Chương 16: Hoan Nghênh Vào Ở!
Tô Tử Dương bị câu hỏi gọn gàng dứt khoát của y khiến cho sững sờ, có điều anh vẫn sảng khoái gật đầu: “Không sai, tôi là gay.”
ạc Dương nhẹ nhàng nói: “Không sao, anh có gì khó nói thì cứ nói đi, năng lực chịu đựng của tôi rất tốt.”
Nét mặt ôn hoà của Lạc Dương cuối cùng cũng hơi thay đổi, y kinh ngạc mở miệng: “Là anh?”
Anh nên nói gì đây?
t mũi Lạc Dương nhuộm ý cười: “Tôi có thể tiếp nhận. Thực ra, tôi không chỉ là giáo sư ở đại học Danh Dương, mà còn là dân nghiệp dư thích nghiên cứu sinh mệnh mọi thứ. Đương nhiên, anh đừng sợ, tôi không có ý coi anh thành đối tượng để nghiên cứu đâu, chỉ là... A, điều tôi muốn biểu đạt chính là, tôi có thể tiếp nhận việc người và sự việc kỳ lạ, anh không cần lo lắng tôi sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn anh.”
Người ta đã mở miệng ra như vậy rồi thì không cần hỏi thăm tiếp làm gì, Tô Tử Dương vươn tay ra: “Vậy hoan nghênh anh vào ở, về sau... Xin anh để ý nhiều hơn.”
Tô Tử Dương vừa bỏ được tảng đá lớn trong lòng xuống, đã tiếp tục cảm thấy dạ dày hơi trào lên, anh rút tay về, chạy vội vào trong phòng vệ sinh tiếp tục nôn.
nh mắt Lạc Dương khẽ động, đứng ở cửa phòng vệ sinh, thấp giọng hỏi thăm: “Anh... Có rồi?”
Còn chưa được một tháng? Đã bắt đầu nôn nghén sớm như vậy rồi?” Lạc Dương tò mò trừng to mắt.
Dù sao anh cũng là đàn ông, lại có thể mang thai, khẳng định sẽ đau đớn cùng gian khổ hơn phụ nữ rất nhiều...
Lạc Dương đắn đo một lát, hỏi ra một vấn đề cuối cùng: “Vậy... Ba đứa bé đâu?”
Nụ cười của Tô Tử Dương lần này mang theo chút tự giễu, nhưng thoải mái lại nhiều hơn: “Gần đây tôi rất sợ, sợ khi giải phẫu xảy ra vấn đề khiến tôi đánh mất cả cái mạng nhỏ, thứ hai là, tôi cảm thấy nếu có được một cục cưng theo tôi thì cũng tốt, cho nên, mặc cho số phận đi!”
ạc Dương nhẹ nhàng nói: “Không sao, anh có gì khó nói thì cứ nói đi, năng lực chịu đựng của tôi rất tốt.”
Anh nên nói gì đây?
t mũi Lạc Dương nhuộm ý cười: “Tôi có thể tiếp nhận. Thực ra, tôi không chỉ là giáo sư ở đại học Danh Dương, mà còn là dân nghiệp dư thích nghiên cứu sinh mệnh mọi thứ. Đương nhiên, anh đừng sợ, tôi không có ý coi anh thành đối tượng để nghiên cứu đâu, chỉ là... A, điều tôi muốn biểu đạt chính là, tôi có thể tiếp nhận việc người và sự việc kỳ lạ, anh không cần lo lắng tôi sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn anh.”
Tô Tử Dương vừa bỏ được tảng đá lớn trong lòng xuống, đã tiếp tục cảm thấy dạ dày hơi trào lên, anh rút tay về, chạy vội vào trong phòng vệ sinh tiếp tục nôn.
nh mắt Lạc Dương khẽ động, đứng ở cửa phòng vệ sinh, thấp giọng hỏi thăm: “Anh... Có rồi?”
Còn chưa được một tháng? Đã bắt đầu nôn nghén sớm như vậy rồi?” Lạc Dương tò mò trừng to mắt.