Chương 22: Bá Đạo Lộ Ra, Tôi Là Ba Nó!
Điều khiến Lăng Triển Dực tức giận chính là —- Hắn lại có thể mắc phải một sai lầm nhỏ đến như vậy! Ban đầu sau khi nghe nói Tô Tử Dương có bệnh từ phía công ty của anh, hắn lập tức phái người đi điều tra đủ các bệnh viện lớn, kết quả không tìm được người, cho nên hắn tự động lý giải loại hành động này của Tô Tử Dương thành ‘bệnh ngốc‘.
Vật nhỏ kia vì tránh hắn, thậm chí không tiếc đến chuyện nghỉ việc ở công ty, đổi phòng ở, rời xa ánh mắt của hắn!
T t lắm, Tô Tử Dương, cậu rất tốt! Lại dám giấu diếm tôi lâu như vậy!
ăng Triển Dực không hề biết được chuyện Tô Tử Dương đã phải trải qua kiếp trước vô cùng bi thảm, tự động hiểu hành vi biết mất mất cả bóng này của Tô Tử Dương thành ‘ăn trộm‘.
Phụ nữ thì thôi, mặc dù Lăng Triển Dực không xảy ra quan hệ với phụ nữ, có điều hắn vẫn tính đến, nếu cùng phụ nữ, hắn nhất định không rải hạt giống vào trong, cho đối phương có cơ hội ăn trộm.
Mà chỗ tốt khi thích đàn ông chính là, vào lúc ân ái triền miên thì không cần phải cân nhắc đến chuyện đối phương sẽ cố ý ăn trộm, càng không cần lo mấy tháng sau đối phương sẽ nâng cái bụng to đến cửa dây dưa không ngừng đòi hắn chịu trách nhiệm! Muốn chơi như thế nào thì chơi, muốn bắn như thế nào thì bắn...
Có điều... Cái tên nhóc Tô Tử Dương... Ha ha... Thật đúng là nhìn không ra...
Lại bí mật ăn trộm sau lưng hắn! Hơn nữa còn không muốn hắn chịu trách nhiệm!
Lăng Triển Dực vừa tức vừa vui cố khống chế nét mặt của mình, nghiêm túc nắm chìa khóa xe, xuống lầu lấy xe rời khỏi công ty, nhanh chóng đuổi đến nhà Tô Tử Dương!
Lại nói đến Tô Tử Dương, sau khi được yên tĩnh ba tháng, anh lập tức chịu không nổi, đổi lại là ai khi phải ở nhà buồn bực, không ra khỏi cửa lâu như vậy thì cũng thấy khó chịu, huống chi là anh, bản tính của anh vốn là người năng động, bởi vì lần này là người mang thai nên mới cố kiềm chế một chút, nhưng anh thật sự đã nghẹn ba tháng rồi, ở riết sắp mọc lông luôn.
hưng Lăng Triển Dực đã đợi ở dưới lầu từ sớm.
K hông phải cậu muốn trốn tôi sao? Vậy tôi sẽ ôm cây đợi thỏ ở ngay chỗ này là được đúng không? Thật muốn thấy cậu bước ra từ bên trong, xem cậu còn có thể giải thích thế nào!
ắn ở một bên chửi thầm, nhanh chóng nhìn thấy được một bóng người quen thuộc bước ra từ trong hành lang, cẩn thận nâng bụng chậm rãi xuống cầu thang.
Ánh mắt Lăng Triển Dực dừng trên cái bụng đang hở ra của Tô Tử Dương trước tiên, mặc dù anh mặc đồ thể thao, có tác dụng che chắn nhất định, nhưng theo như động tác xuống cầu thang của Tô Tử Dương, Lăng Triển Dực vẫn có thể nhìn ra cái bụng của anh nhô lên một khối nhỏ, nhìn rất đáng yêu.
nh mắt dời đến bên trên, dần dần rơi lên trên mặt Tô Tử Dương.
Ánh mắt Lăng Triển Dực càng trở nên nhu hòa —- Tinh thần của vật nhỏ này không tệ lắm, làn da trắng hồng, non nớt, dùng câu ‘có thể bóp ra nước‘ để hình dung cũng không đủ.
Tô Tử Dương nghiêm túc ôm bụng xuống cầu thang, đương nhiên sẽ không chú ý tới cách đó không xa có người đang thăm dò mình trong chiếc xe kia.
C hờ đến lúc anh xuống bậc thang xong, lúc đi ra ngoài được mấy bước, trông thấy có xe taxi dừng lại từ phía xa xa, Lạc Dương xuống xe, đang ngoắc tay với anh.
T ô Tử Dương cũng vẫy tay, vẻ mặt tươi cười đi về hướng đó.
c đầu Lăng Triển Dực còn tưởng anh trông thấy hắn, có điều nụ cười còn chưa kịp nở rộ đã phát hiện anh vốn không phải đang cười với hắn! Cũng không phải vẫy tay với mình! Mà là đang vẫy tay mỉm cười với tên đeo kính trẻ tuổi đầy nhã nhặn mà mình đã từng gặp qua kia!
T ốt lắm! Vật nhỏ đáng chết! Hóa ra cậu tìm người cùng thông đồng lừa gạt tôi! Hiện tại còn thân mật với cái tên ‘ẻo lả‘ kia như vậy!
Lúc đầu Tô Tử Dương còn chưa chú ý tới, anh vẫn đang chăm chú nhìn đường, dù sao anh hiện tại giống như phụ nữ có thai, vấp chân té một cái cũng sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.
ặt mũi Lăng Triển Dực đen xì nhìn chằm chằm vào Tô Tử Dương đang giãy giụa trong ngực hắn, hận không thể đánh cho anh một trận!
“Tô Tử Dương, cậu tiếp tục cử động nữa đi, có tin tôi đánh cậu hay không?” Lăng Triển Dực thề, hắn tuyệt đối không có ý muốn đánh anh, có điều lời này, hắn vẫn nghiến răng nghiến lợi nói.
ô Tử Dương nghe vậy quả nhiên không còn dám giãy dụa nữa, anh thu hồi vẻ kinh ngạc cùng ý sợ hãi trên mặt, cố gắng cười như không tim không phổi: “Ha ha, hoá ra là Lăng thiếu à, làm tôi sợ muốn chết, anh đột nhiên xuất hiện, tôi lại tưởng là ăn cướp chứ! Chuyện đó... Lăng thiếu... Anh... Anh có thể thả tôi ra hay không... Tôi còn có việc... Nếu không hôm nào chúng ta lại tiếp tục —- nha —- “
Lăng Triển Dực không quan tâm anh nói nhảm, nắm chặt cổ tay anh kéo tới bên xe của mình, mở cửa xe, sau đó dùng sức nhét Tô Tử Dương vào!
ô Tử Dương vừa sợ vừa hãi, anh một bên che chở bụng của mình một bên mở miệng: “Lăng thiếu, anh làm gì vậy? Tôi còn có việc, xin lỗi anh không thể tiếp đãi...”
Lăng Triển Dực không phản ứng, đóng cửa xe cái bịch, sau đó xoay người, âm trầm nhìn chằm chằm vào Lạc Dương đang chạy tới.
Lạc Dương thở hồng hộc, trong lòng càng suy nghĩ, cân nhắc phải mở miệng như thế nào.
ăng Triển Dực cao hơn Lạc Dương một cái đầu, hắn khinh miệt nhìn thoáng qua cái tên ẻo lả gầy gò đeo mắt kính này, một câu phá hỏng lời định nói của y: “Đây là việc trong nhà của tôi với Tử Dương, hi vọng anh không nên nhúng tay vào.”
ói cách khác...
Người này là ba của đứa bé?!
Nhưng mà...” Lạc Dương cân nhắc, mặc dù hắn tìm tới cửa, thế nhưng trước đó Tô Tử Dương luôn không muốn bị tìm tới cửa, thân là khách trọ và cha nuôi đứa bé, Lạc Dương cảm thấy mình có nghĩa vụ phải làm chút gì đó, nhưng hơi thở của người này thật mãnh liệt, hơn nữa nhìn một thân trang phục kia cũng biết lai lịch của người này không thấp, y có thể làm gì chứ?
Lạc Dương hít sâu một hơi, lắc đầu nói: “Không có.” Nghĩ nghĩ, vẫn bổ sung thêm một câu, “Anh... Anh hãy chăm sóc tốt cho cậu ấy...”
“Đây là đương nhiên!” Lăng Triển Dực nói xong thì nhìn chằm chằm vào y.
Nh n Tô Tử Dương đập cửa sổ ở bên kia, Lạc Dương lại không dám nói thêm cái gì.
Y còn nhớ rõ lần trước mình dám đuổi người đàn ông ‘si tình‘ trước mắt này đi, không nghĩ tới hắn vẫn có thể ngóc đầu quay trở lại, có thể thấy được tình cảm của hắn đối với Tử Dương không hề thay đổi! Hơn nữa hơi thở của đối phương thật mạnh mẽ, Lạc Dương nào dám hỗ trợ Tô Tử Dương nữa?
Lạc Dương... Anh thật không trọng nghĩa...
Ông trời ơi... Ông thật không có mắt...
Vật nhỏ kia vì tránh hắn, thậm chí không tiếc đến chuyện nghỉ việc ở công ty, đổi phòng ở, rời xa ánh mắt của hắn!
T t lắm, Tô Tử Dương, cậu rất tốt! Lại dám giấu diếm tôi lâu như vậy!
ăng Triển Dực không hề biết được chuyện Tô Tử Dương đã phải trải qua kiếp trước vô cùng bi thảm, tự động hiểu hành vi biết mất mất cả bóng này của Tô Tử Dương thành ‘ăn trộm‘.
Phụ nữ thì thôi, mặc dù Lăng Triển Dực không xảy ra quan hệ với phụ nữ, có điều hắn vẫn tính đến, nếu cùng phụ nữ, hắn nhất định không rải hạt giống vào trong, cho đối phương có cơ hội ăn trộm.
Mà chỗ tốt khi thích đàn ông chính là, vào lúc ân ái triền miên thì không cần phải cân nhắc đến chuyện đối phương sẽ cố ý ăn trộm, càng không cần lo mấy tháng sau đối phương sẽ nâng cái bụng to đến cửa dây dưa không ngừng đòi hắn chịu trách nhiệm! Muốn chơi như thế nào thì chơi, muốn bắn như thế nào thì bắn...
Lại bí mật ăn trộm sau lưng hắn! Hơn nữa còn không muốn hắn chịu trách nhiệm!
hưng Lăng Triển Dực đã đợi ở dưới lầu từ sớm.
K hông phải cậu muốn trốn tôi sao? Vậy tôi sẽ ôm cây đợi thỏ ở ngay chỗ này là được đúng không? Thật muốn thấy cậu bước ra từ bên trong, xem cậu còn có thể giải thích thế nào!
ắn ở một bên chửi thầm, nhanh chóng nhìn thấy được một bóng người quen thuộc bước ra từ trong hành lang, cẩn thận nâng bụng chậm rãi xuống cầu thang.
Ánh mắt Lăng Triển Dực dừng trên cái bụng đang hở ra của Tô Tử Dương trước tiên, mặc dù anh mặc đồ thể thao, có tác dụng che chắn nhất định, nhưng theo như động tác xuống cầu thang của Tô Tử Dương, Lăng Triển Dực vẫn có thể nhìn ra cái bụng của anh nhô lên một khối nhỏ, nhìn rất đáng yêu.
nh mắt dời đến bên trên, dần dần rơi lên trên mặt Tô Tử Dương.
Tô Tử Dương nghiêm túc ôm bụng xuống cầu thang, đương nhiên sẽ không chú ý tới cách đó không xa có người đang thăm dò mình trong chiếc xe kia.
C hờ đến lúc anh xuống bậc thang xong, lúc đi ra ngoài được mấy bước, trông thấy có xe taxi dừng lại từ phía xa xa, Lạc Dương xuống xe, đang ngoắc tay với anh.
T ô Tử Dương cũng vẫy tay, vẻ mặt tươi cười đi về hướng đó.
c đầu Lăng Triển Dực còn tưởng anh trông thấy hắn, có điều nụ cười còn chưa kịp nở rộ đã phát hiện anh vốn không phải đang cười với hắn! Cũng không phải vẫy tay với mình! Mà là đang vẫy tay mỉm cười với tên đeo kính trẻ tuổi đầy nhã nhặn mà mình đã từng gặp qua kia!
T ốt lắm! Vật nhỏ đáng chết! Hóa ra cậu tìm người cùng thông đồng lừa gạt tôi! Hiện tại còn thân mật với cái tên ‘ẻo lả‘ kia như vậy!
ặt mũi Lăng Triển Dực đen xì nhìn chằm chằm vào Tô Tử Dương đang giãy giụa trong ngực hắn, hận không thể đánh cho anh một trận!
ô Tử Dương nghe vậy quả nhiên không còn dám giãy dụa nữa, anh thu hồi vẻ kinh ngạc cùng ý sợ hãi trên mặt, cố gắng cười như không tim không phổi: “Ha ha, hoá ra là Lăng thiếu à, làm tôi sợ muốn chết, anh đột nhiên xuất hiện, tôi lại tưởng là ăn cướp chứ! Chuyện đó... Lăng thiếu... Anh... Anh có thể thả tôi ra hay không... Tôi còn có việc... Nếu không hôm nào chúng ta lại tiếp tục —- nha —- “
Lăng Triển Dực không quan tâm anh nói nhảm, nắm chặt cổ tay anh kéo tới bên xe của mình, mở cửa xe, sau đó dùng sức nhét Tô Tử Dương vào!
ô Tử Dương vừa sợ vừa hãi, anh một bên che chở bụng của mình một bên mở miệng: “Lăng thiếu, anh làm gì vậy? Tôi còn có việc, xin lỗi anh không thể tiếp đãi...”
ăng Triển Dực cao hơn Lạc Dương một cái đầu, hắn khinh miệt nhìn thoáng qua cái tên ẻo lả gầy gò đeo mắt kính này, một câu phá hỏng lời định nói của y: “Đây là việc trong nhà của tôi với Tử Dương, hi vọng anh không nên nhúng tay vào.”
ói cách khác...
Nhưng mà...” Lạc Dương cân nhắc, mặc dù hắn tìm tới cửa, thế nhưng trước đó Tô Tử Dương luôn không muốn bị tìm tới cửa, thân là khách trọ và cha nuôi đứa bé, Lạc Dương cảm thấy mình có nghĩa vụ phải làm chút gì đó, nhưng hơi thở của người này thật mãnh liệt, hơn nữa nhìn một thân trang phục kia cũng biết lai lịch của người này không thấp, y có thể làm gì chứ?
Nh n Tô Tử Dương đập cửa sổ ở bên kia, Lạc Dương lại không dám nói thêm cái gì.
Y còn nhớ rõ lần trước mình dám đuổi người đàn ông ‘si tình‘ trước mắt này đi, không nghĩ tới hắn vẫn có thể ngóc đầu quay trở lại, có thể thấy được tình cảm của hắn đối với Tử Dương không hề thay đổi! Hơn nữa hơi thở của đối phương thật mạnh mẽ, Lạc Dương nào dám hỗ trợ Tô Tử Dương nữa?