Chương 22: Tự đưa tới cửa

Từ Nam Thành  n Hoành Điếm,&nb ần phải ngồi&n u cao tốc đ bsp;Nghĩa Ô, sau đó đón xe lửa hoặc xe buýt mới có thể đến được trường quay Hoành Điếm.

Ga tàu&n cao tốc đầy&nbs ời chen chúc   đẩy, Bì D sp;An đeo ba l  trên vai ngồi ở khu nhà chờ chơi điện thoại, vì để thuận tiện cho việc đi lại, cô mặc trang phục vô cùng thoải mái, quần jean và áo T shirt trắng, chân mang giày trượt ván, vừa nhìn thì giống y hệt như một sinh viên đại học, chỉ là rốt cuộc một dáng vóc tiêu chuẩn như vậy, rõ ràng quần áo đơn giản cũng bị cô làm cho mang phong cách siêu mẫu hết mức.

Giáo viên dạy vẽ tranh của Lạc Nhất tổ chức cho một đám học sinh đi thực hành ở Phật đường cổ trấn Nghĩa Ô, khi hắn thấy Bì Dập An ở khu nhà chờ, còn&nbs o rằng bản   mình hoa mắ nbsp;lại muốn ti bsp;đến nhìn kỹ hơn thì đám  h khách mang t eo túi lớn t nbsp;nhỏ phía sau sp;cứ liều mạng chen chúc, đi phía trước hắn là một thai phụ, cho nên đành phải ổn định thân mình trước, cố gắng không để ngã vào người ta.

Sau khi  n định xong,  nh tìm lại t nbsp;đã không cò sp;thấy bóng dán sp;Bì Dập An đâu nữa.

Trương Nh nbsp;hai tay quơ&nb p;quơ trước mắ ;Lạc Nhất, tươ ;cười hỏi: “Lạc Nhất, nhìn cái gì vậy?”

Lạc Nh p;nhíu mày, hắn& ;rất phiền lòng ;Trương Nhiễm n bsp;đi đến chỗ nào cũng đều&nb  cô ta, nhìn& sp;chằm chằm h p;y như nhìn  ằm chằm ăn trộm, vì thế liền nói câu không có gì rồi tìm một chỗ ngồi ngồi xuống.

Hà Tây Mạc xuyên qua dòng người chen chúc đến bên cạnh hắn, vỗ vỗ vai hắn, trêu đùa nói: “Sao lại vô tình như vậy, cậu không phát hiện Trương Nhiễm người ta sắp khóc rồi à, tốt xấu gì cũng là một bông hoa của lớp hội&nb  chúng ta, cho nbsp;dù là có&nbs ém hơn so v bsp;nữ thần củ ;cậu đi nữa...”

Lạc  bsp;lúc này không sp;rảnh dong dài& p;với hắn, ngơ& ngẩn nói: “Lão Hà, hình như vừa rồi tớ thấy cô ấy.”

“Ai?”
< bsp;ấy.”

“A? Nữ thần đúng không!” Hà Tây Mạc hô to một tiếng, thế là ánh mắt của mọi người bên cạnh đều tập trung về phía hắn, đặc biệt là Trương Nhiễm, dường nh p;nghiêng cả thâ sp;mình về phía& ;bên này để&nbs n cho rõ.

L  Nhất che mi  hắn lại:  nbsp;lớn tiếng n bsp;vậy làm gì?& ;Chưa đủ mất mặt hay sao!”

Hà Tây Mạc kéo tay hắn xuống, vẫn còn chút kích động, nhưng lại nỗ lực thấp giọng hỏi: “Gặp đư thì vì sao l nbsp;không chào,  bsp;đâu vậy? Tớ cùng cậu đi tìm?”

Hắn thực sự muốn nhìn một chút nữ thần của Lạc Nhất, rốt cuộc là có nhan sắc kiểu&nb ì mà có th p;khiến cho Lạc& ;Nhất bị lăn&nb n đến mức biến thành cái dạng ngây dại như thế, quả thật là đủ thần kỳ.

Lạc Nhất bả vai rũ xu , hắn hơi h sp;mồm, nửa ngà p;mới nói đượ mấy chữ: “... Tớ không dám.”

Bắt đ ;kiểm tra vé  u, lúc Bì D bsp;An đưa vé&nbs hẻ quét lên   kiểm thì Cố Duyên lại gọi điện thoại tới một lần nữa, cô mang tai nghe vừa nhận điện thoại vừa đi vào trong, còn định đưa tay kia ra rút vé xe ra thì sơ ý một chút trượt tay, di động liền bị quăng ra mặt đất.

Không k p;thời gian đã&n khiến cô vô  g bực bội,  g người phía&nbs u thì vẫn cứ liên tục thúc giục, lúc này đột nhiên có một bàn tay giúp cô nhặt điện thoại từ trên mặt đất lên.

Là Lạc&nb hất, hắn nỗ&nb  kéo ra một& p;nụ cười trư ;mặt cô, gọi&nb t tiếng: “Chị.”

Dây  p;của tai nghe&nbs đã bị rút  sp;khỏi điện th bsp;di động, Bì& ;Dập An kéo tai nghe ra, có thể nghe rõ giọng Cố Duyên bên kia, Hắn không biết có chuyện gì nên lo lắng: “Lên xe rồi sao? Sao không nói lời nào vậy?”

Bì Dập An nói một câu có việc rồi gọn gàng, dứt khoát cúp máy, từ cái hôm nói rõ t g đen hôm đ sp;thì cô chưa&nb từng gặp lại&n c Nhất, hôm nay lần đầu tiên,& ột nhiên gặp&nb i như vậy c sp;cũng có chút&n ;kinh ngạc, gật& ;gật đầu, rồi liền mắt nhìn thẳng phía trước, bỏ đi mất, cũng không hề cho thêm một ánh mắt nào Lạc Nhất.

Hà Tây&n Mạc nghẹn họng nhìn cảnh tượn ;này trân trối,& ;cảm thán: “Chính là cô ấy rồi, ông trời ạ, thật đủ lạnh lùng cao ngạo.”

Lạc Nhất nhìn bóng dáng tự nhiên phóng khoáng kia, lần đầu cảm thấy không biết phải ;làm sao, cơ   là đứng ch bsp;lặng một ph sp;đồng hồ, sau đó hắn lại đột ngột đuổi theo.

Có lẽ&nbs rên đời này&nbs t sự có chuy nbsp;trùng hợp, L nbsp;Nhất nhìn ch bsp;mình ngồi, bên cạnh chính là Bì Dập An đã yên vị ngồi đó.

Là ba chỗ ngồi liên tiếp nhau, Bì Dập An ngồi ở trong cùng, tiếp theo là Lạc Nhất, lúc hắn ngồi xuống bên cạnh, Bì Dập An vẫn không hề nhìn thấy cúi đầu&n ơi điện thoại, không biết là&nb ang chơi gì,  i nghe lại nhét trong tai, rõ ràng bộ dáng không muốn giao lưu với người khác.

Lạc Nhất ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, khẩn trương moi moi móng tay, hồi&nbs âu sau mới l nbsp;hết can đả p;kêu một chữ&n chị”, cũng mặc kệ Bì Dập An rốt cuộc là có nghe thấy hay không, chỉ tập trung vào bài nói của mình.

Hắn thao thao bất tuyệt, từ rất xin lỗi bắt đầu, rồi lại không biết làm cách nào để kết thúc, người hành khách ngồi bên trái hắn còn luôn tưởng hẳn đang lầm bầm&nb u bầu gì đ sp;cho nên vẫn&nb nhìn hắn bằng&n nh mắt khi nhìn một kẻ điên,&n n nghĩ thầm  ng đầu thiếu&nb ên nhà ai m bsp;mũi sáng sủa như thế, mà lại bị tâm thần.

Bì Dập& An sao có th bsp;không nghe th  chỉ là cô& ;không muốn để ý đến hắn, nhưng kiểu ;của Lạc Nhất& à chị không  n tâm thì tô bsp;sẽ nói mãi, cho đến khi cô không mở miệng không được mới thôi.

“Được  bsp;trước giờ t sp;không hề phát p;hiện là cậu&n ó thể nói n  đến như vậy?” Bì Dập An kéo tai nghe ra, bất đắc dĩ nói.

Lạc Nhất ;hai mắt phát&nbs áng, đáng thươn p;vô cùng nói:&nb “Chị, rốt cu chị cũng chịu nói chuyện với tôi.”

Bì Dập An ừ một ti  hắn lại m sp;mại hỏi: “V p;chị có thể&nb a thứ cho tôi không?”

Bì Dập An căn bản là không trách hắn, làm sao có thể nói tha thứ hay không, sở dĩ&nbs  tỏ thái đ p;này với Lạc&n hất, là bởi&nbs nbsp;cô hoàn toàn sp;không có hứng thú với hắn, chứ không phải vì bất cứ điều gì khác.

Nhưng anh& sp;bạn nhỏ này& lại hết sức&nb  mong nhìn cô nbsp;cô đành đơ p;giản gật đầu, cũng không muốn phí thời gian nói nhiều với hắn để làm gì.

Từ chỗ&nb y đến Nghĩa  bsp;phải còn hơn p;2 tiếng đồng& hồ. Lạc Nhất&n ống như vẫn còn có rất nhiều điều muốn nói, Bì Dập An mở WeChat nói chuyện phiếm với Thập Nhị, căn bản là không nghe thấy hắn đang nói gì, chỉ thỉnh thoảng máy móc trả lời ừ à.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Lạc Nhất, rốt cuộc mới ý thức được người này căn bản  nbsp;không thèm đ bsp;ý đến mình. ;Hắn đẩy đẩy nh tay Bì Dập An chuẩn bị làm nũng: “Chị...”

Bì Dập An cuối cùng cũng thấy quá phiền phức, cô cau mày thấp giọng nói với Lạc Nhất: “ Tôi tha thứ cho cậu không có nghĩa là chúng ta có thể quay lại mối quan hệ trước đây, Lạc Nhất, cậu nên hiểu rõ điều này những lời tôi đã nói với anh của cậu, bây giờ tôi sẽ nói lại một lần với cậu từ nay  bsp;sau, chúng ta&n sp;không cần ph sp;liên lạc với ;nhau nữa, coi&nbs như không hề quen biết đi, suốt cả đoạn đường này, làm phiền cậu im lặng dùm tôi được không?”

Lúc này, tàu cao tốc đã đến trạm Hàng Châu, hành khách bên trái Lạc Nhất xuống xe,&n chỗ đó bây  nbsp;trống không,  ông có ai ng  Trương Nhiễm tay mắt lanh lẹ vội vàng di chuyển vị trí, đặt mông ngồi xuống.

Cô ta không hề nhận thấy được không khí giữa Lạc Nhất và Bì Dập An đang hết sức kỳ lạ, chỉ nghe Hà Tây Mạc nói bọn họ là người quen, lại thấy Bì Dập An xinh đẹp như vậy, trong lòng liền dâng lên cảm giác nguy cơ, vì t  không biết   không biết  i liền chào   Bì Dập An: “ Chào chị, tôi là bạn học trong lớp hội họa của Lạc Nhất, chị và anh ấy là quan hệ gì? ”

Bì Dập An trong lòng vốn dĩ đã có một ngọn lửa bực bội, bây giờ lại nhìn thấy một&n on nhóc không  ó ý tốt ch sp;đến gây sự, sao có thể nhịn được, vì thế giọng điệu cực kém nói: “Tôi là mẹ nó!”

“Trương Nhiễm, chỗ của cậu là chỗ này sao, cậu chạy lên đây làm gì?” Lạc Nhất Cũng&n ang vô cùng b  bội, vì th sp;cơn giận của ;hai người này hoàn toàn trút lên người Trương Nhiễm.

Trương  m vốn dĩ đ p;bị Bì Dập&nbs nbsp;nạt một câ p;làm cho vẻ  t mơ màng, sau đó lại còn bị những lời của Lạc Nhất tuông ra làm cho cô ta cảm thấy vô cùng uất ức, vì thế, chớp chớp mắt khóc òa lên.

Hai người p;lại ầm ĩ   nhưng bởi v bsp;bây giờ trong sp;xe có không&nbs ít người đang nói chuyện, do đó cũng không hấp dẫn sự chú ý quá lớn.

Lúc này&n Cố Duyên lại&nb i điện thoại&nb i, cô không p i là một đ sp;bé ba tuổi, hắn còn sợ cô bị lạc hay là đang ở trên đường lại đổi ý hay sao?

Liên tục gọi điện thoại thúc giục, mặc kệ Lạc Nhất và vị bạn học nữ kia của hắn nói&nbs  Bì Dập An&n ;lướt qua hai&nbs gười này đến& ôi tàu nghe  n thoại.

Nói chuyện điện thoại hơn 10 phút thì tàu cao tốc đã đến Nghĩa Ô, Bì Dập An đứng&nbs  ra, cửa vừ sp;mở ra cô  n lập tức x  xe, Cố Duyên bảo trợ lý lái xe đến đón cô, hiện giờ đã ở bên ngoài nhà ga.

Lúc Lạc&nbs hất còn đang&nbs ay tới quay l  tìm cô thì& p;Bì Dập An  nbsp;ra khỏi trạm.

Trợ lý& của Cố Duyên&nb n trước cô  bsp;từng gặp qua sp;cho nên cũng&nb ;không tồn tại cảm giác xa lạ cho lắm. Vừa mới ra khỏi trạm thì đã gặp được nhau, cậu ta vội vàng chạy đến gọi chị An.

Bì Dập An sửng sốt, người trợ lý này cũng xấp xỉ bằng cô kêu chị An thực sự có  bsp;hơi kỳ cục, ;nhưng cũng khách sp;khách khí khí& p;nói với người ta: “Anh gọi tôi là Bì Dập An được rồi.”

Người trợ lý cười cười nói được thôi, sau đó chuẩn bị đón lấy hành lý của Bì Dập  bsp;bỏ vào cốp& xe. Cậu ta đ bsp;hầu hạ các& nghệ sĩ một&nbs i gian dài, vẫn luôn&nb hứng kiến các&n ô gái vừa r sp;khỏi cửa đã hành lý túi   túi nhỏ, đồ trang điểm đầy cả một vali, không ngờ rằng Bì Dập An chỉ có một cái ba lô đeo ở trên lưng là được, điều này khiến hắn không có việc gì để làm cả.

Xe ngừng&n trước cửa một iệm cơm cách&nbs à ga khoảng  , Bì Dập An vừa định kéo cửa xe tự mình đi ra, thì từ bên trong đã vươn một bàn tay ra túm lấy cô vào.

“Sao anh lại tới đây?” Bì Dập An ngơ ngác nhìn Cố Duyên.

Cố Duyên còn chưa nói lời nào thì người trợ lý trên ghế điều khiển đã xen vào: “Từ&nb i cô có ý&nb định đến đây ì A Duyên đ sp;không thiết ngày đêm, hoàn thành các cảnh quay, vất vả lắm mới có thể đuổi kịp tiến độ. Sau đó đã xin đạo diễn nghỉ phép để ở cùng với cô.”

Cố Duyê ;ho khan hai ti ếng, trong cái&nb nhìn chăm chú&nbs ười cười của Bì Dập An mà đỏ mặt, làm bộ tức giận hô một tiếng tên người trợ lý.

Trợ lý&nbs ng không sợ,  ời cười nói&nb  lập tức c sp;miệng, rồi thành thành thật thật lái xe.

Bì Dập   xoa xoa đầu sp;Cố Duyên, cô& ;nàng muốn làm&n như vậy từ  nbsp;lâu trước kia, tóc&n hắn rất nhiều& ạt nhìn trông&nb ứ như lông  bsp;xù rất thú&n vị, “ Thực ra, không cần phải như vậy, công việc của anh bận rộn, em chìu theo anh là được rồi.”

Cố Duy p;nắm lấy tay&nb ì Dập An tro nbsp;lòng bàn tay& sp;mình, cười cười nói: “Công việc của em cũng rất vất vả.”

Ngụ ý&  Bì Dập An&n ;có thể dành&nbs ời gian tới   hắn đã vô ;cùng vui vẻ, nhưng người này từ trước đến nay đều tẻ nhạt, không thích nói nhiều, đặc biệt là ở trước mặt Bì Dập An, càng ăn nói vụng về.

Với thân phận của Cố Duyên, hai người đương nhiên là không thể đến những nơi công cộng dạo chơi, đi bát phố hoặc là các khu du lịch ngắm cảnh đều không hợp lý, điều này đối với các cô gái bình thường thì tất nhiên sẽ không vui vẻ, nhưng Bì Dập An đâu phải là cô gái bình thường, yêu đương với& ố Duyên, cô  nbsp;mang sự sung& sp;sướng của th sp;thể đặt lên trên việc vui vẻ tinh thần, hoặc là có thể nói, chỉ cần cung cấp đủ “dục vọng ăn uống”, cho cô thì tự nhiên cô sẽ toàn thân thoải mái.

Trợ lý liếc liếc vào kính chiếu hậu, Cố Duyên nâng mặt Bì Dập An hôn đến quên hết&n ời đất, rõ&nbs  là cũng khô nbsp;có động tá p;gì khác thường, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy một mùi vị tính dục rất rõ ràng.

Một hồi cảm thán, Ngô Thành đã làm trợ lý cho Cố Duyên từ khi hắn mới vào nghề, không phải chưa từng gặp được các cô gái nửa đêm gõ cửa phòng hắn, từ nữ minh tinh đến nhân viên đoàn phim, trên có nữ thần của quần chúng phong tình vạn chủng ba mươi mấy tuổi đầu, dưới có khách mời&nbs àn phim, không&nbs một ai có th bsp;vào cửa, cậ p;ta cũng từng hoài nghi Cố  yên là gay, n ng nam diễn v n tuyến hai  n ảnh lần trước cũng đã ngầm ám chỉ một cách rõ ràng thì Cố Duyên cũng không dao động, Ngô Thành thậm chí còn suy đoán Cố Duyên có thể là bị chứng lãnh cảm tính dục.

Không ngờ là, hắn chỉ không muốn đụng tới ly trà không thuộc về mình.

Ôi, ngành này có bao nhiêu lộn xộn mọi người đều rất rõ ràng, dưới nguyên tắc tối thượng của lợi ích thì giao dịch về thân thể là hình thức đơn giản, nhanh chóng và tiện lợi nhất, vào nghề cũng đã lâu, cho nên căn bản không&nb ề cảm thấy&nbs ện này có v bsp;đề gì, ngủ một lần là có thể đổi được một vai, nói không chừng còn là vai chính, từ đây về sau phong quan vô hạn, tài khoản ngân hàng cũng có thể bị nhét đến tràn đầy, nghĩ đi&nb hĩ lại đều&nbs nbsp;thấy rất c p;lợi, đa số&nb i người trong&nbs ái ngành này cũng đều như thế.

Nhưng Cố Duyên lại nằm trong số ít, cũng không có cách nào khác, người ta là ông trời ưu ái thưởng cơm ăn, đã có nhan sắc lại còn có thực lực, tuổi còn nhỏ đã được đề cử Ảnh Đế, tuy rằng cuối cùng cũng không đoạt giải nhưng ngày tháng của hắn còn dài, nói không chừng một lúc nào đó có t bsp;gặp được k sp;bản tốt, đ ;diễn danh tiếng sp;hơn nữa lại& còn có Hoàng Sơn  m người đại&nb n, thì khả n  nhận thưởng&nb  trong tầm tay.

Ngô Thành cũng có chút lo lắng, kỳ thật Cố Duyên không nên yêu đương vào lúc&n ày, Hoàng Sơn&nbs ên kia nếu b  chuyện, tuyệt&n đối sẽ gậy đánh uyên ương, chia rẽ hai người, nhưng tiền lương của Ngô Thành là do Cố Duyên phát, Ngô Thành cũng chỉ có thể thay hắn gánh chuyện này.

Từ Nghĩa Ô đến Hoành Điếm, chỉ cần lái xe khoảng một tiếng đồng hồ là có th sp;đến, dọc tr p;đường đi Ngô Thành trong lòng&n p;vẫn luôn cân&n nhắc làm thế nào để qua mặt Hoàng Sơn, cho nên cũng không nghe thấy Cố Duyên và bạn gái nói gì, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy hai người anh hôn em một cái, em hôn anh một cái, ngọt ngào vô cùng, cũng không rảnh để ý đến người khác.