Chương 47: Hình Thức Vợ Chồng Trẻ Ở Chung Vui Vẻ
Lăng Triển Dực vừa bận rộn, vừa tính toán thời gian, khi cảm giác Tô Tử Dương có lẽ đã cơm nước xong xuôi thì hắn lại tiếp tục gọi điện thoại thêm một lần nữa, kết quả vẫn không có người tiếp!
Lần này Tô Tử Dương cuối cùng cũng thấy được, thật ra lúc điện thoại liên tục vang lên không ngừng, anh đã đoán được đối phương là ai, có điều tâm tư đùa giỡn khiến anh không nghe, cực muốn trêu chọc Lăng Triển Dực.
—- Tổng giám đốc Lăng tức đến muốn xỉu đã quên, nước không độ thì đã đóng băng rồi, âm mười mấy độ thì không phải gọi là nước, mà là tảng băng thô sáp!
ít sâu một hơi, đè xuống phiền muộn, Lăng Triển Dực tiếp tục tràn đầy phấn khởi đánh một đoạn chữ lớn rồi gửi đi: “Em ăn no chưa? Bát đũa gì đó em không cần rửa, cứ để đó cho anh về dọn. Nếu mệt thì em ngủ thêm một giấc đi, chán thì xem tivi, nhớ rõ phải cách TV xa một chút, không được đụng vào máy tính. Máy tính có phóng xạ, không tốt cho cục cưng... A, đúng rồi, nói đến phóng xạ, buổi tối tan việc anh sẽ mua cho em mấy bộ quần áo ngừa phóng xạ, như vậy thì em thỉnh thoảng có thể chơi máy tính, em thích màu gì?”
L g Triển Dực tập mãi đã thành thói quen, ngoan ngoãn bảo đảm: “Được, không thành vấn đề, em muốn ăn gì cũng được, nhớ kỹ, đừng nghịch máy tính, cũng đừng đi ra ngoài, em đi ra ngoài một mình anh không yên tâm.”
c đưa cơm tối là vào sáu giờ, Lăng Triển Dực nhìn đồng hồ đeo tay một cái, giờ này, người ở bên trong nhất định đã ngủ sớm rồi.
hòng phóng xạ mà!
L ng Triển Dực lại ấn thử chuông cửa mấy lần, Tô Tử Dương lẩm bẩm hai tiếng, cuối cùng cũng tỉnh.
ô Tử Dương từ từ ngồi dậy, hất chăn mỏng ra rồi đeo dép vào, vừa ngáp dài vừa bước ra ngoài, bước chân đi rất ngắn.
Tô Tử Dương mơ hồ trông thấy có người tiến vào trong thang máy, không khỏi lên tiếng gọi: “Lăng Triển Dực?”
Lăng Triển Dực thấy tên nhóc này không thèm mở đèn phòng khách, cứ để vậy rồi sờ soạng lung tung ra mở cửa, không khỏi sợ hãi một hồi, hắn đóng cửa lại, khóa kỹ cửa chống trộm, sau đó giữ chặt Tô Tử Dương: “Đợi chút đã, anh đi mở đèn, tối om này lỡ em bị vấp thì không thể ngờ được! Ngoan ngoãn chờ anh!”
—- Ngủ trần?!
Tròng mắt Lăng Triển Dực thiếu chút nữa đã bay ra ngoài!
Hắn nuốt một ngụm nước miếng, đè xuống rung động trong lòng, cuối cùng đỡ Tô Tử Dương đang ngái ngủ đến phòng ngủ chính, dìu anh nằm xuống, đắp kín chăn. Tô Tử Dương rơi vào mộng đẹp rất nhanh, để lại một mình Lăng Triển Dực đứng ở bên giường buồn bực giật giật cà vạt, thở dài một hơi, ép dục vọng xuống —- Có thể nhìn mà không thể ăn, bực chết mất!
Lần này Tô Tử Dương cuối cùng cũng thấy được, thật ra lúc điện thoại liên tục vang lên không ngừng, anh đã đoán được đối phương là ai, có điều tâm tư đùa giỡn khiến anh không nghe, cực muốn trêu chọc Lăng Triển Dực.
—- Tổng giám đốc Lăng tức đến muốn xỉu đã quên, nước không độ thì đã đóng băng rồi, âm mười mấy độ thì không phải gọi là nước, mà là tảng băng thô sáp!
ít sâu một hơi, đè xuống phiền muộn, Lăng Triển Dực tiếp tục tràn đầy phấn khởi đánh một đoạn chữ lớn rồi gửi đi: “Em ăn no chưa? Bát đũa gì đó em không cần rửa, cứ để đó cho anh về dọn. Nếu mệt thì em ngủ thêm một giấc đi, chán thì xem tivi, nhớ rõ phải cách TV xa một chút, không được đụng vào máy tính. Máy tính có phóng xạ, không tốt cho cục cưng... A, đúng rồi, nói đến phóng xạ, buổi tối tan việc anh sẽ mua cho em mấy bộ quần áo ngừa phóng xạ, như vậy thì em thỉnh thoảng có thể chơi máy tính, em thích màu gì?”
L g Triển Dực tập mãi đã thành thói quen, ngoan ngoãn bảo đảm: “Được, không thành vấn đề, em muốn ăn gì cũng được, nhớ kỹ, đừng nghịch máy tính, cũng đừng đi ra ngoài, em đi ra ngoài một mình anh không yên tâm.”
c đưa cơm tối là vào sáu giờ, Lăng Triển Dực nhìn đồng hồ đeo tay một cái, giờ này, người ở bên trong nhất định đã ngủ sớm rồi.
hòng phóng xạ mà!
L ng Triển Dực lại ấn thử chuông cửa mấy lần, Tô Tử Dương lẩm bẩm hai tiếng, cuối cùng cũng tỉnh.
ô Tử Dương từ từ ngồi dậy, hất chăn mỏng ra rồi đeo dép vào, vừa ngáp dài vừa bước ra ngoài, bước chân đi rất ngắn.
Tô Tử Dương mơ hồ trông thấy có người tiến vào trong thang máy, không khỏi lên tiếng gọi: “Lăng Triển Dực?”
—- Ngủ trần?!