn.

Tiếng tim đập rộn ràng, Cố Duyên không hề giống với biểu hiện dương dương tự đắc& nh thường của&n ắn, Bì Dập  bsp;trong nháy mắ bsp;đột nhiên cảm thấy hắn còn khẩn trương hơn so với mình.

Cánh môi& p;hắn dường nh ;là dán sát   tai cô, giọ nbsp;nói đê mê&n không rõ tiếng: “Trẫm nói, nếu có được A Kiều, thì mang về giấu đi, kim ốc tàng kiều.”

Bì Dập An ngăn không được run run, thật sự dựa vào gần quá.

Ngôn Tinh Đồ và Đông ca cũng xem đến choáng váng, chỉ là một chương trình truy nbsp;hình thực t bsp;Cố Duyên còn p;có thể diễn&n uất chuyên nghiệp thân mật đến mức như vậy với Bì Dập An, không xem bọn họ ra gì, thật sự là làm người ta líu lưỡi.

Vốn dĩ chỉ là một căn phòng không quá lớn, bây giờ không khí ái muội trong nháy mắt càng làm nó nhỏ bé hơn, rõ ràng hai người vẫn quần áo hoàn chỉnh, nhưn sp;nhân viên quay& sp;phim làm sao&nbs ;cũng cảm thấy& rằng bọn họ lập tức có thể cởi sạch rồi làm nhau luôn vậy.

“Có th cắt chưa?” Bì& ập An cuối   cũng không c u nổi nữa, nghẹn ngào nhỏ giọng hỏi Cố Duyên.

Cố Duyê sp;lướt tay vuố p;qua mái tóc  ô một cái,  nbsp;dùng âm thanh bsp;chỉ có bọn họ nghe được với nhau nói: “Là do cô đi nhầm phòng, cô bạn sinh viên chuyển trường ạ.”

— — — —

Đêm đó,&nb  Bì Dập An&n ;nằm trằn trọc trên giường ở& hách sạn thì&nbs ận được một tin nhắn.

Là một& số lạ, nhưng&nb  phong cách n  chuyện mà x  thì chỉ c sp;liếc mắt một cái đã có thể biết được chủ nhân của nó là ai.

Tin nhắn&nbs chỉ nói một&nbs : tôi ở dư sp;lầu.

Bốn chữ hết sức ngắn gọn, giống y như bản thân hắn.

Bì Dập&n n cả kinh l bsp;tức từ trên ;giường ngồi d sp;lúc quyết đ sp;làm bộ không nhận được, tiếp tục đi ngủ thì lại thấy một tin nhắn mới tiếp tục đến: xuống dưới.

Bệnh tâm thần hả!

Bì Dập&nb  chỉ một ch bsp;nữa là đập điện thoại, cô cẩn thận suy&nbs hĩ một lát rồi vẫn quyết định đi xuống lầu. Cô muốn biết rốt cuộc là Cố Duyên muốn gì.

Lúc thay&nbs quần áo không&nb ẩn thận đã&nbs  thức Á Nam, sp;cô ấy mơ mơ màng màng hỏi&nb ô làm gì đ sp;Bì Dập An  nh phải nói   bụng ngủ không được, đi tìm đồ ăn.

Á Nam t  mình tiếp t nbsp;ngủ, Bì Dậ p;An thở phào&nbs hẹ nhõm, đột&n iên cảm thấy bản thân mình sao lại giống với yêu đương vụng trộm vậy?

Cũng may&n ;Cố Duyên còn&nb iết tìm một&nbs  kín đáo tro nbsp;lúc chờ đ sp;Bì Dập An tìm được hắn trong một chỗ rẽ tăm tối.

Hắn đã& hay quần áo,   loại áo li bsp;mũi hoodie đơ bsp;giản, bên dư bsp;mũ áo còn đeo một cái vành nón lưỡi trai ép rất thấp, che đậy mặt hắn kín mít, nhưng Bì Dập An vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra ngay.

Cho dù  là ở giữa  bsp;đám người p  Tây cao ráo, bsp;thì Cố Duyên p;vẫn rất nổi bật, chân dài eo thon, vai rộng khuôn mặt nhỏ, bất cứ lúc nào cũng lấp lánh như một viên kim cương sáng nhất.

Trong tay& sp;hắn còn cầm& theo một cái  p cơm bằng g , trực tiếp  t vào tay Bì Dập An.

“Tưởng Đ sp;nói tối hôm&n nay cô không   ăn nhiều.”&nbs nbsp;Duyên ngữ khí vẫn bình bình đạm đạm, nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài cũng không thể hiện cảm xúc gì. Nhưng thái độ thì cứ giống như là bạn bè thân thiết nhiều năm của Bì Dập An, hỏi: “Không phải nói muốn ăn cơm sao? Sao lại không ăn nhiều một chút.”

Bì Dậ ;An chân mày  ắn chặt, cô&nbs  thấy toàn t  đều khó chịu, nghẹn nửa ngày mới nói ra được một câu, “Cố Duyên, anh có ý gì?”

Cố Duyên cũng không biết bản thân mình là làm sao nữa, đột nhiên nổi điên chạy đến ây tìm cô, r bsp;ràng biết có p;bao nhiêu nguy&nb p;hiểm, nhưng là hắn thật sự không nhịn nổi.

Bộ dạng ngoan ngoãn của cô nằm trong lồng ngực hẳn đã thiêu đốt hắn đến mức cả&nb i khó chịu k nbsp;nóng, cho nên bsp;chỉ muốn t p;nhìn cô một cái.

Nhưng ở trong mắt cô, hắn nhất định là một kẻ không đàng hoàng.

Nghĩ vậ sp;hắn có chút&n bực bội đè&nbs  vành nón, r bsp;mắt nhìn mũi p;chân cô, nặng nề nói: “Cô không còn nhớ tôi sao?”

Bì Dập& An đương nhiên&n nhớ rõ, không&nb hải trong lúc&nbs uay khi hắn n  ra câu nói đó, thì cô đã nhớ lại trong nháy mắt còn gì? Nhưng mà như vậy

thì sao&nbs hứ? Ý hắn  nbsp;nói cho cô&nb ;biết, hắn đã& ừng gặp qua  nbsp;mất mặt thế nào à?

“Nhớ, vậ thì sao?” Bì&nbs p An không rõ bsp;hắn có ý&nbs , đối với  sp;lúc nóng lúc lạnh, lúc không vui thì có thể trước mặt mọi người chỉ trích thái độ làm việc của cô không tốt, lúc vui thì có thể mời cả tổ ăn cơm chỉ vì một câu muốn ăn của cô.

Cố Duyên&n không nói lời&nb ào, hai tay đ  túi, mũi ch nbsp;phải dí dí& ;mặt đất, không muốn nhìn thẳng Bì Dập An, nơi đó sẽ không kiên nhẫn thể hiện rất rõ ràng, nếu hắn nhìn nhiều sẽ càng sốt ruột hơn thôi.

Bì Dập&n An đợi nửa   cũng không t y hắn nói ch n, có chút nóng nảy, cất cao giọng: “Anh nói chuyện đi chứ.”

Cố Duy p;ngẩng đầu nh p;cô một cái&nbs ật sâu, rồi&nbs ng nói tiếng  o bỏ đi mất.

Bì Dập An trợn mắt há mồm đứng tại chỗ, mắng một câu, mẹ kiếp.

Cơm hộp ;bị cô thuận&nb y ném vào th  rác, Bì Dậ sp;An thậm chí&nb không thèm xem trong đó đựng cái gì.

Dù sao cô cũng không quan tâm.