Chương 25: Giản chiếu nam

Lúc đến ga tàu hỏa Nghĩa Ô thì đã hơn 3 giờ chiều. Vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến&n  khởi hành,   Thành xuống   giúp Bì Dậ sp;An mua vé, coi như thuận tiện cho bọn họ một khoảng thời gian từ biệt.

Bì Dập An sau khi ăn sạch Cố Duyên, thái độ liền không tốt như hôm qua, đây là   xấu của c sp;đối với Lạ Nhất là như  , bác sĩ Gi bsp;cũng thế, Cố Duyên cũng thế.

Lời nói& trên giường là& không thể tin&nbs ậy, không riêng& ;gì chỉ đàn&nbs , phụ nữ cũng vậy, lúc vui vẻ thì cái gì cũng có thể nói được, Bì Dập An lúc trước còn nói&n ới người ta&nbs g người ta m  gì cũng sẽ p;cho, nhưng bây giờ chỉ ở riêng với nhau một chút, thì ngay cả Cố Duyên hôn cũng có chút miễn cưỡng.

Cố Duyên nhìn ra được, hắn vốn cũng không phải là loại người ngọt ngào bám dính lấy, nhưng đối phương là Bì Dập An, đương nhiên là không giống, hắ p;cũng hiểu bây& ;giờ không phải ;là thời điểm& uấn lấy cô mà hôn hít, nhưng nghĩ đến hai tháng tiếp theo có khả năng sẽ không được gặp cô, thì lại không khống chế được cảm xúc khủng hoảng.

Hắn đã từng điều tra các mối quan hệ trước đây của Bì Dập An, không nói những ngườ ;quá xa xôi,  ỉ hai người&nbs  nhất là L sp;Nhất và Giản Chiếu Nam, đều sống cùng một thành phố với Bì Dập An, hơn nữa đều không phải là đèn cạn dầu, cả ngày chuyển động chung quanh Bì Dập An, hắn không có biện pháp gì có thể để phòng mọi lúc được.

Cố Duyên rõ ràng minh bạch, Bì Dập An trong lòng hắn là duy nhất không thể mất&n i, còn hắn t g lòng Bì D bsp;An là có  ng được mà không cũng chẳng sao.

“Được r bsp;Bì Dập An&nbs ội vàng muốn&nb t thúc nụ h bsp;này, nói: “Em xuống xe đây.”

Cố Duy p;nặng nề nhìn& cô, sắc mặt&nbs ệt đối không&n i là tốt đ nbsp;thậm chí mang theo một chút oán trách, còn hai mươi phút mới chuyến xe lửa mới khởi hành, cô lại sốt ruột muốn bỏ đi như vậy.

Bì Dập&n n duỗi tay xo nbsp;xoa mặt hắn sp;nhìn thái độ ;oán trách của&n hắn, tức giận mắng: “Nhìn cái gì? Hoàn cảnh như bây giờ có phải là lỗi tại em đâu? Đây là do tính chất công việc của anh kia mà. Có ai đi thuê phòng với bạn trai mà còn phải lén lút trốn tránh phóng viên như em không hả?”

Cố Duy ;bị cô mắng&nbs  mức á khẩ p;không trả lời ;được, rầu rĩ ói câu “Xin lỗi”.

Bì Dập An không chịu nổi loại biểu hiện đáng thương vô cùng này của hắn, làm cho   có cảm giá sp;ngược lại l ;mình sai vậy,&nb coi đè nén s bsp;khó chịu của mình, chủ động nhích lên hôn một cái lên khóe môi hắn nói: “Đừng có buồn, hôn xong em phải đi rồi.”

Bị C uyên ôm mặt  , thân mật t  vài phút, th nbsp;cuối cùng c sp;cũng rời khỏi được.

Ngô Thành ngồi trong xe thấy Cố Duyên vẫn cứ nhìn Bì Dập An đi cho đến khi không&nb òn thấy hình&nbs ng thì mới c  bỏ cuộc, l nbsp;khuyên hắn một câu: “A Duyên, chúng ta về đi, cô ấy chắc là sắp lên xe rồi.”

Cố Duy p;nói: “Chờ m ;chút đi, lỡ&nbs ư cô ấy mu sp;đi chuyến tố p;nay hoặc là cô ấy đột nhiên không muốn trở về thì sao?”

Ngô Thàn sp;nghĩ thầm anh& p;không thấy cô& ;ấy vừa xuống& e đã thoải mái giống như con&nbs him non lần   biết bay lư nbsp;hay sao, vui&nb sp;vẻ đến mức đã sắp quên trong xe còn có một anh bạn trai rồi, làm sao còn có thể quay lại chứ.

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, những lời này khó mà nói ra miệng, Ngô Thành p;chỉ có thể&nb t nghẹn tốn  i gian ở ch sp;này với Cố Duyên.

Bì Dập& ;An vừa ngồi&nbs n ghế thì đ sp;bắt đầu ng ;Lúc đến Nam&nbs ành mới bị chính tiếng chuông điện thoại của mình đánh thức, là Thập Nhị, vừa bấm nút nhận&nb ộc gọi đã  nbsp;thấy giọng  nbsp;vô cùng lo&nb ;lắng của cô&nb .

“Sao cậu còn chưa tới vậy? Tớ đã chờ 20 phút rồi đó!”

Bì Dập n mơ mơ màng sp;màng, còn chưa sp;tỉnh hẳn, h sp;“ Cậu đang&n hờ ở đâu...”

Thập  bsp;nói: “Trạm  nbsp;Nam Thành. B nbsp;họ đã nhậ ;tiệc trước rồi, chờ cậu tới chúng ta sẽ lập tức qua đó.”

Bì Dập An cuối cùng cũng phản ứng được, xoay xoay cái cổ đau nhức, nói: “Cậu khôn ;thể đi một&nbs h sao... Bây g ờ tớ thật  sp;rất là mệt,& chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thôi.”

“Không&nbs ! Nếu cậu l bsp;trận bỏ ch p;tớ sẽ cắn&nb t cậu!” “...”

Lúc đến trạm nhìn thấy Thập Nhị, cô liền bị sốc, Cô ấy hôm nay hoàn toàn khác với ngày thường. Gương mặt được trang điểm chỉnh tề còn mặc một cái&nbs  đen ngắn l sp;hàng hiệu mớ p;nhất của Chane bsp;bó eo vểnh mông, đứng dựa vào bên cạnh&nbs iếc siêu xe,   nhân và xe&n p;đẹp vô cùng hấp dẫn sự&nbs nbsp;ý của ngư p;khác, thậm chí p;có người còn& dùng điện thoại di động chụp lén cô ấy.

Bì Dập&nb  tính toán s bsp;qua, bộ trang& sp;phục hôm nay&n ;phải đến hơn& ười vạn.

Thập Nhị đứng gác tại trạm một cách lưu manh, cười cười đứng cách cô năm mét, nhìn&nbs ô, cố ý nó sp;“Ôi, đây kh sp;phải là Bì&nb iểu thư sao,   rốt cuộc cũng chịu hạ phàm rồi à.”

Thập Nh dẫm lên đôi&nbs y cao gót, kh  khiễng chạy&nbs ậm tới, ôm lấy cánh tay cô, đẩy cô vào trong xe, vừa đi qua bên kia vừa nói: “Tớ thấy cậu là bị nam sắc làm đầu óc mụ mị, vui đến quên trời đất rồi!”

Xe hôm& nay cô ấy l bsp;chính là xe&nb ;của nhà cô   đến hơn 60 sp;vạn. Đặt ở gara trong nhà đến mức bám bụi, căn bản là không thèm nhìn.

Bì Dập&n An Rất thích  ương hiệu xe&nbs y, sờ sờ ta sp;lái đỡ nghi sp;rồi cứ nói mãi về sự chênh lệch giàu nghèo, muốn Thập Nhị bao nuôi cô.

Thập Nhị& trợn mắt liếc& ô một cái n nbsp;“Cậu quên  bsp;về mà hỏi&n ột chút Cố Duyên nhà cậu một ngày kiếm được bao nhiêu tiền? Còn cần tớ phải bao nuôi hay s o? Cả một k bsp;vàng để ngay p;trước mặt c p;mà lại không biết quý trọng. Có biết những người bên ngoài nói như thế nào về Cố Duyên không, nói hắn là chiêu tài đồng tử đấy!”

Bì D An phụt một  ng cười ha h nbsp;“Chiêu tài  nbsp;tớ thừa nh bsp;đồng tử thì bây giờ không phải rồi.”

Thập Nhị chửi ầm lên nói cô không phải là người.

Chạy  bsp;nửa đường  bsp;Nhị đột nhi sp;nhớ ra, hỏi:& ;“ Tớ tìm chỗ dừng xe một chút cho cậu thay đồ trang điểm nhé.”

“Sao phải như vậy?”

Thập N p;nhìn bộ áo&nbs un quần đùi  nbsp;cô mặt, ra&n ;chìu ghét bỏ&nb ói: “Buổi tiệc hôm nay có không ít bạn bè, không ít những người tài giỏi. Dù sao cậu có phải chú trọng hình thức một chút chứ?”

“Không&nbs bsp;phải vậy.”  sp;Dập An xua  ua tay, nói:  i gặp Cố Du nbsp;tớ cũng mặc như&nbs y, huống chi   bữa tiệc n nbsp;đúng lúc t p;mặc như vậy&n ẽ càng tôn lên vẻ đẹp của cậu.”

Điều  p;Bì Dập An  h ngạc chính   địa điểm  sp;chức buổi ti sp;hôm nay, lại chính là tìm ăn tại gia mà cô và Giản Chiếu Nam đã từng tới.

“Sao lạ ;chọn địa đi ở đây vậy??”  Dập An đón sp;cửa xe, nhìn&n ;đâm đâm vào cánh cửa sổ đỏ rắn chắc của căn nhà.

Thập Nhị kéo cô đi vào bên trong: “Nhà hàng này đã được người ta đặt chỗ trước đế ả sang năm,   vì nhờ có& ;một người bạ tốt đặt chỗ&n p mới có thể muốn tới thì tới, cậu nhìn đủ chưa đi thôi.”

Vừa vào cửa đã gặp phải Chiêu Sác Cập, hôm nay anh ta ăn mặc trang nghiêm hơn rất nhiều. Thích nhất không phải là bộ trang phục phong cách Hiphop mà&nbs Bì Dập An nh nbsp;thấy lần tr  hôm nay mặc sp;một bộ âu phục thanh lịch. Càng tôn lên được dáng dấp cao ráo, mái tóc chải hết ra sau đầu, lộ ra vầng trán xinh đẹp, khuôn mặt đa tình, khó trách khiến Thập Nhị mê mẩn như vậy.

Bì Dập&n n rõ ràng ph nbsp;hiện Thập N bsp;đang kéo tay&n p;mình thay đổi& ;cảm xúc trong nháy mắt, cả người tản ra mùi vị yêu đương hôi thối, giống như một cô bé mười bốn tuổi có mối tình đầu.

Cô thuậ ;tay liền đẩy&n hập Nhị vào&nbs g Chiêu Sác C , Bì Dập An muốn nhìn xem anh ta sẽ có phản ứng gì đầu tiên.

Nhưng anh ta lại vô cùng có chừng mực, nhanh chóng đỡ Thập Nhị đang đỏ mặt ổn&nbs nbsp;thân thể, c nbsp;không trước   Bì Dập An&n ;động tay động chân gì, cực kỳ lễ phép khéo léo, chủ động vươn tay tới chào Bì Dập An, “Xin chào, tôi là Chiêu Sác Cập, lần trước vẫn chưa chính thức chào hỏi, thật ngại quá.”

Bì Dập An bắt tay an nbsp;ta, giả vờ& ;không phát hiện p;động tác nhỏ len lén kéo áo anh ta của Thập Nhị.

Lúc đi vào phòng riêng thì bên trong đã có vài người. Tất cả đều áo mũ chỉnh tề, mặc dù ngũ quan bình thường, nhưng khí chất đều không tệ, nhìn thấy Chiêu& ;Sác Cập dẫn&nb eo hai cô gái bsp;vào biểu hi sp;cũng rất hợp lý, lễ phép khách khí chào hỏi, không hề giống các buổi tụ hội chướng khí mù mịt, đàn ông chè chén thấy phụ nữ đến liền lập tức ồn ào.

Bì Dập&nbs  vốn chính l bsp;người am hi sp;xã giao, trong&n sp;giới giải tr p;còn có thể như cá  nbsp;nước, đừng&nbs nbsp;đến lại ti sp;tùng bạn bè&n tụ họp thế&nbs  cô nói chuyện với những người kia vô cùng vui vẻ, khiến cho không khí cũng hết sức sôi động.

Nhưng hình như vẫn có một người chưa tới, vì thế bọn họ cũng không vội vã gọi   chỉ kêu cho sp;hai cô gái  ột ít món n  Chiêu Sác Cập lại đi ra ng  gọi điện   thúc giục,   khi quay lại bsp;thì nói với& ;mấy người bạn rằng: “Anh ấy nói là sắp đến rồi, vừa rồi phải đi một vòng quanh thành phố từ phía nam đường bên kia.”

Lại nói ;với Bì Dập&nbs  “Thật xin  nbsp;cô, người b bsp;này của chún sp;tôi là một người rất am mê công vi . Anh ấy mở p;một phòng khám sp;cả ngày đều hận không thể làm việc 24 giờ.”

Phòng khám?

Bì Dập&n An lập tức  bsp;một dự cảm không tốt dâng&n lên trong lòng,&nb ;bàn tay ở dưới bàn len lén kéo Thập Nhị một cái.

“Làm sao vậy?” Thập Nhị hỏi.

Bì Dập&n n nhỏ giọng   với cô: “ bsp;hỏi một chú sp;người bạn n p;của bọn họ có phải họ Giản không?”

Thập Nhị kinh hãi há to miệng, còn chưa kịp lý giải ý tứ trong lời nói, ngây ngốc nhìn&n cô, một hồi&nbs  mới dùng kh nbsp;hình miệng v bsp;ra một câu “... Không phải đâu”.

Nhân thập nhị còn chưa kịp hỏi thì cửa phòng đã mở ra.

Giản Chiếu p;Nam mặt mày&nbs ăng cứng đi  , bởi vì hai sp;người Bì Dậ ;An ngồi đưa lưng ra phía cửa, cho nên hắn vẫn chưa phát hiện, hoặc là cũng có thể nói,   căn bản kh nbsp;hề nghĩ tớ p;có thể gặp&nb i Bì Dập An& p;trong loại trường hợp như vậy.

Bởi vì&n ọi người đều  bạn bè thâ sp;quen cho nên&nbs ;Giản Chiếu Nam& ;cũng không cần phải khách sáo, vừa bước vào cửa đã mang theo một khuôn mặt đờ đẩn, uể oải nói với đám người Chiêu Sác Cập: “ Nhớ tôi thì gọi điện thoại là được rồi, sao phải kéo tôi đến đây làm gì?”

Vừa dứ lời, liền nhìn& thấy Bì Dập&nbs nbsp;đang kinh ng nbsp;nhìn về phí sp;mình, Giản Chiếu Nam đại não lập tức ngừng hoạt động, ngây ngốc đứng chết

lặng tại chỗ nhìn chằm chằm Bì Dập An, một câu cũng không nói được.

Đã lâ lắm không gặp&n ô, Giản Chiếu&n am đột nhiên&nbs ông biết nên cư xử như thế nào, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng khi nỗ lực há miệng thì chỉ toàn là tiếng thở dốc, một chữ cũng không nói được.

Phản  p;quá mức rõ&nbs ng của hai ng i khiến cho n ng người khác&nb ó muốn giả vờ&nb  không có vi nbsp;gì thì cũng& p;không thể. Ch p;đành phải đẩy Chiêu Sác Cập ra hóa giải không khí xấu hổ giữa hai bên, kéo bọn họ ngồi xuống, giới thiệu một cách qua loa.

Giản Chiếu Nam không nói một lời, biểu hiện có thể nói là vô cùng kém cỏi, cũng là&nbs  Dập An chủ p;động chào hắ ;trước, cô cư ;cười, khách sáo không một kẽ hở, nói với Giản Chiếu Nam: “Bác sĩ Giản, đã lâu không gặp.”