Chương 8: Người Ta Thường Nói Vui Quá Hóa Buồn

Bởi vì quá kích động, quên thân dưới của mình đang bị đau nên người nào đó làm ra động tác rất mạnh, không khỏi hét to một tiếng rồi lại ngã nằm xuống, có điều khi nhe răng toét miệng, trên khuôn mặt xinh đẹp còn có thêm một đường cong vui sướng.

Ha ha ha! Anh thật sự quá thông minh!!!

Xổ số!!! Anh còn nhớ rất rõ dãy số của hai đợt gần đây nhất!!!

Quả nhiên sống lại một lần nữa cũng không hoàn toàn là bi kịch mà!

K ông lo được đau đớn, Tô Tử Dương leo xuống khỏi giường, đổi quần áo xong liền cầm bóp tiền chạy ra ngoài, mặc dù tư thế chạy có chút quái dị.

h phải nhanh chóng đi mua một sấp xổ số! Sau đó không cần phải lo đến chuyện cơm áo gạo tiền nữa!



Đ ng đắm chìm trong vui sướng nên Tô Tử Dương quên mất thang máy nhà mình còn chưa sửa xong, chờ nửa ngày sau mới hoàn toàn tỉnh lại.



Tô Tử Dương cắn răng một cái, lần nữa nhịn đau khập khiễng đi xuống lầu từ cầu thang bộ.

Ra khỏi cổng cư xá liền có một tiệm bán báo, Tô Tử Dương chỉ lo nghĩ dãy số hai đợt, quên nhìn đường, kết quả lúc rẽ ngang muốn ra khỏi cổng cư xá liền nghe thấy tiếng ấn còi vội vã, sau đó là tiếng thắng xe chói tai.

T ô Tử Dương phản ứng nhanh nhạy, tránh thoát xe, tuy nhiên bên cạnh lại có hàng rào gỗ thấp bé che chắn vườn hoa nhỏ, anh không cẩn thận bị vướng một chút, sau đó oanh oanh liệt liệt té ngã, đầu đập vào chậu hoa, cơn đau đớn lập tức kéo tới, hai mắt Tô Tử Dương tối sầm, hôn mê bất tỉnh.



Chẳng lẽ đụng trúng thật rồi?




“Tử Dương? Tử Dương cậu sao rồi?” Lăng Triển Dực rảo bước tiến đến vườn hoa, cẩn thận ôm Tô Tử Dương vào trong ngực, cánh tay phải vừa lúc nâng cái ót của Tô Tử Dương lên, kết quả rất nhanh liền cảm giác được một dòng chất lỏng ấm áp lại dinh dính uốn lượn theo ngón tay...


Đập trúng rồi!



hông biết có còn tổn thương nào khác hay không... Lăng Triển Dực sợ mình vừa rồi đã thật sự đụng trúng anh, nếu như chịu tổn thương bên trong thì càng khó lường, thế là vội vàng ôm người đến chỗ ngồi phía sau xe sắp xếp cẩn thận, nhanh chóng lái xe chạy tới bệnh viện.



L ăng Triển Dực thở phào một hơi, vừa định để y tá đẩy Tô Tử Dương vào phòng bệnh nghỉ ngơi, trong đầu bỗng nhiên hiện ra lời nói hùng hồn của tên nhóc này trong khi làm vận động tối hôm qua, nói thể chất của anh là song tính ẩn gì đó, còn có mang thai...

Ánh mắt tổng giám đốc Lăng lóe lên, có chút hăng hái nói với bác sĩ: “Chờ chút! Phiền bác sĩ hỗ trợ kiểm tra... Thể chất của cậu ấy một chút...”


“Thể chất? Thể chất của cậu ấy tốt lắm, nếu không lúc hai người các cậu ân ái thì làm sao cậu ấy có thể chịu đựng được cậu kịch liệt như vậy?” Bác sĩ không hiểu cho lắm, có điều lúc vừa mới kiểm tra thân thể anh thì có nhìn thấy sau lưng Tô Tử Dương có vài vết thương, cho nên y biết rõ mối quan hệ của hai người này. Đương nhiên, bác sĩ vẫn nhắc nhở, “Có điều, về sau vẫn nên chú ý một chút, túng dục quá độ sẽ tổn thương thân thể!”






“Vậy được rồi, chi phí là 500, cậu đi nộp phí trước đi, tôi đi giúp cậu ấy làm kiểm tra.”





< ong>Thế là trong phòng bệnh của bệnh viện liền nhìn thấy được một người đầu quấn băng vải đang dùng sức lắc Lăng Triển Dực đầu óc mơ hồ, khàn cả giọng hét: “Anh trả năm trăm vạn lại cho tôi! Anh trả tôi năm trăm vạn! Ô ô ô—- “