Chương 38: Phòng Ngủ Phụ. . .
Tô Tử Dương vẫn không đặt lời nói của Lăng Triển Dực ở trong lòng như cũ.
H m nay có thể cho hắn vào cửa, bản thân cũng đã ban ân lớn nhất rồi, hắn còn muốn ngày ngày tới đây dây dưa không rõ sao?
L ăng Triển Dực dọn dẹp xong chén đũa, đúng hẹn rời đi. Ngược lại hoàn toàn với những gì Tô Tử Dương đoán trước, anh vốn tưởng rằng cái tên tổng giám đốc tự cao tự đại này sẽ tìm mọi cách ở lâu hơn một chút. Không nghĩ tới lại nghe lời rời đi ngay như vậy.
L ần này, một giấc của Tô Tử Dương nhanh chóng trôi qua đến ngày hôm sau.
V ừa mở mắt đã cảm giác được hình như trong phòng có gì đó không đúng, anh chống khuỷu tay ngồi dậy thật cẩn thận, nhìn trên tường phía đối diện đầu giường có dán một bức hình trẻ con, hai đứa nhóc núc ních thịt giống nhau như đúc ở trong đó, dùng đôi mắt sáng có hồn nhìn anh, cực kỳ đáng yêu.
nh mắt Tô Tử Dương nhìn qua một lượt, vừa lúc quét đến một rương hành lý to đang nằm giữa sàn nhà, trên rương hành lý có đặt hai cái ô tô con giống nhau như đúc, bên cạnh còn có mấy bộ quần áo trẻ con...
Tô Tử Dương quay đầu, tầm nhìn lại nhảy ra một cái xe nôi vốn không thuộc về phòng mình...
Mới ngủ có một giấc, sao trong nhà lại xuất hiện nhiều đồ như vậy?
Tô Tử Dương bước nhanh hơn, đi vào phòng bếp, mở cửa ra, người bên trong xoay lại, nở một nụ cười sáng lạn với anh: “Chào buổi sáng, Tử Dương!”
Lăng Triển Dực!
H m nay có thể cho hắn vào cửa, bản thân cũng đã ban ân lớn nhất rồi, hắn còn muốn ngày ngày tới đây dây dưa không rõ sao?
L ăng Triển Dực dọn dẹp xong chén đũa, đúng hẹn rời đi. Ngược lại hoàn toàn với những gì Tô Tử Dương đoán trước, anh vốn tưởng rằng cái tên tổng giám đốc tự cao tự đại này sẽ tìm mọi cách ở lâu hơn một chút. Không nghĩ tới lại nghe lời rời đi ngay như vậy.
L ần này, một giấc của Tô Tử Dương nhanh chóng trôi qua đến ngày hôm sau.
V ừa mở mắt đã cảm giác được hình như trong phòng có gì đó không đúng, anh chống khuỷu tay ngồi dậy thật cẩn thận, nhìn trên tường phía đối diện đầu giường có dán một bức hình trẻ con, hai đứa nhóc núc ních thịt giống nhau như đúc ở trong đó, dùng đôi mắt sáng có hồn nhìn anh, cực kỳ đáng yêu.
nh mắt Tô Tử Dương nhìn qua một lượt, vừa lúc quét đến một rương hành lý to đang nằm giữa sàn nhà, trên rương hành lý có đặt hai cái ô tô con giống nhau như đúc, bên cạnh còn có mấy bộ quần áo trẻ con...
Tô Tử Dương quay đầu, tầm nhìn lại nhảy ra một cái xe nôi vốn không thuộc về phòng mình...
Tô Tử Dương bước nhanh hơn, đi vào phòng bếp, mở cửa ra, người bên trong xoay lại, nở một nụ cười sáng lạn với anh: “Chào buổi sáng, Tử Dương!”