Chương 231-240

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 231: Sâu gạo.

Viêm Cảnh Hi cảm thấy, người với người sống công bằng với nhau là lấy thật lòng đổi thật lòng, lấy thành tín đổi thành tín, lấy không riêng tư đổi không riêng tư.

Lục Mộc Kình và Lương Thi Lạc có chuyện gì cũng không nói cho cô biêt, tại sao cô phải nói chuyện của mình ra?

Không phải là bị coi thường sao?

Mọi người đều duy trì sự cân bằng, mới không nghiêng về một phía, phá hư sự hài hòa của hiện tại.

Viêm Cảnh Hi cong mắt lên, ngón trỏ cùng ngón cái bóp lại, giả bộ ngớ ngẩn vừa nói vừa cười: "Chuyện nhỏ."

Trong mắt Lục Mộc Kình dao động, đầu mày khẽ nhíu lại, trong mắt thoáng qua tia u buồn rồi nhanh chóng chìm vào trong đôi mắt đen như mực của anh, không thay đổi, cong khóe môi lên, vẫn là dáng vẻ dịu dàng như ngọc, nói: "Xem dáng vẻ tinh quái em kìa, được thôi, tối nay liên lạc."

Viêm Cảnh Hi gật đầu, đôi mắt linh động khẽ liếc qua anh.

Tâm tình đủ loại phức tạp chảy qua.

Lục Mộc Kình không cường cầu, không ép buộc bất cứ cái gì, rất tự do, nhưng một ý nghĩa khác, có phải anh vẫn không đủ để tâm với cô hay không?

Con gái thật sự là động vật mâu thuẫn.

Vừa muốn ngựa khỏe, lại vừa muốn ngựa không ăn cỏ, làm sao có thể?

Viêm Cảnh Hi cong môi, hít sâu một hơi, rũ mắt xuống, lông mi thật dài che khuất sắc thái trong mắt, để lại một đường bóng dưới mắt.

Lần trước Lương Đống Vũ đã giúp cô, chút ân huệ này vẫn phải trả lại, giúp Lương Đống Vũ lần này, sau này cũng không phải mắc nợ cậu ta.

Còn về chuyện hộ khẩu, thực ra Viêm Cảnh Hi muốn mua một căn hộ, chuyển hộ khẩu ra khỏi nhà Lương Đống Vũ.

Nhưng cô không có tiền, nếu đụng đến tiền của Lục Mộc Kình, cô lại không muốn, vô duyên vô cớ dùng tiền của người khác, không hay.

Kéo dài thêm một chút đi, đợi cô tìm được công việc, nhậm chức suôn sẻ xong là có thể đi vay tiền mua căn hộ rồi.

Nghĩ đến đây.

Viêm Cảnh Hi nhìn qua Lục Mộc Kình, mắt lóe lên, cẩn thận hỏi: "Chuyện em vào Lục thị làm việc, anh đã nói chưa?"

Lục Mộc Kình nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô, cong môi, "Nói rồi, ngày mai giám đốc Khương sẽ liên lạc với em, thứ ba em đi trình diện là được."

Viêm Cảnh Hi có loại cảm giác bản thân giống như đi cửa sau, mặt hơi phiếm hồng.

Nhưng nghĩ lại, cô đạt giải nhất cuộc thi thiết kế mới vô Lục thị, không tính là đi cửa sau.

Nghĩ như vậy, trong lòng dường như dễ chịu hơn.

Nhưng không lâu sau đó, Viêm Cảnh Hi mới biết, giải nhất của mình là Lục Mộc Kình cho, vốn dĩ là người cuối cùng, cô mới hiểu ra Lục Mộc Kình vì cô mà đã mưu tính rất nhiều, kể cả việc thỏa mãn tự tôn và kiêu ngạo mà cô tự cho là đúng.

Bao nhiêu thất bại.

Vì một câu nói của Lục Mộc Kình: Tìm được không việc tốt không bằng giả cho một người tốt, mắt nhìn của em tốt lắm đấy.

Lại khiến thất bại của cô biến mất không chút tung tích.

Được thôi, Viêm Cảnh Hi thừa nhận Lục Mộc Kình quả thực là một tay cừ khôi trong việc an ủi.

...

Ăn sáng xong, Lục Mộc Kình đưa Viêm Cảnh Hi về dưới tòa 20 của Kim Thế Kỉ Tân Thành sau đó rời khỏi.

Viêm Cảnh Hi đi về, mở cửa nhìn thấy tóc Chu Gia Mẫn rối bù, bút cắm trong tóc, tay chống cằm, ngắm bản thiết kế, vành mắt biến thành màu đen, bộ dạng rất đáng sợ.

Viêm Cảnh Hi bị dọa giật mình, lo lắng hỏi: "Gia Mân, cậu sao vậy?"

Chu Gia Mẫn ngẩng đầu mắt không chút màu sắc nhìn thẳng vào Viêm Cảnh Hi, trong ánh mắt mệt mỏi lại để lộ ra sát khí, nói: "Cái tên giám đốc của Tường Phi đó thật sự là một vũ trụ biến thái không chịu được, trong lòng tớ đang có mấy vạn con ngựa bùn cỏ* chạy qua đây, hận không thể đạp bẹp chủ nghĩa tư bản cực kì độc ác đó.

*Ngựa bùn cỏ (草泥马): Là nói giảm nói tránh của từ "đ*t m* mày".

"Rốt cuộc là làm sao?" Viêm Cảnh Hi đi qua, sốt ruột hỏi.

Chu Gia Mẫn tựa đầu vào vai Viêm Cảnh Hi, khóc không ra nước mắt nói: "Cái tên biến thái thần kinh đó, nửa đêm hôm qua gọi điện thoại cho tớ, giọng điệu như kiểu tớ thiếu nợ anh ta mấy trăm triệu ấy, nói tớ dậy làm thiết kế, ngày mai nộp cho anh ta, làm không xong thì cút, không cần đi làm nữa, mẹ nó, tớ mới vừa đắc tội với Tằng Kiện Nhân của Lục thị, không thể mất việc ở Tường Phi được. "

Viêm Cảnh Hi nhớ đến gương mặt lạnh lùng của giám đốc Tường Phi, tuy vẻ ngoài rất anh tuấn, nhưng cả người từ trên xuống dưới đều rất uy nghiêm cùng hà khắc, giống một quân vương tàn nhẫn.

Quả thực làm việc dưới tay anh ta, Chu Gia Mẫn sẽ rất đau khổ.

Tường Phi mấy năm nay đột nhiên lớn mạnh vượt bậc, rốt cuộc là vì sao ?

"Nếu không chúng ta không đi nữa, tìm thêm lần nữa, dù sao cũng không kém nhất thời nửa khắc là bao." Viêm Cảnh Hi đau lòng nói.

"Không." Chu Gia Mẫn bùng lên ý chí chiến đấu, ưỡn ngực lên, rất có sức lực nói : "Ông chủ xấu xa như vậy, hà khắc như vậy, tớ nhất định phải nổ lực làm việc 3 tháng, trở thành nhân viên chính thức, sau đó yên tâm làm một con sâu gạo, hoặc là làm việc không nghiêm túc, hoặc là nghiêm túc không làm việc, tức chết anh ta."

Viêm Cảnh Hi : "..."

"Cậu có ý chí thật đấy." Viêm Cảnh Hi khen.

"Muốn phá hoại thì phá hoại anh ta. Sớm biết như vậy, lúc phỏng vấn hai bạt tai đó tớ nên đánh nhẹ hơn, nên dùng năm phần lực, bây giờ nghĩ lại thấy hối hận muốn chết." Chu Gia Mẫn tiếc nuối nói.

Viêm Cảnh Hi vỗ vai Chu Gia Mẫn.

Gia Mẫn tính cách hiền, thật lo Gia Mẫn bị bắt nạt.

"Cố lên, dù làm không xong thì không làm nữa, có tớ ở đây sẽ không để cậu chết đói. " Viêm Cảnh Hi an ủi nói.

Điện thoại vang lên, Viêm Cảnh Hi lấy ra xem, là của Lương Đống Vũ.

Cô nghe máy.

"Hỏa Hỏa, chị đang ở trường hả? Bây giờ tôi qua đón chị." Giọng Lương Đống Vũ cao lên nói.

Viêm Cảnh Hi vẫn thật sự rất có thiện cảm với Lương Đống Vũ, tuy là nhị thế tổ nhưng mỗi ngày đều rất vui vẻ, vô lo vô nghĩ như tiểu thiên sứ.

Viêm Cảnh Hi hơi cong môi, nói: "Tôi không ở trường, tôi ở bên ngoài, 11 giờ gặp ở Lai Mông. "

Nói đến 11 giờ, Viêm Cảnh Hi bỗng nhiên nhớ đến, Lục Mộc Kình cũng nói là 11 giờ gặp Lương Thi Lạc.

Lương Đống Vũ nói hôm nay là đám cười của bạn cậu ta, đừng nói là Lục Mộc Kình cùng Lương Thi Lạc cũng đến tham gia nha, báo động đỏ trong đầu vang lên.

Viêm Cảnh Hi phòng bị hỏi: "Hôn lễ của bạn mà cậu nói, chị cậu cũng đi à ?"

"Hả ? Chị tôi không đi đâu." Lương Đống Vũ chột dạ trả lời.

Viêm Cảnh Hi thở phào một hơi, không đi thì tốt.

"Ừ, vậy tôi cúp điện thoại trước, 11 giờ gặp." Viêm Cảnh Hi cúp điện thoại.

Chu Gia Mẫn ló đầu qua, nghi ngờ nhìn Viêm Cảnh Hi, hỏi: "Cậu với Lương Đống Vũ đang hẹn hò?"

Viêm Cảnh Hi để điện thoại lên bàn, lắc đầu, "Chỉ là đang trả ân huệ thôi, chuyện hộ khẩu lần trước nhờ có cậu ta mà tớ mới thuận lợi ra khỏi Phùng Như Yên bọn họ."

"Ừ." Chu Gia Mẫn nghĩ một lát, như có điều suy nghĩ nói: "Thực ra, Lương Đống Vũ cũng khá đáng yêu."

"Được rồi! Cậu mau đi ngủ đi, mắt thâm quầng sắp thành gấu trúc rồi kìa, ngủ một giấc thật ngon thì đầu mới thông suốt được." Viêm Cảnh Hi lo lắng nói.

Chu Gia Mẫn dụi mắt.

"Nói cũng đúng. Vậy tớ đi ngủ trước đây, lúc đầu cũng mơ hồ với cái thiết ké này rồi, đã ngây người một lúc rồi." Chu Gia Mẫn gõ đầu, "Haiz, tớ đoán là tớ không qua nổi 3 tháng thử việc rồi."

Viêm Cảnh Hi nhìn dáng vẻ Chu Gia Mẫn, tuy biết bản thân không thể lúc nào cũng làm trợ thủ sau lưng Chu Gia Mẫn, nhưng vẫn muốn có thể giúp như trước, giúp cô ấy hết sức có thể.

"Anh ta nói cậu thiết kế cái gì? Tớ xem xem. » Viêm Cảnh Hi nói.

Chu Gia Mẫn nghe Viêm Cảnh Hi nói như vậy, mắt sáng hết lên, xoay laptop qua trước mặt Viêm Cảnh Hi, nói: "Hình như là một tòa khu dân cư thông thường, anh nói tớ thiết kế."

Viêm Cảnh Hi đảo mắt qua, "200 mét vuông à, cậu có hỏi anh ta là dùng để làm việc hay để ở, muốn sang trọng hay đơn giản, muốn theo phong cách Âu Mĩ hay phục cổ, dùng làm phòng cưới hay dùng làm phòng kinh doanh chưa?"

Chu Gia Mẫn vò đầu, mắt chớp mấy cái, nói:"Tớ chỉ mãi tức giận, chưa hỏi."

Viêm Cảnh Hi đã sớm dự liệu được.

Cô lấy điện thoại trên bàn lên, nhìn thời gian phía trên, nói: "Cậu đi ngủ trước đi, dậy rồi thì hỏi anh ta những vấn đề đó, hỏi thêm anh ta xem có yêu cầu đặc biệt gì không rồi ghi lại, tối nay tớ về giúp cậu thiết kế."

"Cảnh Hi, cậu tốt quá." Chu Gia Mẫn ôm Viêm Cảnh Hi, cảm động nói.

"Đi đi. Tớ đi trước, có việc." Viêm Cảnh Hi nói, vỗ vỗ Chu Gia Mẫn, ý bảo Chu Gia Mẫn buông ra.

"Được, cố lên." Chu Gia Mẫn giơ nắm tay lên.

Viêm Cảnh Hi gật đầu, lấy 2000 tệ trong ngăn kéo ra, bắt taxi đến toà 86 của khu dân cư Thành Thái Dương.

Căn hộ ở khu dân cư Thành Thái Dương phần lớn được xây từ năm 1998, đã rất lâu rồi.

Dưới tòa 86 có một phòng chứa rác rất lớn.

Viêm Cảnh Hi ngẩng đầu nhìn lên tầng thượng, đều là dùng lan can ngăn lại, đi đường vòng ra phía sau tòa 86, là một vườn hoa nho nhỏ, có rất nhiều người già đang ngồi nói chuyện.

Viêm Cảnh Hi đi đến trước mặt một bà cụ đang ngồi nói huyên thuyên, khách sáo hỏi: "Bà ơi, cháu muốn hỏi thăm bà về một chuyện ạ, cháo nghe nói 5 năm trước có một người nhả lầu tự sát, bà có biết chuyện này không ạ?"

Bà cụ đánh giá Viêm Cảnh Hi, nói: "Biết chứ, nhà bà ở lầu 3 ở đây, sáng sớm ngày đó, có một cô gái trẻ nhảy từ trên lầu xuống, chết rồi, đầu đụng vào phần trên của phòng chứa rác, đụng gãy một góc, bây giờ vẫn còn đây này. »

Mắt Viêm Cảnh Hi hơi lóe lên, tiếp tục hỏi: "Bà có biết cô cái đó tên gì, tại sao tự sát không ạ ? Ba mẹ của cô ấy cũng ở đây ạ? Bây giờ còn sống không?"

"Cô bé đó hình như thuê căn hộ 502. Chủ cho thuê của căn hộ 502 cũng tức chết rồi, vì chuyện này mà lâu lắm rồi cũng không cho thuê được." Bà cụ nói xong, nhíu mày nhớ lại, lắc đầu, "Không biết tên, cũng không biết ba mẹ của cô bé đang ở đâu, sao vậy? Đã xảy ra rất nhiều năm rồi."

Ánh mắt Viêm Cảnh Hi có chút tối đi, lắc đầu, "Không có gì, hỏi chút thôi ạ."

Sau khi Viêm Cảnh Hi trả lời xong lại đi đến trước tòa 86, nhìn qua phòng chứa rác.

Dấu vết của quá khư đã bị che giấu gần hết, phòng chứa rác quả thực bị thiếu mất một góc.

Nhưng theo logic, đổi vị trí để suy nghĩ, nếu như một người định tự sát, sẽ chọn nhảy xuống phòng chứa rác sao?

Sẽ không, chắc chắn sẽ chọn một nơi có phong cảnh tươi đẹp, hoặc là bờ biển, lại là một cô gái thì chết cũng muốn chết xinh đẹp một chút.

Cho nên, Viêm Cảnh Hi khá tin là có người giết.

Vấn đề đến rồi.

Cô gái có thể gặp gỡ Lục Mộc Kình, trong nhà có lẽ là không tồi, tại sao phải ra ngoài thuê phòng để ở?

Không hợp lí!

Có lẽ, ở đây thật sự có một cô gái nhảy lầu bị mưu sát, chỉ là chẳng liên quan gì tới Lục Mộc Kình, là Lương Thi Lạc nói xằng bậy để đánh lừa dư luận.

Viêm Cảnh Hi cảm thấy cô vẫn nên điều tra lại.

Chân tướng, chắc chắn không phải như vẻ bề ngoài, cô tin chắc là như vậy.

-Hết chương 231-






Chương 232: Chơi tôi à, vui không?

Điện thoại Viêm Cảnh Hi reo lên.

Cô thấy là cuộc gọi đến của Lương Đống Vũ, thời gian trên điện thoại cũng đã 10 giờ rưỡi rồi.

Viêm Cảnh Hi nghe máy.

"Hỏa Hỏa, chị ra cổng chưa? Bây giờ tôi sắp đến Thái Mông rồi." Lương Đống Vũ cười hì hì hỏi, chỉ sợ Viêm Cảnh Hi không đến.

"Ừ, cỡ 11 giờ tôi ra, cứ như vậy trước đi, chỗ tôi có chút chuyện, liên lạc sau." Viêm Cảnh Hi cúp điện thoại, đi lên tầng 5, gõ cửa.

Mở cửa ra là một người đàn ông, người phụ nữ đang viết từ tiếng Anh cho một cô bé khoảng mười tuổi.

Viêm Cảnh Hi lịch sự lễ phép hỏi: "Cho hỏi, hai người là chủ căn hộ này ạ?"

"Không phải, cô có việc gì không?" Người đàn ông nghi ngờ hỏi.

"Cho hỏi anh có phương thức liên lạc với chủ nhà không ạ? Tôi có việc muốn tình ông ấy." Viêm Cảnh Hi khách sáo hỏi.

"Cô đợi một chút." Người đàn ông rất thẳng thắn, xoay người, lấy một tờ giấy được dán lên mặt tủ lạnh lên, đưa cho Viêm Cảnh Hi.

Trên giấy viết ông Trần, sau đó là số điện thoại.

"Cảm ơn ạ." Viêm Cảnh Hi nói cảm ơn, cầm lấy tờ giấy, xoay người đi xuống lầu, vừa đì vừa nhập số điện thoại của ông Trần vào, gọi điện thoại đi.

Điện thoại kêu năm tiếng đã bắt máy.

"Xin chào, cho hỏi ông có phải là ông Trần chủ căn hộ tầng 5 tòa 86 của Thành Thái Dương không?" Viêm Cảnh Hi rất khách sáo hỏi.

"Ừ, cô có việc gì không?" Ông Trần nghi ngờ hỏi.

Nghe giọng là một người đàn ông đã có tuổi.

"Là như vậy, ông Trần, tôi muốn hỏi một chút, 5 năm trước, người ông cho thuê chỗ này, chính là cô gái nhảy lầu đó, có phải tên là Hồ Mạnh Đình không ạ?" Viêm Cảnh Hi hỏi thẳng vào vấn đề.

Đầu dây bên kia trầm mặc một phút.

"Căn hộ này của tôi mới được mua năm trước, không biết Hồ Mạnh Đình cô nói là ai!" Đối phương rất không khách sáo cúp điện thoại.

Viêm Cảnh Hi khựng lại.

Người hiện giờ sợ phiền phức, cô hỏi như vậy, người ta chắc chắn sẽ không vui.

Viêm Cảnh Hi cảm thấy bản thân quá vội rồi, có lẽ nên hẹn đối phương ra ngoài trước rồi từ từ nói chuyện mới phải.

Hôm nay chỉ có thể đến đây trước thôi.



Vi m Cảnh Hi đi ra đường cái bắt taxi, chạy tới Thái Mông.

Lúc cô đến, Lương Đống Vũ đã ở đó rồi, mặc một thân tây trang màu trắng, tóc đã nhuộm lại màu đen, trông trưởng thành hơn, nhưng đôi mắt vẫn vậy, vẫn lẳng lơ như trước, vô cùng nổi bật trong đám người.

Cậu ta dựa vào xe, cắm đầu chơi điện thoại.

Tay phải đeo ba chiếc nhẫn, không chiếc nào là không theo trào lưu.

Nhưng cách ăn mặc nam không ra nam nữ không ra nữ này lại khiến những cô gái qua đường rất ngưỡng mộ cùng thích thú.

Có thể nói là thành một phái riêng, dẫn đầu xu hướng.

Viêm Cảnh Hi thở dài một hơi.

Thế giới quan của thế giới này làm sao vậy? Tuổi tác lớn rồi nên mắt cũng mờ rồi sao?

Viêm Cảnh Hi đi đến trước mặt Lương Đống Vũ.

Lương Đống Vũ đang chơi điện thoại, vẫn là kiểu sung trị đó, trước mắt bị bóng râm che đi, không vui ngẩng đầu lên, nhìn thấy Viêm Cảnh Hi, không vui lập tức biến thành vui vẻ, cười toe toét, "Chị nhanh thật, chưa đến 11 giờ, tôi còn cho rằng chị 11 rưỡi chị mới đến cơ."

"Vừa hay tôi ở gần đây." Viêm Cảnh Hi nói, đi qua đầu xe, lên xe.

Lương Đống Vũ thoát khỏi trò chơi, cũng lên xe, đánh giá bộ đồ của Viêm Cảnh Hi, trong mắt tràn đầy vui thích, nói: "Hỏa Hỏa, chị nói xem chúng ta có phải có thần giao cách cảm không, phong cách mặc quần áo luôn có chỗ giống nhau."

Viêm Cảnh Hi liếc qua cậu ta, tự thắt dây an toàn cho mình, đúng lúc nhìn thấy một chú chó Chihuahua mặc chiếc váy màu trắng chạy lóc cóc từ bên cạnh xe qua.

Trong mắt Viêm Cảnh Hi lóe lên tia xảo quyệt, nhìn qua Lương Đống Vũ, mắt liếc ra ngoài xe, nói: "Cậu còn có rất nhiều thần giao cách cảm nữa hả?"

Lương Đống Vũ nhìn ra ngoài xe, là một con chó,mặt liền đen đi.

Cậu ta lập tức lái xe.

Trên đường

Lương Đống Vũ cẩn thận nhìn Viêm Cảnh Hi, nói: "Hỏa Hỏa này, tôi thay chị tôi xin lỗi chị, chị tôi cũng là vì muốn tốt cho tôi, chị đừng trách chị ấy, được không?"

Viêm Cảnh Hi lại lần nữa liếc nhìn Lương Đống Vũ đơn thuần, trong mắt có rất nhiều điều, muốn nói lại thôi.

"Sau này tôi tuyệt đối sẽ không để chị ấy làm hại chị nữa." Lương Đống Vũ đảm bảo nói, "Cho nên, lần này chị bỏ qua cho chị ấy đi."

Viêm Cảnh Hi nhìn về phía trước, dựa vào ghế, lười biếng hỏi: "Là cô ta nói vì cậu nên mới giết tôi à?"

"Chị tôi có hiểu lầm với chị." Lương Đống Vũ không phủ nhận nói.

Viêm Cảnh Hi cong môi, hiểu rõ nhìn về không trung.

Lương Thi Lạc này miệng đầy hoang đường, miệng lưỡi khéo léo, đổi trắng thay đen, chơi người khác trong lòng bàn tay, cũng chỉ có Lương Đống Vũ đơn thuần mới bị cô ta làm thế.

Viêm Cảnh Hi nhướn mày, giọng hời hợt, biếng nhác đáp: "Chỉ cần cô ta không chọc tôi nữa, tôi tự nhiên sẽ tha cho cô ta."

"Tôi biết mà, Hỏa Hỏa chị là một cô gái tốt." Lương Đống Vũ hớn hở nói, cười vui vẻ nhìn phía trước.

Nửa tiếng sau đã đến hôn lễ, tổ chức trước một căn biệt thự sang trọng.

Bãi đỗ xe trước căn biệt thự đậu đầy xe sang trọng.

Viêm Cảnh Hi bước xuống xe, vừa nhìn đã thấy Lục Hựu Nhiễm sãi bước đi qua.

Dưới ánh mặt trời, anh ta mặc tây trang màu nâu đậm, cao quý, toàn thân tràn ngập hương vị cấm dục, thanh tao, tiêu lãnh (tiêu điều lạnh lẽo) như trước, giống như được bảo phủ bởi lớp băng, cho dù ánh mặt trời có mãnh liệt đến đâu cũng không thể hòa tan được khối băng u ám này.

Viêm Cảnh Hi nhớ đến chuyện không vui trên khoang thuyền.

Kể từ lúc anh ta đạp cô một cước dưới biển, muốn đẩy cô vào chỗ chết, cô đã chẳng còn thiện cảm cùng sự đồng cảm nào đối với anh ta.

Viêm Cảnh Hi cụp mắt xuống, giống như không nhìn thấy Lục Hựu Nhiễm đi đến, mặt không cảm xúc đứng tại chỗ.

Lục Hựu Nhiễm cũng đã nhìn thấy Viêm Cảnh Hi.

Chỉ mới hai ngày không gặp, Viêm Cảnh Hi đã trở nên xinh đẹp như bông bách hợp tươi đẹp nhất, không, tươi đẹp hơn cả bách hợp, chỉ là một chiếc váy thông thường nhưng khi mặc lên người cô lại đẹp mắt đến lại, xuất trần, mĩ lệ.

Lúc Lương Đống Vũ bước xuống xe.

Kinh diễm trong mắt Lục Hựu Nhiễm đã biến thành tức giận, híp mắt lại, mấy phần bén nhọn bắn về phía Viêm Cảnh Hi, lạnh lẽo khắc nghiệt nói: "Hình như cô đã quên, đã hứa gì với tôi!"

Viêm Cảnh Hi ngẩng đầu, nhìn thẳng Lục Hựu Nhiễm, nghênh đón sự sắc bén cùng bén nhọn của anh ta, thong thả tựa vào cửa xe, kéo khóe môi, "Tôi thật sự quên rồi."

Lục Hựu Nhiễm nghiến răng, một cỗ phẫn nộ phát ra từ trong tim, quá nhanh, vốn đang bị sốt, không kịp nói, ho khan.

Viêm Cảnh Hi lạnh lẽo liếc qua anh ta.

Vì Lương Thi Lạc mà bị cảm à – đáng đời.

"Chúng ta đi." Viêm Cảnh Hi nói với Lương Đống Vũ, đi thẳng về phía trước.

Lục Hựu Nhiễm muốn đuổi theo, nào ngờ ho càng dữ dội hơn, trơ mắt nhìn Viêm Cảnh Hi đi mất, đấm một đấm lên xe Lương Đống Vũ, xương cốt bị gãy, anh cũng không cảm thấy đau, lê cơ thể bị bệnh nặng vào phòng tiệc.

Viêm Cảnh Hi đi vào cửa.

Trong cửa, khách khứa đầy cả sảnh đường, vô cùng náo nhiệt, nhưng chỉ liếc mắt một cái, Viêm Cảnh Hi đã nhận ra, chú rể tiếp đón khách là bạn thân của Lục Mộc Kình, Sở Vân Thiên.

Dừng lại một lát.

Nếu nói như vậy, hôm nay là hôn lễ của Sở Vân Thiên, vậy Lục Mộc Kình chắc chắn sẽ đến, nếu Lục Mộc Kình đến, Lương Thi Lạc sẽ đến sao?

Viêm Cảnh Hi theo bản năng đảo qua đám người một vòng, quả nhiên trong trung tâm vòng vây đã nhìn thấy người đàn ông vĩ ngạn đó.

Lục Mộc Kình mang theo nụ cười mỉm nhàn nhạt, cao quý, tao nhã giống như vì sao lấp lánh nhất trên bầu trời, tản ra hào quang mà người khác không thể ngăn nổi, song xuyên qua khe hở cũng có thể nhìn thấy Lương Thi Lạc đang ngồi xe lăn bên cạnh anh.

"Thì ra chồng chưa cưới của thiên kim nhà họ Lương là Lục Mộc Kình à, thật khiến người ta ngưỡng mộ nha." Bên cạnh có một đoàn người đi qua, cô nàng Giáp nói.

"Phải nha, thật là khiến người ta ngưỡng mộ, ghen tị, mà cay thiệt, bọn họ là khoe ân ái à? Kẻ tàn phế đó thật đáng ghét, Lục Mộc Kình sao có thể thích loại phụ nữ này được? Vẻ ngoài lại xấu." Cô nàng Ất khinh bỉ nói.

"Nói không chừng người phụ nữ đó trên giường lợi hại cũng nên." Cô nàng Giáp nói, càng lúc càng xa.

"Đáng ghét..."

Mắt Viêm Cảnh Hi khựng lại, lông mi thật dài khẽ run lên, đôi mắt xinh đẹp chớp động, sóng gợn lăn tăn.

Trong lòng có chút cay đắng tràn ra khỏi cửa động, dạo quanh tứ chi bách hài toàn thân, chua xót khôn cùng, giống như kéo theo dây thần kinh ở khắp nơi trong cơ thể, đứng tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Cô biết rồi, hôm nay Lục Mộc Kình phải làm chuyện gì rồi?

Anh, tây trang giày da, sẽ đưa theo cô vợ xinh đẹp của anh tham gia bữa tiệc của người bạn thân nhất, đứng trong đám người, giới thiệu với tất cả bạn bè quan hệ giữa anh và Lương Thi Lạc, tiếp nhận thành tâm, trái lương tâm, xem náo nhiệt hoặc chúc phúc một cách chế giễu của người khác.

Viêm Cảnh Hi nghĩ bản thân sẽ không để ý, vì đã sớm biết anh là chồng của người khác. Đã sớm biết, bọn họ bằng mặt không bằng lòng, đã sớm biết, bọn họ chẳng qua chỉ vì quyền thế.

Nhưng, khi người đàn ông ấy gạt cô, đưa vợ anh tham gia đám cưới của bạn, trong lòng Viêm Cảnh Hi vẫn khó chịu.

Anh, ngay cả hôm nay là hôn lễ của Sở Vân Thiên cũng không hề nói cho cô biết,

Viêm Cảnh Hi cong môi, cụp mắt, lông mi thật dài che khuất mất mát cùng đau khổ trong mắt.

Phải


Vợ của anh là Lương Thi Lạc, người có thể đứng dưới ánh mặt trời, hưởng thụ sự chào đón cùng ngưỡng mộ của mọi người, đắm chìm trong ấm áp cùng rực rỡ của ánh mặt trời.

Còn cô, chỉ là người phụ nữ sau lưng anh, chỉ có thể ở nơi hẻo lánh u ám, không thể bị phát hiện, không thể bị biết.

Những điều này, là cô tự mình lựa chọn thì nên biết phải đối mặt với nó.

Nhưng, con người mà, luôn có thất tình lục dục, luôn ích kỉ, luôn không buông bỏ được và không thể nhìn ra, cho nên cô không thể làm như bản thân thoải mái cùng vui vẻ như đã dự liệu được.

Hối hận sao? Sẽ không.

Cô lựa chọn ở lại bên cạnh anh, không chỉ vì ham muốn cá nhân mà còn vì nguyên nhân quan trọng hơn.

Sẽ tủi thân sao? Sẽ!

Nhưng tủi thân thì có thể làm sao? Cũng không thể thay đổi được tình hình hiện nay.

Lương Thi Lạc là vợ của anh, chắc chắn sẽ đứng dưới ánh mặt trời.

Cho nên, chẳng có gì đáng để tủi thân, tất cả đều là tự mình lựa chọn, cho nên có buồn đi nữa, có tủi thân đi nữa, không cam lòng đi nữa cũng tự mình gánh chịu.

Viêm Cảnh Hi điều chỉnh lại, liếc qua Lương Đống Vũ, thong thả hỏi: "Không phải nói, chị cậu sẽ không tham gia sao? Lừa tôi?"

Viêm Cảnh Hi cười nhạo một tiếng, trong mắt lạnh đi mấy phần, hỏi: "Chơi rất vui?"

Lương Đống Vũ biết mình đã lừa cô, cho nên trên mặt hơi xấu hổ, cẩn thận từng li từng tí nói: "Xin lỗi, Hỏa Hỏa, tôi sợ chị không đến, cho nên đã lừa chị, sau này sẽ không như vậy nữa."

Viêm Cảnh Hi gật đầu, hất cằm lên, vành mắt hơi hồng, trong mắt lại rất lạnh nhạt, khóa lấy đôi mắt lẳng lơ của Lương Đống Vũ, miễn cưỡng cười, giống như phát tiết tâm trạng của bản thân, nói: "Chẳng có gì phải xin lỗi, cậu có lập trường của cậu, cậu có lí do làm như vậy, sao phải suy nghĩ đến tâm trạng của tôi, tôi đau khổ cũng được, khó chịu cũng được, cảm thấy tủi thân cũng được, lại chẳng liên quan gì đến cậu, con người ai chẳng ích kỉ, chỉ biết suy nghĩ cho bản thân, cậu đúng, tôi đúng, mọi người đều đúng."

- t chương 232-


Chương 233: Nếu vẫn không đủ, anh về bồi em.

Viêm Cảnh Hi nhún vai, nở nụ cười tươi, nói như không có chuyện gì: "Vậy nên không cần phải nói xin lỗi, làm theo suy nghĩ của bản thân là được rồi, bản thân thoải mái là được, vui vẻ là được."


Nói đến đây, trong mắt Viêm Cảnh Hi cũng lan ra màu hồng, cụp mắt xuống, thở dài một cái, như đưa ra kết luận, trầm giọng nói: "Dù sao thì thoải mái cũng là mình, quyết định làm cũng là mình, gánh chịu hậu quả cũng là tự bản thân mình, rất tốt."

Viêm Cảnh Hi nói rồi đi ra cửa.

"Ô, để tôi nói xem đây là ai nha?" Giọng nói chanh chua của Vương Triển Nghệ vang lên.

Đôi mắt bình thản của Viêm Cảnh Hi nhìn cô ta.

Hôn lễ của Sở Vân Thiên, Vương Triển Nghệ sẽ đến, Viêm Cảnh Hi đã sớm đoán được.

Lục Mộc Kình cao giọng khoe ân ái, Vương Triển Nghệ cũng đã nhìn thấy.

Cô ta sẽ châm chọc cùng chế giễu như nào, Viêm Cảnh Hi cũng đã đoán được.

Chỉ là, Vương Triển Nghệ muốn chế giễu cô, thì việc gì cô phải cho Vương Triển Nghệ cơ hội này được?

Nhu nhược trước mặt kẻ địch sẽ chẳng nhận được sự đồng cảm của người khác, mà chỉ có cười nhạo cùng bỏ đá xuống giếng mà thôi.

Viêm Cảnh Hi cong môi, đối mặt với khiêu khích của Vương Triển Nghệ.

Vương Triển Nghệ hả hê đi đến trước mặt Viêm Cảnh Hi, mắt liếc qua Lục Mộc Kình, quái gở nói: "Cái đó, người phụ nữ ngồi trên xe lăn, hình như là vợ của nhị ca."

"Hừ, không phải hình như, mà là chính xác." Viêm Cảnh Hi ôm lấy cánh tay của Lương Đống Vũ, tiếp tục cười nói: "Chị gái của bạn trai tôi."

Vương Triển Nghệ trừng mắt nhìn Viêm Cảnh Hi, khóe mắt liếc qua Lương Đống Vũ, trong mắt lóe lên tia âm hiểm, lạnh giọng nói: "Cô đang đùa à? Trước kia còn thề son sắt với tôi, sẽ ở bên nhị ca tôi, bây giờ lại tìm người đàn ông khác rồi à."

"Có ý gì?" Lương Đống Vũ kinh ngạc nhìn qua Viêm Cảnh Hi.

Viêm Cảnh Hi mặt không biến sắc, gặp nguy không loạn, đôi mắt bình thản, đáp: "Tôi làm sao có thể xem trọng ông chú Lục Mộc Kình đó được, tiểu thịt tươi mới là món của tôi, nhưng mà thấy cô 'cưng' anh ta như vậy, chắc là chọc tức cô rồi, bây giờ anh ta tự dưng lại có vợ, xem ra, không cần tôi tức giận cô thì cô đã bị loại rồi."

Vương Triển Nghệ tức tối nắm chặt nắm tay, cười nhạo một tiếng, lạnh giọng nói: "Sao đấy. Cô là sợ bạn trai mới của cô biết chuyện xấu trong quá khứ à?"

"Chuyện xấu của tôi là gì, cô biết rõ thì nói hết ra đi, chúng tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe." Viêm Cảnh Hi biếng nhác trả lời.

Vương Triển Nghệ thấy Viêm Cảnh Hi chẳng có chút sợ hãi gì, tức giận vì sự bình tĩnh vững vàng của cô, nói: "Cô làm chuyện tằng tịu với chồng của người khác còn ít à? Cô đừng nói với tôi là cô chưa từng ngủ với nhị ca tôi?"

"Nếu cô cho là như vậy khiến trong lòng thoải mái thì xin mời." Viêm Cảnh Hi căn bản không quan tâm nói.

Vương Triển Nghệ bực tức, kinh ngạc nói với Lương Đống Vũ: "Tôi nói này, cô gái bên cạnh cậu là nhà xí công cộng đấy, loại con gái như vậy, cậu còn muốn à?"

Lương Đống Vũ nhíu mày, nhìn qua Vương Triển Nghệ, hỏi: "Cô nói Hỏa Hỏa với anh rể tôi? Là chuyện khi nào?"

"Hai tháng trước hai người họ đã làm chuyện tằng tịu với nhau rồi, đừng ngốc nữa." Vương Triển Nghệ giễu cợt nói.

Lương Đống Vũ cúi người, bàn tay đặt lên vai Viêm Cảnh Hi, muốn xác thực hỏi: "Cô ta nói có phải thật không, chỉ cần em nói, anh sẽ tin!"

Viêm Cảnh Hi liếc thấy Lương Não Thành đang đi qua phía bên cô.

Thực ra, cô chẳng quan tâm Lương Đống Vũ có hiểu lầm hay không.

Bởi vì, cậu ta hiểu lầm hay không thì cô và Lương Đống Vũ đều không có khả năng đến với nhau, cậu ta nghĩ như thế nào cũng được, nhưng cô để ý Lương Não Thành có hiểu lầm hay không.

Nếu Lương Não Thành thật sự cho rằng cô và Lục Mộc Kình là loại quan hệ đó, chắc chắn sẽ tạo áp lực cho Lục Mộc Kình, mà theo cô phán đoán, mẹ Lục Mộc Kình có nhược điểm trong tay Lương Não Thành, cô không muốn Lục Mộc Kình phải gặp khó xử.

Cho nên, Viêm Cảnh Hi đã làm một quyết định có lỗi mà cô đã biết rõ.

Nhưng con người vốn ích kỉ, vì muốn bảo vệ thứ mà mình muốn bảo vệ sẽ lựa chọn tổn tương người khác, hiện giờ, có thể lợi dụng, có lẽ chỉ có Lương Đống Vũ.



Viêm Cảnh Hi nhìn sang Lương Đống Vũ, chui đến chỗ trống, nói: "Lời thật lòng em nói lần trước là khi nào, tự anh suy tính đi, cô ta nói là thật hay giả? Cô ta chỉ đang muốn chi rẽ mối quan hệ của em với anh, chia rẽ mối quan hệ giữa em với gia đình anh, anh không nhìn ra sao?"

"Viêm Cảnh Hi, cô nhất định chính là nói xằng nói bậy." Vương Triển Nghệ tức tối nói, trong mắt sắc bén giống như muốn băm Viêm Cảnh Hi thành trăm mảnh.

Viêm Cảnh Hi liếc qua Vương Triển Nghệ, nhìn thấy Lương Não Thành đi đến phía sau cô ta càng lúc càng gần.

Lương Đống Vũ sẽ tin cô, vì Lương Đống Vũ đơn thuần lương thiện, nhưng Lương Não Thành sẽ không, Lương Não Thành là cáo già, coi như là tin cô đi nhưng cũng sẽ đề phòng Lục Mộc Kình, nói không chừng sẽ dùng thủ đoạn đặc biệt.

Cô không thể để Vương Triển Nghệ có cơ hội nói ra chuyện của cô và Lục Mộc Kình.

Viêm Cảnh Hi nhíu mày, trong mắt ánh lên tia sáng bóng, không kịp nghĩ ra cách khác, nhướn mày, khiêu khích nói với Vương Triển Nghệ: "Không tin à?"

Viêm Cảnh Hi chuyển mắt nhìn Lương Đống Vũ, không đếm xỉa nói: "Hôn em, ngay bây giờ."

Lương Đống Vũ cả kinh, vô cùng kinh ngạc, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, trong đầu không suy tính được nữa, làm theo trái tim, cúi người hôn lên môi Viêm Cảnh Hi, mãnh liệt, hung mãnh, lưỡi hồng tiến vào khoang miệng Viêm Cảnh Hi.

Viêm Cảnh Hi nhíu mày, nắm chặt nắm tay, nhắm mắt lại.

Giống như trước kia cô đã từng nói, tất cả hậu quả, cô gánh, cho dù bị hiểu lầm, bị phỉ nhổ, cũng không hối hận.

Lương Đống Vũ cũng nhắm mắt lại, cảm nhận xinh đẹp của cô, ngọt ngàocủa cô, mềm mại cùng nhu thuận của cô.

Vì cô không đáp lại câu tạ, trái lại càng kích thích cậu ta dùng sức, bàn tay vòng qua tay cô càng lúc càng chặt.

Viêm Cảnh Hi cũng không biết đã hôn cậu ta bao lâu, chỉ cảm thấy hơi thở sắp không còn nữa, lại không thể đẩy cậu ta ra, chỉ có thể đợi cậu ta tự mình thả ra.

Đợi cậu ta thả ra đã là 10 phút sau.

Môi của Viêm Cảnh Hi bị hôn vừa đỏ vừa sưng, xung quanh bu đầy người, còn có người chụp ảnh.

"Hỏa Hỏa, anh yêu em." Lương Đống Vũ không sợ làm to chuyện, hoặc, mục đích hôm nay cậu ta đưa Viêm Cảnh Hi đến, chính là muốn làm lớn, giới thiệu Hỏa Hỏa ngay trước mặt ba cùng tất cả bạn bè thân thích.

Ba cậu ta muốn thể diện, muốn danh tiếng, như vậy cũng sẽ không phản đối cậu ta cùng Hỏa Hỏa nữa.

Nào ngờ, Hỏa Hỏa lại chủ động để cậu ta hôn, là cậu ta không ngờ đến.

Có cảm giác khổ tận cam lai, Lương Đống Vũ vui vẻ, hưng phấn, lớn tiếng hô lên lần nữa: "Hỏa Hỏa, anh yêu em, anh yêu em."

Lương Đống Vũ muốn công bố với cả thế giới, hớn hở hô to với những người xung quanh: "Tôi yêu Hỏa Hỏa, tôi yêu Hỏa Hỏa, tôi yêu Hỏa Hỏa."

Vành mắt Viêm Cảnh Hi đỏ rực, cụp mắt xuống, lông mi thật dài che khuất chột dạ trong mắt.

Chuyện đến nước này, cô cũng chỉ có thể đi một bước, tính một bước.

Ngước mắt đã nhìn thấy Lục Mộc Kình.

Kinh ngạc, cô đã nhìn thấy vẻ giận dữ trên mặt Lục Mộc Kình, vì tức giận mà cằm bạnh ra, trong mắt cũng tràn ngập một màu đỏ tươi, ánh mắt gắt gao khóa lấy cô, dường như có rất nhiều điều nhưng lại chìm vào trong đôi mắt mênh mông sâu xa của anh.

Hiểu lầm thì hiểu lầm đi, cô không thèm giải thích.

"Chúc mừng ông nha. Ông Lương, không chỉ tìm được rể hiền, mà ngay cả con dâu cũng đã tìm thấy rồi, Đống Vũ, vẫn thật có khí phách của ông năm đó." Xung quanh có người tán dương Lương Não Thành.

Sắc mặt Lương Não Thành khó coi, miễn cưỡng nở nụ cười, nói lấy lệ: "Nào có, nào có. Nhóc con còn nhỏ, yêu đương trước, yêu đương trước thôi."

"Ông Lương, chúc ông sớm ngày được ôm cháu trai." Lại có người cười vui vẻ nói.

"Sớm quá, sớm quá." Lương Não Thành hàn huyên.

"Ông Lương." Tham mưu Thẩm , ba của Sở Vân Thiên cười nói: "Chúc mừng trước, ngồi vào đi."

"Được, được." Lương Não Thành ý tứ sâu xa nhìn Lương Đống Vũ, ánh mắt cảnh cáo liếc qua Viêm Cảnh Hi, trầm giọng nói: "Hai đứa đi theo ba."

Viêm Cảnh Hi biết, bây giờ đã đâm lao thì phải theo lao, đi, không phải cho Vương Triển Nghệ cơ hội sao? Không thích hợp.

Không đi, phỏng chừng, bữa tiệc lần này còn đáng sợ hơn Hồng Môn Yến.

Đuôi mắt nhìn thấy Lục Mộc Kình hung hãn nhìn chằm chằm cô cách đó không xa.

Không biết là tức giận hay vì bị cảm mà mặt đỏ lạ thường, như máu, càng thêm âm hiểm.

"Xin lỗi, cháu phải đi WC trước." Viêm Cảnh Hi nói rồi trực tiếp đi đến nhà vệ sinh.

"Hỏa Hỏa, anh đi với em." Lương Đống Vũ lập tức đi theo.

Đi nửa đường, Lương Đống Vũ bị Lục Hựu Nhiễm chặn lại.

"Làm gì vậy, anh, tránh ra." Lương Đống Vũ kêu gào, đẩy Lục Hựu Nhiễm ra.

Lục Hựu Nhiễm lùi về sau hai bước, cũng không biết là tức giận hay bị sốt đến hồ đồ, đấm thẳng đến.

Lương Đống Vũ linh hoạt né đi, nhìn thấy khách đầy sảnh, cũng có người nghi ngờ nhìn qua, đặc biệt là ánh mắt hung ác cảnh cáo của Lương Não Thành đảo qua.

Lương Đống Vũ đơn thuần, nhưng cũng không ngu đến mức không có thuốc chữa.

Nếu cậu ta ở trước mặt mọi người, trước mặt của ba chắc chắn không được, hơn nữa nếu cậu ta đánh thua, bị Hỏa Hỏa mà biết được thì càng mất mặt hơn, nói không chừng, Hỏa Hỏa vừa mới đối tốt với cậu ta, đến khi cậu ta đánh thua lại không cần cậu ta nữa.

"Muốn đánh nhau chứ gì, đi theo tôi." Lương Đống Vũ xắn tay áo lên, bước nhanh về phía cửa.

Lục Hựu Nhiễm híp mắt lại, thoáng qua tia sắc bén, đi theo.

...

Viêm Cảnh Hi đi đến nhà vệ sinh, mở vòi nước ra, hứng nước hút vào miệng, súc miệng, lại nhổ nước ra, lấy nước chà môi, nhìn đôi mắt hơi đỏ của mình trong gương, mắt ảm đạm xuống.

Cửa bị đẩy ra.

Viêm Cảnh Hi liếc qua Lục Mộc Kình, bình tĩnh lấy giấy lau tay.

Lục Mộc Kình đóng cửa, khóa lại, nắm lấy cánh tay cô, kéo cô đến trước người, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhuận của cô, ngón tay chà sát, trầm giọng nói: "Cho dù giận anh, cũng đừng dùng cách này chọc tức anh, bây giờ anh rất không ổn."

Viêm Cảnh Hi nhìn chằm chằm đôi mắt thâm trầm của anh, nụ cười cùng ấm áp dịu dàng trước giờ của anh được bỏ xuống, mặt bạnh ra, trong mắt sâu xa cũng để lộ sự sắc bén, lực trên tay rất lớn, giống như muốn lột một lớp da của cô xuống.

Anh nói, cô là cố ý giận anh?

Cô không có ngây thơ như vậy.

Viêm Cảnh Hi mặc kệ trên môi đau đến đau, vẫn để anh chà đi, như có như không phát tiết lửa giận trong lòng anh.

Cuối cùng Lục Mộc Kình cũng dừng tay lại, nhíu mày nhìn Viêm Cảnh Hi, trong đôi mắt đen như mực càng thêm sâu, như đại dương xanh biếc, lại như vũ trụ mênh mông.

"Náo đủ chưa? Náo đủ rồi thì rời khỏi đi, nếu phát giận vẫn không đủ thoải mái, tối nay anh về bồi em." Lục Mộc Kình cưng chiều nói.

Cô thật sự không phải náo hay phát tiết mà.

-Hết chương 233-

Chương 234: Chịu đựng của cô, kiên cường của cô, số phận của anh.

Viêm Cảnh Hi rũ mắt xuống, lông mi dài che khuất mờ mịt trong mắt, ép cho nước mắt không được chảy ra, hít sâu một hơi, ngẩng đầu, trong mắt đã trở nên trong suốt, nghiêm túc nói: "Lục Mộc Kình, chúng ta chia tay đi."


Trong mắt Lục Mộc Kình đột ngột lạnh lẽo, con ngươi co lại, trầm mặc ba giây, tức giận biến mất, lựa chọn bao dung, không biết làm sao đành trầm giọng giải thích: "Anh biết em rất tủi thân, anh không nói cho em biết anh đến tham gia hôn lễ của Sở Thiên, anh xin lỗi!

Nhưng nói cho em biết thì có thể thay đổi được gì đây? Anh vẫn phải đưa Lương Thi Lạc đến tham dự, vẫn phải lấy thân phận chồng chưa cưới của cô ta, em biết rồi, sẽ chỉ khó chịu mà thôi! 

Hơn nữa, không phải em đến với Lương Đống Vũ, cũng không nói cho anh biết sao?

Chúng ta coi như huề nhau được không?


Sau khi về, em muốn tùy hứng nữa, phát tiết nữa, anh đều nghe theo em, hử?"

Từ 'hử' cuối cùng cùng, giọng Lục Mộc Kình lên cao âm cuối, đặc biệt nhu tình, tựa hồ như muốn hòa tan cô.

Viêm Cảnh Hi nhìn chằm chằm Lục Mộc Kình, anh vẫn anh tuất bất phàm, khí chất hơn người, dịu dàng như ngọc như trước, tốt tính kiên nhẫn.

Nhưng chỉ đến đây thôi.

Vừa rồi lúc súc miệng, cô đã nghĩ qua.

Nhớ đến lúc đó, cô đồng ý ở lại bên người Lục Mộc Kình là vì Lục Mộc Kình muốn đuổi cô đi, mà cô biết Lương Thi Lạc muốn gây bất lợi cho Lục Mộc Kình cùng Nam Nam, cô lo anh khó mà đề phòng được cho nên mới mặt dày ở lại.

Hiện tại, cô đã nắm được nhược điểm của Lương Thi Lạc, không sợ Lương Thi Lạc sẽ đối phó với Lục Mộc Kình nữa, hơn nữa, cô cũng đại khái biết được người sau lưng Lương Thi Lạc là ai, không ở bên cạnh anh càng dễ điều tra hơn.

Càng quan trọng hơn, tình huống đột phát ngày hôm nay đã nhắc nhở cô một chuyện: Nếu cô tiếp tục ở bên cạnh anh, sẽ như quả bom hẹn giờ bên người anh vậy, nếu có một ngày bị Lương Não Thành phát hiện, chỉ e cô không thể gánh nỗi hậu quả, nếu mẹ của anh vì cô mà bị hại, cô càng không muốn Lục Mộc Kình hận cô cả đời.

Viêm Cảnh Hi thở dài, vành mắt đỏ, ánh mắt cũng rất kiên định nói: "Em không phải tùy ý, không phải phát tiết, mà là sau khi suy xét nghiêm túc cẩn thận, cảm thấy em bây giờ không hợp với anh. Anh cho em kiểu cách cũng được, ra vẻ cũng được, cố tình gây sự cũng được, em muốn chia tay, có lẽ giữa chúng ta căn bản chưa có bắt đầu, nên không cần dùng từ chia tay."

Viêm Cảnh Hi dừng lại một lát, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, hít mũi, không để bản thân bật khóc, cúi đầu với Lục Mộc Kình, nói: "Cảm ơn anh, từ đầu đến cuối đều chưa từng chân chính chạm vào tôi để khi tôi đối mặt với chất vấn cùng gièm pha của người khác cũng có thể chí khí hùng hồn như vậy. Cảm ơn."

Viêm Cảnh Hi nói xong, hít sâu, xoay người, rời khỏi.

Lục Mộc Kình dùng tay chống lên cánh cửa, trong đôi mắt sâu thẳm thêm một tầng sương mù đậm, ánh mắt sáng quắc nhìn Viêm Cảnh Hi.

Trong tim bị cô đâm một nhát, có một khe hở, các chất hóa học chua chát từ trong chảy ra, trừ cô ra, không ai có thể ngăn lại được.

Vì anh biết, Viêm Cảnh Hi không phải đang đùa, lời cô nói là sự thật.

"Em nghĩ sau khi xảy ra một đêm hôm qua, anh sẽ buông tay nữa sao?" Lục Mộc Kình trầm giọng nói, dù ngoài mặt bình tĩnh nhưng ngực phập phồng lên xuống kịch liệt, ẩn dấu không bình tĩnh của anh.

Viêm Cảnh Hi không dao động nhìn về anh, "Đêm qua chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì hết!"

"Em là não cá vàng à." Lục Mộc Kình nhíu mày, nắm lấy cổ tay Viêm Cảnh Hi, "Hôn môi Lương Đống Vũ, anh coi như em nhỏ tuổi không hiểu chuyện, tha thứ cho em một lần duy nhất này, nhưng chia tay với anh, em đừng mơ tưởng."

Viêm Cảnh Hi cũng tức giận, thốt ra lời khó nghe, "Lục tổng anh nghĩ anh lấy tư cách gì để nói yêu đương với tôi đây? Là thân phận chồng của Lương Thi Lạc, hay là thân phận bạn trai của Lương Thi Lạc, các người đứng dưới ánh mặt trời nghênh đón sự chúc phúc của người khác, đã từng nghĩ qua cảm giác của tôi chưa?"

"Nếu anh không suy nghĩ cho cảm nhận của em thì tại sao phải giấu giếm!" Lục Mộc Kình cũng không bình tĩnh được nữa, cao giọng, "Tiểu Hi, em còn muốn anh phải làm sao? Ngay bây giờ li hôn với Lương Thi Lạc được chưa? Không cần thêm ai nữa, chỉ cần em được chưa? Chấp nhận tiếng xấu, tìm một nơi không ai quen biết chúng ta mà mai danh ẩn tích, được chưa?!!"

Câu cuối cùng, Lục Mộc Kình quát lên.

Viêm Cảnh Hi nhìn sắc bén, tức giận, thất vọng trong mắt Lục Mộc Kình, như đâm từng nhát từng nhát vào tim cô khiến máu chảy đầm đìa, lẫn lộn không rõ.

Anh nổi giận với cô, phát hỏa với cô, cho nên lời nói ra đều là nói trái ý mình.

Anh cảm thấy cô gây sự vô cớ, cảm thấy cô không biết phân nặng nhẹ, mà anh, không thể chỉ cần cô, không cần tình thân, cũng không thể buông bỏ tất cả mọi thứ hiện tại để cao chạy xa bay với cô.

Đây chính là ý ngầm của anh.

Có phút chốc, Viêm Cảnh Hi cảm thấy trái tim mình giá lạnh.

Vì đạo nghĩa của anh, mẹ của anh, việc khó nói của anh, cô tự nguyện rời khỏi, coi như chia tay lần này cũng chỉ là không muốn trở thành quả bom hẹn giờ bên người anh, trở thành gánh nặng của anh.

Cô cảm thấy khi mình yêu chính là luôn suy nghĩ cho đối phương, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục cũng không tiếc, ráng sức đảm đương.

Nhưng, tại sao Lục Mộc Kình lại cho rằng cô như vậy?

Cảm thấy cô ích kỉ, tủi thân, càn quấy, không thông cảm cho sự khó xử của anh.

Vào giờ phút này, Viêm Cảnh Hi thật sự tủi thân.

Nước mắt không nhịn được chảy ra, đôi mắt càng lúc càng trong suốt đến lạnh.

Lục Mộc Kình nhìn thấy cô chảy nước mắt, tim cũng loạn lên, bị một tay nhéo, vô cùng khó chịu, cũng có chút bối rối, bàn tay lau nước mắt cho cô, đôi mắt dịu đi, đau lòng nói: "Xin lỗi, tiểu Hi, tin anh, anh sẽ xử lí tối, đừng suy nghĩ lung tung, chúng ta chắc chắn sẽ ở bên nhau."

Cô suy nghĩ lung tung?

Được thôi, cô chính là suy nghĩ lung tung đấy.

"Lục Mộc Kình, anh không xứng đáng có được tình yêu của em." Viêm Cảnh Hi lạnh giọng nói.

Lục Mộc Kình dừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt kiên định của cô, tim càng đau hơn vừa rồi gấp mấy lần, giống như có răng cưa cưa ở trong, từng nhát từng nhát, đau đớn liên tục không ngừng truyền đến thần kinh.



Từ trước đến nay anh chưa từng khó chịu cùng ảo não như vậy, thậm chí có loại bối rối vô danh khiến cơn giận của anh tiêu tan hết, lại càng thêm bao dung, ánh mắt sâu thẳm nhìn Viêm Cảnh Hi, đầu mày hơi nhíu lại, cưng chiều nói: "Được, em muốn phát tiết như thế nào thì phát tiết đi, tất cả hậu quả để anh gánh thay, anh bồi em."

Viêm Cảnh Hi chẳng còn muốn nói gì nữa.

Tình yêu là gì?

Là sự đồng nhất, là tin tưởng vững chắc, là hiểu rõ cùng chắc chắn với nhân phẩm của đối phương.

Với quá trình từ biết nhau, hiểu nhau, yêu nhau, gần nhau như vậy mà nói, đừng nói là có bảo vệ hay không.

Cô không hiểu Lục Mộc Kình, cũng như Lục Mộc Kình không hiểu cô.

Bọn họ còn chưa từng hiểu nhau thì làm sao yêu nhau.

Quen sai người sẽ không đi xa được, bọn họ nhiều nhất chỉ là có thiện cảm ban đầu mà thôi.

"Tránh ra." Viêm Cảnh Hi lạnh giọng nói.

Anh cho rằng cô sẽ náo, sẽ cãi vả, sẽ tìm Lương Thi Lạc gây rối, sẽ phát tiết tủi thân cùng khó chịu trong lòng mình, nhưng cô không hề, cô rất bình tĩnh đi tìm Lương Đống Vũ.

Cô càng bình tĩnh, trong lòng Lục Mộc Kình càng hoang mang.

Dường như từ khi cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, sẽ chẳng còn quan hệ gì với anh nữa.

Nghĩ đến cô chẳng còn quan hệ gì với anh nữa, tim Lục Mộc Kình như bị bóp chặt lại, hít thở cũng khó khăn, rất khó chịu, đôi mắt không e dè nhìn cô, quyến luyến, thâm tình, chân mày nhíu chặt, thoáng qua đau khổ cùng dằn vặt.

Chỉ cần cô quay đầu là có thể nhìn thấy anh lúc này, thật sự là yêu đến mức không thể tự kiềm chế.

Nhưng cô cự tuyệt quay đầu.

Lương Đống Vũ đi từ cửa vào, tóc rối tung, tây trang màu trắng bị bẩn, trên mặt bị thương, một con mắt bị thâm đen, sưng lên, khóe môi cũng tím bầm.

Nhưng khi cậu ta nhìn thấy Viêm Cảnh Hi lại lộ ra nụ cười vui vẻ, vì đụng đến dây thần kinh trên mặt, đau, cho nên nụ cười vô cùng khôi hài.

Viêm Cảnh Hi nhìn thấy khoảnh khắc đó của cậu ta, giống như đụng phải tuyến lệ, nước mắt vô duyên vô cớ chảy ra.

Lương Đống Vũ, ngốc nghếch còn rất đáng yêu.

Lương Đống Vũ nhìn thấy Viêm Cảnh Hi khóc, lo lắng chạy đến, chỉ mấy bước lớn đã đến trước mặt Viêm Cảnh Hi, dùng tay áo lau nước mắt cho cô, trấn an nói: "Hỏa Hỏa, em đừng khóc, tôi không sao, đều là vết thương ngoài da, Lục Hựu Nhiễm bị tôi đánh còn quỳ rạp trên mặt đất cơ, tôi thắng rồi, em nên vui mới phải."

Viêm Cảnh Hi hết khóc lại bật cười, bị Lương Đống Vũ làm cho dở khóc dở cười.

Lương Đống Vũ nhìn thấy Viêm Cảnh Hi cười, lại lộ ra nụ cười đần độn, "Cười rồi nè, cười là tốt rồi, chúng ta không khóc, khóc xấu."

Lục Mộc Kình đứng sau lưng bọn họ, tay nắm chặt lại, đôi mắt sâu thẳm híp lại, hận không thể đá Lương Đống Vũ đến Siberia.

Được thôi, Lục Mộc Kình thừa nhận bản thân đã thất thố.

Sau khi trải qua biến cố lớn lần đó, lòng dạ thương trường qua nhiều năm như vậy đã sớm tôi luyện anh thành cấp vàng chiến đấu tinh ranh, vui giận không thể hiện ra, lúc cười cũng không phải là vui, lúc không cười không hẳn là không vui, rất giỏi khống chế tâm tình cùng nét mặt của bản thân, dũng mãnh đến không gì có thể đánh bại.

Nhưng,chỉ một động tác của Viêm Cảnh Hi cũng khiến cẩn thận, chịu đưng, tao nhã, dịu dàng của anh sụp đổ.

Lục Mộc Kình đi qua, không vui liếc qua Viêm Cảnh Hi nói: "Cũng đã là người lớn rồi, khóc khóc cười cười, vui lắm à? Cũng không phải là đứa trẻ 3 tuổi."

Viêm Cảnh Hi không muốn để ý đến Lục Mộc Kình, quay mặt đi, nắm lấy cánh tay Lương Đống Vũ.

Tim Lục Mộc Kình trong nháy mắt bị đâm mạnh một nhát, đau đớn, chua xót chảy ra ngoài.

Cô làm nũng, ỷ lại, tùy hứng, phát tiết, gây sự vô cớ, chọc cười với anh, anh đều thích, cũng đều hưởng thụ, duy chỉ không thích sự thờ ơ của cô, càng đừng nói đến, nhìn cô dựa vào người đàn ông khác.

Lục Mộc Kình kéo Viêm Cảnh Hi đến bên người anh, thấy cô buông cánh tay Lương Đống Vũ ra rồi mới buông tay, đôi mắt sâu nhìn cô thật lâu, trầm giọng nói: "Ở bên này, đi theo tôi."

"Hỏa Hỏa." Lương Đống Vũ thích Viêm Cảnh Hi gần gũi với cậu ta mà, lập tức đuổi theo.

Trong mắt Lục Mộc Kình thoáng qua tia không vui, nhíu mày, bắt lấy cánh tay Viêm Cảnh Hi, kéo đến sau bàn của Lương Não Thành, buông tay, ngồi xuống bên cạnh Lương Thi Lạc.

"Một cuộc điện thoại, lâu vậy à." Lương Thi Lạc như có ý riêng nói.

"Gặp một chút chuyện." Lục Mộc Kình qua loa lấy lệ đáp một tiếng, sâu thẳm nhìn về phía Viêm Cảnh Hi.

Viêm Cảnh Hi rũ mắt xuống, trên mặt không có biểu cảm dư thừa nào.


u>-Hết chương 234-


Chương 235: Người dám trêu chọc yêu ma quỷ quái thì bản thân tâm thuật bất chính!


" ỏa Hỏa, anh giới thiệu với em nhé, đây là ba mẹ, chú, cô, chị họ, chị gái, anh rể họ của anh, còn có một người ở bên ngoài, có lẽ hôm nay sẽ không đến, ha ha." Lương Đống Vũ thân thiện giới thiệu cho Viêm Cảnh Hi.


Theo lễ phép, Viêm Cảnh Hi chào hỏi: "Chào bác trai, bác gái, chú, cô."


Cô gật đầu với Lương Hương Ngọc, Lương Hương Ngọc cũng cười đáp lại Viêm Cảnh Hi.


Viêm Cảnh Hi không chào hỏi hai người kia, ngồi xuống.


"Hai đứa quen nhau bao lâu rồi? Nhìn có vẻ như tình cảm rất tốt." Ân Hiền Châu, mẹ của Lương Hương Ngọc cười hỏi.


"Cô, cháu với Hỏa Hỏa là bạn cùng trường, quen lâu lắm rồi, giữa hai bên khá hiểu nhau ạ." Lương Đống Vũ giải vây thay Viêm Cảnh Hi.


Thẩm Văn Quyên nhìn vết thương trên mặt Lương Đống Vũ, lại thấy Lục Hựu Nhiễm không đến, phỏng chừng hai anh em lại đánh nhau vì Viêm Cảnh Hi, rất không vui với Viêm Cảnh Hi.


"Nếu hiểu rõ như vậy thì nên biết trước đây cô bé là vợ chưa cưới của anh trai con chứ." Thẩm Văn Quyên có ý riêng nói ra câu này, có chút chán ghét nhìn sang Viêm Cảnh Hi, hỏi: "Cô Viêm có phải thay bạn trai hơi nhanh rồi không."


"Mẹ nhỏ, Hỏa Hỏa với anh Hựu Nhiễm không phải là kiểu trong tưởng tượng đó của mọi người, là mẹ của Hỏa Hỏa bắt ép." Lương Đống Vũ giải thích thay Viêm Cảnh Hi.


"Vậy sao bây giờ không ép nữa?" Giọng Thẩm Văn Quyên dịu dàng nhưng trong mắt không hề che dấu sự khinh thường.


"Vậy thì phải hỏi con trai ngoan của mẹ rồi, không phải anh ấy với chị Hương Hương gạo nấu thành cơm rồi sao? Cho nên, vợ chưa cưới đổi người rồi ạ!" Lương Đống Vũ là một người thẳng thắn, nghĩ gì nói đấy.


Mặt Thẩm Văn Quyên trắng bệch.


Trên mặt Lương Hương Ngọc hơi hồng, tay cuộn lại thành nắm đấm, lấy lại tinh thần, mỉm cười với Thẩm Văn Quyên dịu giọng nói: "Bác ơi, có một chuyện, con cũng nhân cơ hội này nói với bác."


"Sao vậy Hương Hương?" Thẩm Văn Quyên hiền lành nói với Lương Hương Ngọc, một dáng vẻ 'mẹ chồng tốt Trung Quốc', hoàn toàn bất đồng với thái độ đối với Viêm Cảnh Hi vừa rồi.


"Bác ơi, con muốn về Pháp tiếp tục học, hôn lễ của con và anh Hựu Nhiễm hủy bỏ đi." Lương Hương Ngọc vừa nói ra, trên mặt của những người ngồi quanh bàn đủ loại sắc thái khác nhau.


Hiển nhiên, quyết định này của Lương Hương Ngọc đến ba mẹ của cô cũng không biết.


Ân Hiền Châu vô cùng kinh ngạc nắm lấy phía sau của Lương Hương Ngọc, nói: "Hương Hương, con nói bậy cái gì vậy? Tết Trung Thu là các con kết hôn rồi, con nói muốn đi, vậy sự trong sạch của nhà gái, con không cần nữa à."


"Mẹ." Lương Hương Ngọc làm nũng cười nói: "Thực ra con và anh Hựu Nhiễm chưa có xảy ra cái gì hết, tin đó là giả, vốn dĩ con muốn gả cho anh Hựu Nhiễm, nhưng bây giờ con không muốn nữa, mẹ, mẹ để con tùy hứng một chút đi, được không?"


"Bác không đồng ý, tin tức cũng đã truyền đi rồi, làm sao có thể nói mà không làm được? Hôn lễ này, người lớn chúng ta làm chủ." Lương Não Thành trầm giọng nói, ánh mắt liếc qua một cái với Lương Đông Húc, ba của Lương Hương Ngọc, không vui nhíu đầu mày lại, nói: "Đông Húc, đây là chú không đúng rồi, chú dạy con gái kiểu gì vậy, chơi Hựu Nhiễm nhà chúng tôi à?"


Viêm Cảnh Hi chán ghét nhìn qua Lương Não Thành.


Cô đã rõ, chuyện của Lụ