Chương 42: Đây Là Phần Thưởng Cho Anh
“Oa! Anh thực sự đã tìm được người yêu rồi?” Tô Tử Dương kinh hô một tiếng, liên tục dò hỏi, “Chính là cậu thanh niên ở bệnh viện ngày đó sao? Tôi còn tưởng là thân thích của anh chứ! Bộ dáng thoạt nhìn không đáng tin lắm, anh cứ quyết định bên cậu ta sao? Có điều nếu trưởng thành thì còn có thể...”
Lạc Dương nhìn Diệp Thước cầm hai cái ly chạy ra khỏi phòng ngủ mới đè thấp giọng trả lời: “Ừm, chính là cậu ấy. Đáng tin hay không đáng tin, ngày sau mới biết được. Loại chuyện này giống như người uống nước ấm hay lạnh thì tự biết, tôi với cậu ấy ở bên nhau rất vui vẻ, tuy tính cậu ấy có hơi trẻ con, nhưng cũng biết chiều theo tôi, tóm lại... Mọi chuyện đều theo tự nhiên đi!”
< >“...” Tô Tử Dương trầm mặc, liếc mắt nhìn Lăng Triển Dực đang đi tới cửa vứt rác.
― Lăng Triển Dực vốn dĩ đang dựng lỗ tai nghe lén, nghe được câu nói ‘dám không đối xử tốt với tôi thì tôi sẽ đuổi anh ta đi, nếu còn không nữa thì tôi sẽ dọn đồ bỏ trốn, để anh ta dùng cả đời cũng không thể tìm được tôi!’ của Tô Tử Dương thì lập tức giận dỗi đến mức nổ phổi, hoá ra vật nhỏ này vẫn chưa buông cảnh giác với hắn, thật sự là thiếu đánh mà!
―― Có điều nhận thấy được ánh mắt liếc trộm của Tô Tử Dương, vẻ mặt của Lăng Triển Dực lập tức trở nên bình thản dịu dàng, thậm chí còn quay đầu lại tươi cười với Tô Tử Dương, đóng kỹ cửa, ở đây một chút rồi hẵng vào.
ặc kệ ra sao, hắn vẫn muốn nghe lén được vài tin tuyệt vời.
Tô Tử Dương hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi theo dẫn dắt của Lăng Triển Dực vào đến gần phòng tắm liếc mắt một cái, nhìn đồ dùng vệ sinh có đôi có cặp, khóe miệng hơi giương lên, cái tên họ Lăng này, cũng biết cách làm việc đấy, lúc anh nhìn cái ly thành đôi, đúng là trong lòng cũng có cảm giác hơn người vì được yêu chiều, được che chở.
Tô Tử Dương hơi nhíu mày, cũng phải xem phòng của mình sao? Vừa rồi anh vẫn luôn ngồi ở phòng khách, ánh mắt cũng luôn quét tới Lăng Triển Dực đi tới đi lui từ phòng ngủ chính đến phòng ngủ phụ, lúc đó không có thấy Lăng Triển Dực ở lại lâu trong phòng ngủ chính chút nào...
Hay là... Cái tên họ Lăng này lại dám sửa đổi luôn đồ dùng trong phòng của anh sao?
T ô Tử Dương vừa tức giận vừa thấp thỏm, hơn nữa còn mang theo chút chờ mong đẩy cửa phòng mình ra ――
Quả nhiên, cách bày biện đã có chút thay đổi.
―― Trên tường dán đủ loại poster trẻ con, nhìn qua mỗi một cái đều khiến người ta nhịn không được muốn ôm poster này vào trong ngực giày vò một phen...
Trong lòng Tô Tử Dương tràn ngập ấm áp cùng cảm động kinh ngạc, anh ngoắc ngoắc ngón tay với Lăng Triển Dực.
< >“...” Tô Tử Dương trầm mặc, liếc mắt nhìn Lăng Triển Dực đang đi tới cửa vứt rác.
― Lăng Triển Dực vốn dĩ đang dựng lỗ tai nghe lén, nghe được câu nói ‘dám không đối xử tốt với tôi thì tôi sẽ đuổi anh ta đi, nếu còn không nữa thì tôi sẽ dọn đồ bỏ trốn, để anh ta dùng cả đời cũng không thể tìm được tôi!’ của Tô Tử Dương thì lập tức giận dỗi đến mức nổ phổi, hoá ra vật nhỏ này vẫn chưa buông cảnh giác với hắn, thật sự là thiếu đánh mà!
―― Có điều nhận thấy được ánh mắt liếc trộm của Tô Tử Dương, vẻ mặt của Lăng Triển Dực lập tức trở nên bình thản dịu dàng, thậm chí còn quay đầu lại tươi cười với Tô Tử Dương, đóng kỹ cửa, ở đây một chút rồi hẵng vào.
ặc kệ ra sao, hắn vẫn muốn nghe lén được vài tin tuyệt vời.
Tô Tử Dương hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi theo dẫn dắt của Lăng Triển Dực vào đến gần phòng tắm liếc mắt một cái, nhìn đồ dùng vệ sinh có đôi có cặp, khóe miệng hơi giương lên, cái tên họ Lăng này, cũng biết cách làm việc đấy, lúc anh nhìn cái ly thành đôi, đúng là trong lòng cũng có cảm giác hơn người vì được yêu chiều, được che chở.
T ô Tử Dương vừa tức giận vừa thấp thỏm, hơn nữa còn mang theo chút chờ mong đẩy cửa phòng mình ra ――
Quả nhiên, cách bày biện đã có chút thay đổi.
―― Trên tường dán đủ loại poster trẻ con, nhìn qua mỗi một cái đều khiến người ta nhịn không được muốn ôm poster này vào trong ngực giày vò một phen...