Chương 331-340
Chương 331: Bức tranh này quá đẹp, tôi không dám nhìn.
Viêm Cảnh Hi ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh lại hơi thở, trên bụng đã in dấu ba ngón tay nhưng đôi mắt trong suốt lại kiên định nhìn Tần Phong và nói: "Ban đầu tôi vốn không biết, luôn cho rằng anh có thù riêng với Lục Mộc Kình nên muốn tìm Lục Mộc Kình báo thù, nhưng hôm nay tôi đã thay đổi suy nghĩ.
Thứ nhất, trên người anh không có tiền nhưng người đội mũ lưỡi trai xuất hiện lúc đầu không phải anh, anh lấy đâu ra tiền để thuê?
Thứ hai, căn phòng này đã được sắp xếp trước cho anh, không có tiền thì chẳng thể nào có được.
Thứ ba, nếu mối thù của anh là Lục Mộc Kình thì chắc hẳn phải nhắm vào anh ấy, nhưng trong lời nói của anh đều đang nhắm vào tôi, vậy thì chỉ có cách giải thích duy nhất, đó là có người đứng sau lo liệu cho anh, hơn nữa, mục đích của người đứng sau này chính là nhằm vào tôi.
Thứ tư, trên người anh có mùi của Vương Triển Nghệ.
Vậy nên khi liên kết lại với nhau đã sáng tỏ rồi, là Vương Triển Nghệ sai khiến anh đối phó tôi, nhưng Tần Phong à, anh vượt mọi chông gai vì cô ta, nhưng mục đích cuối cùng của cô ta là ở bên Lục Mộc Kình kia kìa, anh bây giờ là đang hại mình ích ta."
Tần Phong cười hừ một tiếng, trong đôi mắt lạnh nhạt không chút hơi ấm, lạnh giọng nói: "Quả nhiên cô rất thông minh, chẳng trách Lục Mộc Kình lại thích cô, có điều, cô không thể thuyết phục được tôi, tôi giết chết cô rồi thì đương nhiên sẽ có được thứ tôi muốn."
"Lục Mộc Kinh và Tần Dật Hoả biết được anh đã giết tôi, anh cho rằng anh có thể có được thứ mình muốn một cách dài lâu sao? Không thể nào! Lục Mộc Kình sẽ không bỏ qua cho anh, mà Tần Dật Hoả cũng không thể bảo vệ được anh, tôi đợi anh ở Hoàng Tuyền, anh nghĩ, khi Vương Triển Nghệ có được tự do rồi sẽ dùng hết toàn bộ thủ đoạn để được ở bên Lục Mộc Kình không?" Viêm Cảnh Hi bình tĩnh phân tích.
"Đây chỉ là lời tự cứu lấy mình của cô thôi." Trong mắt Tần Phong thoáng dao động, nhíu chặt mày lại, lạnh giọng nói.
"Chẳng phải tôi lại không cứu lấy anh?" Viêm Cảnh Hi nheo mắt lại, trong đôi nhãn đồng xinh đẹp thoáng qua tia chán ghét, cô thật không ngờ, Vương Triển Nghệ lại hung ác đến mức gọi người đến giết cô như vậy.
"Nếu tôi là anh, biết rõ bị nhốt lại cả đời thì tôi sẽ đưa người phụ nữ tôi yêu theo bên mình, cùng nhau sống hết cả cuộc đời đơn độc này, chứ không phải chỉ vì một nụ cười nhạt mà giúp cô ta gả cho người khác, sẽ chỉ nghẹn lòng suốt đời mà thôi." Viêm Cảnh Hi nói rõ ràng rạch mạch từ câu từ chữ.
Yết hầu Tần Phong chuyển động, đôi mắt âm hiểm nhìn chòng chọc Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi cũng không hề sợ hãi nhìn thẳng lại.
Tiếng chuông điện thoại Tần Phong bỗng vang lên, anh ta lấy một chiếc điện thoại mới từ trong túi ra, nhìn thấy điện thoại của Vương Triển Nghệ liền bắt máy.
Viêm Cảnh Hi chỉ có thể nghe loáng thoáng được là giọng nữ, nhưng không thể nghe rõ được đối phương đang nói gì.
Nhưng cô nhìn thấy sắc mặt Tần Phong càng lúc càng kém, thậm chí anh ta còn nghiến chặt răng, gân xanh trên trán đều nổi hết lên, trong mắt thoáng sắc nhọn cùng chán ghét, trừng mắt nhìn Viêm Cảnh Hi, không nói một lời nào, sau khi cúp điện thoại rồi mới dùng giọng nói không chút nhiệt độ nói với Viêm Cảnh Hi: "Cô ấy nói tôi cưỡng bức cô, rồi vứt thi thể của cô trước cửa nhà của Lục Mộc Kình."
Viêm Cảnh Hi khiếp sợ mở to mắt, trong lòng thoáng sợ hãi, nắm chặt tay lại.
Vương Triển Nghệ thật hung ác.
Cô phải mau chóng bình tĩnh lại.
Viêm Cảnh Hi nâng cằm lên, cụp mắt xuồng, hàng mi dài để lại một đường bóng dưới mí mắt, suy tư nói: "Nếu tôi yêu một người đàn ông, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh ta chạm vào người phụ nữ khác."
Tần Phong nghiến răng, cúi người xuống, gương mặt chỉ cách Viêm Cảnh Hi 10 cen-ti-mét, đôi mắt trống rỗng như u hồn nhìn thẳng vào cô.
Viêm Cảnh Hi cũng ngước mắt nhìn thẳng lại anh ta, nhếch khóe môi rồi nói: "Lựa chọn ra sao đều nằm trong ý niệm của anh, anh có thể nghe theo mệnh lệnh của Vương Triển Nghệ, làm theo lời của cô ta nhưng kết quả của anh cũng không tốt hơn tôi là bao, người phụ nữ anh thích sẽ quên hết tất cả những gì anh đã làm vì cô ta mà chạy vào vòng tay của Lục Mộc Kình, thậm chí cô ta còn cảm thấy anh là vết nhơ trong cuộc đời của cô ta, còn nếu anh buông tay, giữ người phụ nữ anh cần ở bên mình, một năm, mười năm rồi năm mươi năm, anh nói xem, đời người có thể có bao nhiêu cái năm mươi năm đây?"
Tần Phong chậm rãi đứng dậy.
Viêm Cảnh Hi cũng không biết anh ta nghe lọt tai được bao nhiêu và đang nghĩ gì, cô chỉ nhìn thấy gương mặt không cảm xúc cùng với đôi mắt trống rỗng không chút sắc thái nào của anh ta, dường như bên trong chỉ còn lại giá lạnh.
Anh ta cầm con dao của mình, mũi dao chậm rãi đưa đến cổ của cô.
Viêm Cảnh Hi nhìn như bình tĩnh, lạnh nhạt nhưng tim đã đập như sắp nhảy ra ngoài, tay cũng run lẩy bẩy.
Vận mệnh Tần Phong lựa chọn chỉ là chấp niệm, mà sự sống chết của cô cũng nằm trong chấp niệm đó.
Cô nín thở, cảm nhận được con dao lạnh lẽo đang đâm từ từ vào cổ cô, cô cũng có thể cảm nhận được dòng nước ấm đang chảy xuống cổ cô.
Thực ra, chết không đáng sợ, đáng sợ là trước khi chết, sự sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết, lưu luyến với thế giới hiện tại, canh cánh với nghĩa vụ cùng trách nhiệm nào đó và không thể cắt đứt với người mình yêu.
Nhưng, ngay khi mạng sống không còn ở trên tay mình nữa, ngoài chờ đợi ra, cũng chẳng còn cách nào khác.
Viêm Cảnh Hi nắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy ra, lẫn vào trong mái móc.
Tần Phong nhìn chằm chằm giọt nước mắt của Viêm Cảnh Hi, hơi mờ mịt, cũng không đâm mũi dao vào sâu hơn nữa, hỏi: "Sao cô lại khóc?"
Viêm Cảnh Hi mở mắt ra, bên trong đỏ rực, lẳng lặng nhìn Tần Phong, nước mắt chảy xuống: "Khi tôi sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ, là dì Trương nhận nuôi tôi, vì họ mà cả đời này tôi sẽ không kết hôn, cũng không sinh con, lúc đó tôi đã thề, đợi đến khi dì ấy già rồi, tôi sẽ hiếu thuận với dì ấy, ai ngờ, tôi vẫn phải để dì ấy đau lòng rồi."
Viêm Cảnh Hi hít mũi, "Tôi còn có một cô bạn, là người bạn duy nhất của tôi và cô ấy cũng chỉ có mình tôi là bạn, tôi đi rồi, cô ấy chắc chắn sẽ rất cô đơn, sẽ rất buồn."
"Vậy nên cô sợ chết?" Tần Phong dò xét Viêm Cảnh Hi.
"Sợ chứ, bởi vì chết rồi thì chẳng còn gì nữa, cũng không thể sống lại lần nữa, cũng không thể mang theo thứ mình muốn, tôi muốn sống thật tốt." Viêm Cảnh Hi bày tỏ rõ ràng.
Tần Phong cụp mắt xuống, đứng thẳng người dậy, lẳng lặng đứng đó như một pho tượng.
Viêm Cảnh Hi cũng không nói lời nào.
Mỗi một phút trôi qua tựa như đã rất lâu vậy.
Tần Phong bỗng nhìn sang cô, cầm tay của cô, giơ dao lên cắt đứt dây thừng đang trói trên tay cô, cũng rất lưu loát cắt đứt dây thừng đang trói trên người cô.
Tần Phong cười một cách quỷ dị, khen ngợi: "Cô rất thông minh, chúc mừng cô vì đã thuyết phục được tôi, đi đi."
Viêm Cảnh Hi leo xuống giường sau khi được mở trói, liếc qua bọn Tả Nõ đang nằm dưới đất, lo lắng hỏi: "Anh sẽ xử lí bọn họ thế nào?"
Tần Phong yên tĩnh đứng dưới quầng sáng nhàn nhạt, nửa người như khoác lên bóng tối u ám, trầm giọng nói: "Tôi cũng đã thả cô ra rồi, bọn họ là người của anh tôi, đương nhiên sẽ thả, đi đi."
Viêm Cảnh Hi tin, tuy người đàn ông này âm hiểm khủng bố, nhưng nói được làm được.
Cô mở cửa đi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài mới nhận ra, hóa ra cô lại ở tầng 11 của tòa 24.
Viêm Cảnh Hi muốn liên lạc với Lục Mộc Kình trước nên chạy đến bên tòa 26.
Một tiếng 'kít' bỗng vang lên.
Viêm Cảnh Hi nhìn sang nơi phát ra âm thanh.
Lục Hựu Nhiễm bước xuống khỏi chiếc Maserati.
Viêm Cảnh Hi không rảnh để dây dưa với anh ta, bước nhanh về phía tòa 26.
"Lục Mộc Kình không ở nhà." Lục Hựu Nhiễm lạnh lùng nói.
Viêm Cảnh Hi không để ý đến Lục Hựu Nhiễm mà đi thẳng về phía trước.
Lục Hựu Nhiễm chạy bước lớn qua, bắt lấy cánh tay của cô.
"Thả tôi ra." Viêm Cảnh Hi quát lên, hất tay ra.
Ánh mắt lạnh như băng của Lục Hựu Nhiễm nhìn thấy vết máu trên áo cùng vết thương trên cổ của Viêm Cảnh Hi, trong mắt thoáng sợ hãi, nhíu chặt mày lại, lo lắng hỏi: "Cổ em đã xảy ra chuyện gì?"
Viêm Cảnh Hi bình tĩnh lại, u ám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của Lục Hựu Nhiễm, trầm giọng nói thẳng: "Lục Hựu Nhiễm, đừng thích tôi nữa, tôi đã từng ngủ với Lục Mộc Kình rồi, coi như tôi và Lục Mộc Kình không ở bên nhau nữa đi, vậy anh không cảm thấy khó chịu sao? Cố tìm một cô gái tốt rồi nghiêm túc yêu đương đi."
Lục Hựu Nhiễm tăng thêm sức nắm chặt lấy cánh tay của Viêm Cảnh Hi, trong mắt thoáng sắc nhọn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không sao, tôi cũng từng ngủ với Lương Thi Lạc, coi như chúng ta huề."
"Trong tình yêu không có huề hay không huề, yêu là yêu, không yêu là không yêu, anh đã từng ngủ với Viêm Nhị nên chúng ta không thể ở bên nhau, tôi sẽ khó chịu, sẽ không thoải mái, tôi căn bản không thể thích anh." Viêm Cảnh Hi nói ra lời khó nghe.
"Vậy nếu Lục Mộc Kình đã từng ngủ với Liễu Nghệ Thư thì sao?" Lục Hựu Nhiễm lạnh giọng nói, trong mắt bốc lên ngọn lửa tựa như muốn thiêu cháy cô.
"Ai cũng có quá khứ, trong quá khứ tôi vẫn chưa ở bên anh ấy nên anh ấy có quyền ở bên bất cứ người nào." Viêm Cảnh Hi thẳng thắn nói ra.
"Vậy nếu bây giờ chú ấy đang ở bên Liễu Nghệ Thư thì sao?" Lục Hựu Nhiễm nhếch khóe môi bạc bẽo, lạnh lùng âm hiểm nói.
Viêm Cảnh Hi khựng lại, kinh ngạc nói: "Câu này của anh là có ý gì?"
"Liễu Nghệ Thư quay về rồi." Lục Hựu Nhiễm lạnh tanh nói ra.
Tim Viêm Cảnh Hi bỗng rơi xuống, không rõ nỗi sợ hãi trong lòng mình là gì, nhưng ánh mắt lại kiên định: "Vậy thì liên quan gì đến tôi?"
"Em đi theo tôi là sẽ biết được có liên quan đến em hay không?" Lục Hựu Nhiễm vừa nói vừa buông tay Viêm Cảnh Hi ra, cao lãnh xoay người đi về phía xe của mình.
Viêm Cảnh Hi khựng lại.
Không phải bây giờ cô cũng muốn tìm Lục Mộc Kình sao?
Viêm Cảnh Hi đi về phía Lục Hựu Nhiễm, mở cửa ghế phó lái ra, ngồi lên.
Lục Hựu Nhiễm lái về phía Quốc Tế Kim Đức trong trung tâm thành phố rồi dừng xe lại trước cửa tiệm cà phê Âu Đức.
Trên quảng trường trung tâm thành phố đang phát nhạc, các bác gái đang phe phẩy cây quạt hồng trong tay, vừa nhún nhảy vừa sinh động. Rồi lại gập quạt lại.
Viêm Cảnh Hi nhìn thấy Lục Mộc Kình đang ngồi cạnh cửa sổ trong quán cà phê Âu Đức.
Anh mặc tây trang màu đen, vừa thanh cao vừa tao nhã, vừa tự phụ vừa chín chắn, ngón tay thon dài trắng trẻo khẽ lắc muỗng cà phê, cong môi chân thành nói chuyện, ánh mắt dịu dàng phản chiếu ánh đèn rực rỡ trong quán cà phê, đẹp vô cùng.
Ngồi đối diện anh là một cô gái với mái tóc dài.
Vì cô gái ngồi quay lưng lại với Viêm Cảnh Hi nên cô không thể nhìn thấy được mặt của cô gái ấy.
Chỉ là có thể nhìn ra được, cô ấy rất gầy, mặc một chiếc váy thắt eo màu trắng, khoác áo choàng mỏng màu vàng kim, có lẽ đã bị anh chọc cười nên bờ vai khẽ run lên.
Bức tranh này quá đẹp, đẹp đến mức huyền ảo, dường như bất cứ người phụ nữ nào ngồi cùng anh dưới ánh đèn heo hắt này cũng có thể tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp, quý báu cùng xa xỉ.
"Có biết vì sao hôm nay chú út tôi mặc tây trang màu đen không?" Lục Hựu Nhiễm nhếch khóe môi, mỉa mai hỏi.
>-Hết chương 331-
< b>Chương 332: Tôi mãi mãi yêu em.
Viêm Cảnh Hi nhìn chằm chằm Lục Mộc Kình qua cửa kính, hàng mi khẽ run lên.
Tay nắm càng lúc càng chặt.
Cô có thể cảm nhận được, trái tim mình như bị người ta dùng dao cắt từng miếng từng miếng ra, từng giọt máu mang theo nhiệt độ cơ thể trôi đi.
Viêm Cảnh Hi quay mặt qua, đối diện với gương mặt thanh cao của Lục Hựu Nhiễm.
Vì cô đứng ngược sáng nên gương mặt được bóng tối bao phủ, vừa hay có thể che đi lớp sương mù ươn ướt trong mắt cô, lạnh giọng nói: "Đừng nói với tôi là vì Liễu Nghệ Thư thích?"
"Lúc chú út tôi còn chưa chia tay với Liễu Nghệ Thư đều mặc màu đen, bởi vì màu đen trông sẽ chín chắn, mà Liễu Nghệ Thư lại lớn hơn chú ấy sáu tuổi, nên chú ấy cần phần chín chắn này để xứng đôi với Liễu Nghệ Thư." Lục Hựu Nhiễm trả lời.
Viêm Cảnh Hi cảm thấy trong lòng bỗng nhói lên, hơi nâng cằm lên, không để sương mù trong mắt kết thành nước mắt chảy ra.
"Đây chỉ là phán đoán của anh mà thôi, cho dù mặc màu đen lên trông sẽ chững chạc, anh ấy ở tỏ ra chững chạc ở trước mặt Liễu Nghệ Thư cũng là điều bình thường, tôi lại nghĩ, màu đen rất xa cách, có lẽ anh ấy chỉ muốn tỏ ra ra xa cách mà thôi." Viêm Cảnh Hi trầm giọng đáp lại.
Lục Hựu Nhiễm khóa lấy đôi mắt trong suốt của Viêm Cảnh Hi, hai tay giữ đầu cô, đẩy mặt cô qua để cô nhìn về cửa kính.
Anh ta cúi người xuống, tàn nhẫn nói bên tai cô: "Nhìn thấy ánh mắt của chú út tôi không? Mang theo tiếc nuối cùng lưu luyến, nào, nhìn thật kĩ nụ cười trên mặt chú ấy đi, trước đây em có từng thấy nụ cười rạng ngời như vậy của chú ấy không?"
Viêm Cảnh Hi quả thực đã bị nụ cười trên mặt Lục Mộc Kình hấp dẫn.
Bình thường khi anh cười lên, nơi nào cũng ấm áp, tao nhã, dường như đối xử với ai cũng tốt, nhưng thực ra, không một ai có thể đi vào được nội tâm của anh.
Vì anh luôn mang một chiếc mặt nạ, ngay cả khi ở bên cô cũng hoàn mĩ như chỉ có ở trên trời, người trần gian khó mà có được.
Mà nụ cười của anh lúc này rất tự nhiên, rất thoải mái, ngay cả trong mắt cũng róc rách ý cười, còn lấp lánh hơn kim cương và rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Cô càng đau đơn hơn, càng cảm thấy khó thở hơn trước đó.
Lúc cô bị Tần Phong bắt cóc, thực ra cô còn lo lắng cho Lục Mộc Kình hơn, sợ anh khó lòng phòng bị, cũng sợ anh sẽ loạn, càng sợ anh sẽ hoảng sợ cùng buồn bực.
Kết quả thì sao?
Vận mệnh như đang chơi đùa cô.
Cô bước đi chật vật.
Anh vẫn nở nụ cười đẹp đẽ, tao nhã cao quý như trước.
Trong sinh mệnh của anh không có một Viêm Cảnh Hi, nhưng vẫn còn có một Liễu Nghệ Thư.
"Viêm Cảnh Hi, như vậy rồi mà em vẫn muốn ở bên chú ấy sao?" Lục Hựu Nhiễm lạnh giọng hỏi, nhìn sườn mặt của Viêm Cảnh Hi, nhíu mày lại, trong mắt thoáng đau khổ, thương xót cùng mông lung.
Viêm Cảnh Hi thu tầm mắt về, liếc xéo qua Lục Hựu Nhiễm, trong ánh mắt như ẩn như hiển trông trong trẻo, mờ nhạt.
Viêm Cảnh Hi là kiểu người như vậy.
Càng đau lòng, càng tủi thân, càng cảm thấy kinh sợ thì sẽ càng tỏ ra bình tĩnh, hờ hững.
Dùng dáng vẻ biếng nhác của cô, không quan tâm của cô để che giấu đau thương.
"Đây thì có thể chứng minh được điều gì? Anh ấy chẳng qua chỉ uống cà phê cùng một cô gái trong quán cà phê mà thôi." Viêm Cảnh Hi dửng dưng nói.
"Không nhìn thấy được ánh mắt của chú ấy sao?" Lục Hựu Nhiễm không hiểu hỏi.
"Nếu đối phương là người đã từng giúp tôi và là người đàn ông tôi đã từng thích, mấy năm không gặp anh ấy, tôi cũng sẽ xúc động, cũng sẽ tưởng nhớ, cũng sẽ mang theo ánh mắt nhu tình quyến luyến để cảm thán sự tạo hóa của số mệnh, thay đổi vị trí mà suy nghĩ thì ai cũng như nhau!" Viêm Cảnh Hi thấu hiểu nói.
"Viêm Cảnh Hi, em có thể lí trí chút được không?" Lục Hựu Nhiễm bực bội nói.
"Không lí trí là anh!" Viêm Cảnh Hi phản lại.
"Rõ ràng chú út tôi tình xưa chưa dứt với Liễu Nghệ Thư." Lục Hựu Nhiễm càng nói ra lời tàn nhẫn.
Viêm Cảnh Hi khựng lại, lời nói của anh ta quả thực như một thanh kiếm sắc bén đâm vào trong tim cô, hơi nước tụ lại trong mắt.
Hít thật sâu.
Cô không muốn khóc.
Viêm Cảnh Hi nuốt nước đắng vào, hỏi lại từng câu từng chữ: "Vậy anh nghĩ tôi phải làm sao? Không đánh đã thua hay là chắp tay nhường Lục Mộc Kình cho người ta, hoặc là phóng khoáng rút lui thành toàn cho bọn họ?"
"Trái tim Lục Mộc Kình không đặt trên người em." Lục Hựu Nhiễm phán đoán.
"Vậy để tôi đi xác định trước xem, nếu thật sự không ở đó thì tôi buông tay, trước đó tôi không muốn đánh mất bản thân, cũng sẽ không vì lời nói của anh mà nghiêng về một phía." Viêm Cảnh Hi xác định, đẩy cửa xe ra.
Cô nhìn Lục Mộc Kình thật sâu, xoay người, một mình kiên định đi thẳng về phía trước.
Ngọn đèn đường chốc chốc lại kéo dài cái bóng của cô, chốc chốc lại thu nhỏ lại.
Hôm nay không có ánh trăng, ngay cả sao cũng không có.
Một mình đi trên đường rất cô đơn, nhưng cô sẽ mạnh mẽ đi tiếp.
Xe của Lục Hựu Nhiễm vẫn luôn lẳng lặng đi theo bên cạnh.
Viêm Cảnh Hi nhìn qua đường biên không có điểm cuối, dừng lại, quay đầu nhìn Lục Hựu Nhiễm, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo tối tăm của anh ta.
Viêm Cảnh Hi xoay người đi đến trước xe của anh ta, mở cửa xe ra, ngồi lên ghế phó lái.
Cô tự thắt dây an toàn cho mình, khoanh tay trước ngực, tựa vào ghế rồi nhắm mắt lại nói: "Chở tôi về tòa 26 Tân Thành Kim Thế Kỉ."
Lục Hựu Nhiễm nhìn sang Viêm Cảnh Hi.
Ánh đèn đường xuyên vào trong.
Cô đang nhắm mắt, không thể nhìn rõ biểu cảm, hàng mi dài khẽ lay động lưu lại một đường bóng dưới mí mắt, dần dần, anh ta nhìn thấy được nước mắt của cô chảy từ trong ra, lướt qua gò má rồi rơi xuống áo.
Anh ta biết cô sẽ bị tổn thương.
Từ trước tới nay, anh ta luôn mong cô chịu tổn thương, có như vậy thì cô mới có thể quay về bên anh ta.
Nhưng nhìn thấy nước mắt của cô, trong lòng anh ta nhói lên, trầm giọng nói: "Hôm qua tôi đã gọi điện cho Liễu Nghệ Thư, không ngờ hôm nay cô ta đã quay về."
Liễu Nghệ Thư là do Lục Hựu Nhiễm gọi về, cô cũng chẳng lấy làm kinh ngạc gì.
Nếu Lục Hựu Nhiễm đã đưa cô ta đến đây chuẩn xác như vậy thì chắc chắn đã có chuẩn bị từ trước.
Liễu Nghệ Thư vội vã quay về là định cướp lại Lục Mộc Kình sao?
Viêm Cảnh Hi không mở mắt, chỉ nhếch khóe môi.
Nếu Lục Mộc Kình yêu cô, cô sẽ ở bên Lục Mộc Kình, mặc cho xung quanh đồn đãi bịa đặt như thế nào.
Nhưng nếu Lục Mộc Kình yêu Liễu Nghệ Thư, cho dù cô có đau khổ đến mấy cũng sẽ rời khỏi.
Thực ra, trong mắt cô không thể dung thứ cho một hạt cát nào.
Đặc biệt là về chuyện tình cảm, không thể chứa chấp kẻ thứ ba.
Lục Hựu Nhiễm đưa cô đến tòa 26.
Viêm Cảnh Hi cởi dây an toàn ra, đang định xuống xe. Lục Hựu Nhiễm đã nhanh hơn một bước ấn vào nút khóa cửa.
Viêm Cảnh Hi quay đầu, lạnh lẽo nhìn Lục Hựu Nhiễm, giữa đầu mày hiện lên vẻ khó chịu, lạnh giọng nói: "Anh còn muốn làm gì?"
Lục Hựu Nhiễm thắm thiết nhìn cô, yết hầu chuyển động, trong mắt phản chiếu ánh đèn đường càng ánh lên sự dịu dàng khác lạ, trầm giọng nói: "Tiểu Hi, em rất giống tôi của rất lâu trước kia, cảm thấy mình được ở bên Lương Thi Lạc là được rồi, không để ý đến trong lòng cô ấy có Lục Mộc Kình, vì cô ấy mà có thể thừa nhận tất cả những lời bịa đặt, cũng có thể buông bỏ tất cả, bao gồm cả người thân và lòng tự tôn.
Nhưng sự si tình của tôi lại trở thành vật cản theo đuổi tình yêu của cô ấy, thứ cô ấy nghĩ đến trước tiên chính là giải quyết tôi.
Tiểu Hi, tôi không muốn em đi vào vết xe đổ của tôi, tôi có mẹ tôi cứu còn em có ai cứu?"
Lông mi Viêm Cảnh Hi khẽ run lên, hơi nước tích tụ trong mắt lan rộng ra, đôi mắt màu hổ phách mờ ảo càng khiến người ta khó có thể nắm bắt được.
Tim không những đang nhói đau mà còn đang run lên khe khẽ.
Số phận của cô và Lục Hựu Nhiễm giống nhau, vậy sẽ có kết cục giống nhau sao?
Không.
"Buông bỏ chấp niệm là có thể lập tức thành Phật, Lục Hựu Nhiễm, đừng ngốc nữa, trong lòng tôi lúc này chỉ có Lục Mộc Kình, đừng sa vào một con đường bị cùng một sai lầm lần thứ hai nữa." Viêm Cảnh Hi thẳng thắn nói ra, nhìn anh ta với ánh mắt kiên định, bên trong lóe lên bi thương cùng đau khổ, nhếch khóe môi.
Anh ta không thuyết phục được cô, cũng như cô không thuyết phục được anh ta vậy.
Viêm Cảnh Hi cũng không vặn lại nữa, hít sâu một hơi, trông có vẻ như đã bình tĩnh nhưng nước mắt lại chảy ra khỏi khóe mắt, quay lại nhìn Lục Hựu Nhiễm, cong môi cười, thoải mái nói: "Nếu có một ngày, tôi trở thành hòn đá ngáng chân của anh ấy, tôi sẽ chủ động rời khỏi, rời khỏi cuộc sống của Lục Mộc Kình mãi mãi, anh là cháu trai của anh ấy nên tôi cũng sẽ rời khỏi cuộc sống của anh mãi mãi."
Tim Lục Hựu Nhiễm chìm xuống, nghe thấy lời rời khỏi mãi mãi của cô, tim bỗng thắt lại, êm ẩm chua chát chảy ra, cũng khẽ nhếch khóe môi, bình thản nhưng lại nói rất kiên định: "Yên tâm, tôi sẽ rời khỏi cùng em, mãi mãi không quay lại nơi này."
Viêm Cảnh Hi cụp mắt xuống, hít mũi, xoay người mở khóa cửa, đẩy cửa đi ra.
Lục Hựu Nhiễm nhìn cô thật sâu một cái, dịu giọng nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, dù Lục Mộc Kình không cần em thì tôi mãi mãi yêu em."
Đây là lần đầu tiên anh nói yêu cô, nhưng nói ra lại tự nhiên, thâm tình như vậy, ở một mức độ nào đó, trong càng thêm ê ẩm.
Viêm Cảnh Hi không nói lời nào, nhìn xe anh ta cuốn theo bụi đất rời đi.
Viêm Cảnh Hi xoay người, ngửa đầu nhìn lên tầng ba.
Đèn vẫn tắt.
Giống như đã không còn người chỉ dẫn phương hướng cho cô.
Cô không biết nên đi lên hay nên rời đi, nên ngả bài hay nên chịu đựng.
Viêm Cảnh Hi, rốt cuộc mày muốn cái gì?
Tiếng chuông quen thuộc bỗng vang lên trong bầu không khí tĩnh lặng.
Viêm Cảnh Hi đi về nơi phát ra âm thanh, hình như phát ra từ trên chiếc Volvo của cô.
Viêm Cảnh Hi đi qua, đặt tay lên cửa, kéo ra.
Cửa được mở ra.
Chìa khóa vẫn cắm trên xe.
Túi xách của cô đặt ở ghế sau.
Viêm Cảnh Hi lấy điện thoại ra, nhìn thấy là cuộc gọi đến của Lục Mộc Kình, mắt khựng lại, trong đầu không nghĩ được điều gì nhưng nước mắt lại chảy ra.
Cô lặng lẽ đứng đó nghe máy.
"Tiểu Hi, ngủ rồi à?"
Giọng Lục Mộc Kình dịu dàng truyền từ trong điện thoại qua tai cô.
Viêm Cảnh Hi ngây người ba giây rồi đáp một tiếng, "Ừm."
"Vậy được, em ngủ trước đi, lát nữa anh về." Lục Mộc Kình dịu giọng nói.
"Ừ." Viêm Cảnh Hi lại đáp một tiếng, nước mắt thi nhau chảy xuống.
Cô biết mình không thể nói chuyện, chỉ cần nói thôi là sẽ lộ ra tiếng nức nở cùng đậm giọng âm mũi.
Cô đáp xong liền cúp máy trước.
Lướt màn hình khóa lên, nhìn thấy ba cuộc gọi nhỡ của Lục Mộc Kình, một cuộc gọi nhỡ của Chu Gia Mẫn, còn có ba tin nhắn của Lục Mộc Kình.
Tin nhắn thứ nhất: Tiểu Hi, về nhà chưa? Sao không nghe điện thoại?
Tin nhắn thứ hai: Liễu Nghệ Thư đã quay lại, anh đang ăn cơm với cô ấy ở quán Thức ăn Giang Nam, em nhìn thấy thì gọi lại cho anh.
Tin nhắn thứ ba: Tiểu Hi, Tô Phỉ nói em vẫn chưa về, bây giờ em đang ở đâu?
-Hết chương 332-
Xin lỗi mọi người vì đã dịch sai từ 'cổ' thành 'bụng' :(
Chương 333: Kẻ nào bắt nạt cậu, tớ đi giết chết kẻ đó.
Viêm Cảnh Hi nhìn về thời gian, 9 giờ 10 phút.
Tin nhắn thứ nhất được gửi qua lúc năm rưỡi.
Lúc đó cô đã bị bắt cóc.
Tin nhắn thứ hai được gửi qua lúc sáu rưỡi.
Tin nhắn thứ ba vừa được gửi qua.
Viêm Cảnh Hi nhìn thấy tin nhắn của anh, ngược lại rất tủi thân, tủi thân vô cùng, rất nhiều nỗi khổ chất chứa trong lòng không thể phát tiết ra, chỉ có thể chảy ra từ khóe mắt.
Ít ra, Lục Mộc Kình không hề lừa cô, ít ra, lúc Lục Mộc Kình ăn cơm với Liễu Nghệ Thư vẫn nhớ đến cô, ít ra, chuyện anh đối đãi Liễu Nghệ Thư vẫn rất thẳng thắn.
Nhưng không biết vì sao, cô lại cảm thấy rất buồn, cũng không rõ được là nỗi buồn gì nhưng lại có thể dời non lấp biển.
Giống như hồi nhỏ, cô đã chịu uất ức, không có ai đến an ủi, chỉ một mình chịu đựng vẫn có thể mạnh mẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ cần có một người đến bênh vực cô là cô sẽ khóc lên vì buồn.
Cô không về chỗ Lục Mộc Kình mà về tòa 20.
Ánh đèn của tầng 12 tòa 20 đang sáng.
Chu Gia Mẫn đã về.
Viêm Cảnh Hi nở nụ cười chua chát, rất tốt, cô đã có nơi để về.
Viêm Cảnh Hi mở cửa đi vào, Chu Gia Mẫn vẫn tắm xong đi ra, một tay cần khăn, nghiêng đầu, tùy ý lau mái tóc ẩm ướt.
Cô nhìn thấy Viêm Cảnh Hi, mắt hơi khựng lại, lo lắng chạy đến, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng đỏ của Viêm Cảnh Hi rồi hỏi: "Tiểu Hi, cậu sao vậy?"
Viêm Cảnh Hi lắc đầu.
Đuôi mắt Chu Gia Mẫn nhìn thấy trên cổ áo của Viêm Cảnh Hi có vết máu, dười lên ba cen-ti-mét liền nhìn thấy vết thương hiện rõ trên cổ, trợn to mắt, càng căng thẳng nắm lấy tay của Viêm Cảnh Hi, vành mắt cũng đỏ hết lên, sốt ruột hỏi: "Rốt cuộc là làm sao, sao cậu lại như vậy, Cảnh Hi, cậu đừng dọa tớ."
Viêm Cảnh Hi nhìn đôi mắt quan tâm của Chu Gia Mẫn, trong lòng mềm nhũn, dang tay ôm lấy Chu Gia Mẫn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của cô ấy, nước mắt thoáng cái đã chảy ra.
Có bạn tri kỉ thật tốt, lúc đau lòng sẽ có người bầu bạn, lúc buồn tủi cũng có người để dựa vào.
Một bên mặt của Chu Gia Mẫn cảm thấy ươn ướt lại càng sốt ruột hơn, nói: "Cảnh Hi, ai bắt nạt cậu để tớ đi bắt nạt lại cho cậu."
Viêm Cảnh Hi hít mũi, buông Chu Gia Mẫn ra, mỉm cười, dịu giọng nói: "Không có ai bắt nạt tớ cả, chỉ là trong lòng hơi buồn thôi."
Mặt Chu Gia Mẫn xoay một vòng, chau mày lại, nghi ngờ hỏi: "Liên quan tới giáo sư Lục?"
Viêm Cảnh Hi hờ hững lắc đầu, nói rất bình tĩnh: "Chẳng liên quan đến bất cứ ai cả, chỉ là trong lòng tớ một cái khe, không bước qua được nên mới khiến bản thân đau khổ, đợi tớ từ từ điều chỉnh là được thôi."
"Cậu còn nói không liên quan đến giáo sư Lục? Chắc chắn thầy ấy đã làm chuyện gì khiến cậu đau lòng rồi." Chu Gia Mẫn phán đoán, nắm chặt lấy tay Viêm Cảnh Hi đặt vào tay của mình rồi xoa xoa, vô cùng sốt ruột nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mau nói đi, tớ sắp lo chết rồi đây này."
So với Chu Gia Mẫn như đang ở trong 'lòng luyện than' thì Viêm Cảnh Hi lại rất bình tĩnh, hít sâu một hơi, cụp mắt xuống, nhàn nhạt nói: "Mối tình đầu của Lục Mộc Kình đã quay về rồi."
Chu Gia Mẫn trợn to mắt, sóng biếc lấp loáng, hỏi: "Sau đó?"
"Anh ấy đã đi gặp." Viêm Cảnh Hi hời hợt nói ra.
"Sau đó nữa? Ba người bọn cậu không hẹn mà gặp? Rồi giáo sư Lục giải thích sao?" Chu Gia Mẫn tung ra rất nhiều thắc mắc.
"Không có sau đó nữa, không có không hẹn mà gặp, anh ấy cũng không cần giải thích, anh đã gửi tin nhắn nói với tớ từ trước, chỉ là tớ không đọc được thôi, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu." Viêm Cảnh Hi nói ra suy nghĩ của mình cho Chu Gia Mẫn nghe.
Chu Gia Mẫn đã hiểu, thở một hơi rồi nói: "Bạn gái mới với bạn gái cũ là chủ đề hiện thực nhất, sắc bén nhất và cũng là chủ đề bền vững nhất.
Bất cứ cô bạn gái mới nào cũng đều sẽ tò mò bạn gái cũ của người yêu mình.
Bất cứ cô bạn gái mới nào cũng đều sẽ để ý đến bạn gái của người yêu mình.
Bởi vì cô bạn gái cũ đó đã từng có được người đàn ông của cậu nên trong lòng cậu khó chịu là chuyện bình thường."
Nói đến đây, Chu Gia Mẫn khựng lại, đánh giá sắc mặt của Viêm Cảnh Hi, thấy cô rất bình tĩnh, chỉ là ánh mắt hơi ảm đạm, dường như rất mệt mõi, lại khoác lấy vai của Viêm Cảnh Hi rồi an ủi: "Có điều, tiểu Hi à, tớ thấy nếu giáo sư Lục đã nói chuyện này với cậu thì nên thoải mái lên, không có gì mờ ám đâu nên không cần để ý. Chỉ cần bọn họ không phải chia tay vì bất đắc dĩ hoặc là hiểu lầm thì cơ bản không có khả năng nối lại tình xưa đâu, trước kia tính cách không hợp, tương lai vẫn sẽ là tính cách không hợp thôi, chỉ có kẻ đần mới ngã hai lần trên một cái cảnh thôi."
Viêm Cảnh Hi cụp mắt xuống, không nói lời nào.
Vừa khéo, Lục Mộc Kình và Liễu Nghệ Thư hình như đúng là vì bất đắc dĩ mới phải chia tay.
Chu Gia Mẫn liếc nhìn cổ của Viêm Cảnh Hi, vẫn lo lắng nên hỏi: "Trên cổ cậu bị sao vậy? Giống như bị rách ý, còn chảy máu nữa."
"Không cẩn thận nên bị xước thôi, không sao." Viêm Cảnh Hi không muốn Chu Gia Mẫn lo lắng.
Chu Gia Mẫn ôm Viêm Cảnh Hi, an ủi: "Có lẽ hôm nay cậu đã mệt rồi, đi tắm rồi ngâm cho thoải mái, ngày mai đầu óc minh mẫn là tốt rồi, tất cả mọi vấn đề sẽ dễ dàng giải quyết thôi, tin tớ, tớ đây là lấy kinh nghiệm ra để nói đấy, mỗi lần tớ thấy tình đều sẽ đánh một giấc tới sáng là hết buồn luôn."
Viêm Cảnh Hi vỗ cánh tay Chu Gia Mẫn, gật đầu, dịu giọng nói: "Biết rồi, cảm ơn cậu, Gia Mẫn."
"Cảm ơn cái gì, quan hệ giữa chúng ta mà còn phân ra ai với ai à, tớ đi xả nước cho cậu." Chu Gia Mẫn vừa nói vừa đi về nhà vệ sinh.
Viêm Cảnh Hi để túi xách lên sô pha, đi vào phòng lấy quần áo, đi ra thì điện thoại lại reo lên.
Viêm Cảnh Hi đi đến trước sô pha, lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy là cuộc gọi đến của Lục Mộc Kình, do dự ba giây, không nghe máy mà vứt điện thoại xuống sô pha, đi vào phòng tắm.
Chu Gia Mẫn đi ra ngoài, nghe được tiếng chuông điện thoại, thấy là của Viêm Cảnh Hi, nhặt điện thoại lên, nhìn thấy là cuộc gọi đến của Lục Mộc Kình, liếc về phía cửa phòng tắm rồi nghe máy.
"Tiểu Hi, sao không bắt máy?" Giọng nói quan tâm của Lục Mộc Kình truyền từ trong điện thoại qua.
"Bây giờ Cảnh Hi đang tắm ạ, giáo sư Lục có chuyện việc gì sao?" Chu Gia Mẫn hỏi, nhớ đến Lục Mộc Kình khiến Viêm Cảnh Hi đau lòng nên giọng nói của cô không được hòa hảo lắm.
"Bây giờ Tiểu Hi đang ở nhà đúng không?" Lục Mộc Kình lo lắng hỏi.
"Ừ, sao vậy?" Chu Gia Mẫn nghi ngờ hỏi, cô luôn cảm thấy giữa Viêm Cảnh Hi và Lục Mộc Kình đã xảy ra chuyện gì đó.
"Lát nữa tôi đến." Lục Mộc Kình nói rồi cúp điện thoại.
Chu Gia Mẫn nhíu mày, khó hiểu đi đến trước cửa phòng tắm,gõ cửa rồi nói với Viêm Cảnh Hi: "Cảnh Hi, giáo sư Lục nói lát nữa thầy ấy đến."
Viêm Cảnh Hi đang nhìn chính mình trong gương, rất nhếch nhác, đôi mắt sưng đỏ như chuông đồng, sắc mặt tái nhợt, trên cổ còn bị rách một đường.
Hiện tại cô không tiện gặp khách, đặc biệt là Lục Mộc Kình.
Nhưng Lục Mộc Kình nói lát nữa sẽ đến là đến, cô gặp anh rồi thì nên nói gì đây?
Trong đầu Viêm Cảnh Hi nghĩ đến Vương Triển Nghệ, nghĩ đến Lương Thi Lạc.
Ganh ghét, đa nghi, điên cuồng, căm hận khiến một người có gương mặt đẹp đến đâu cũng đều trở nên dữ tợn.
Cô không muốn trở thành loại người như bọn họ.
Cho dù giải quyết chuyện tình cảm, cho dù trong chuyện giải quyết tình cảm có xuất hiện mối nguy thì cô cũng sẽ dùng cách của Viêm Cảnh Hi cô.
Nghĩ đến đâu, Viêm Cảnh Hi nằm trong bồn tắm, dùng khăn mặt đã ngâm trong nước ấm lau lên mắt của mình.
Mười phút sau, cô bước ra, ung dung thong thả lau sạch bọt nước trên người, đi đến trước gương trang điểm, mắt đã không còn sưng đỏ như trước nữa, trong mắt cũng không còn xuất hiện tia máu vì đã từng khóc nữa.
Cô bôi kem dưỡng da, rồi lại bôi phấn che khuyết điểm, kẻ eyeline, chuốt lông mi, bôi má hồng và thoa son.
Trang hoàng lại tất cả, nhìn mình trong gương mỉm cười nhẹ, rực rỡ đến chói mắt, xinh đẹp không gì sánh được.
Viêm Cảnh Hi thay đồ ngủ, đi ra ngoài.
Chu Gia Mẫn lo lắng nhìn Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi cười an ủi Chu Gia Mẫn, hất cằm về phía cửa phòng của cô ấy.
"Ồ." Chu Gia Mẫn đứng dậy khỏi sô pha, đi dép loẹt xoẹt về phòng của mình rồi đóng cửa lại.
Viêm Cảnh Hi đi vào phòng của mình, chọn một chiếc váy thắt lưng nền trắng kèm hoa văn màu đỏ tím được cắt xén không theo quy tắc của Versace từ trong ngăn tủ ra, càng phác họa rõ nét vóc dáng hình chữ S của cô, khí chất hơn người.
Cô lấy băng cá nhân từ trong tủ thuốc ra, dán lên miệng vết thương.
Chuông cửa vang lên.
Viêm Cảnh Hi đi ra khỏi phòng.
Chu Gia Mẫn cũng ló đầu ra.
Viêm Cảnh Hi nhướng mày, liếc mắt qua.
Làm bạn bè lâu như vậy, sự ăn ý dĩ nhiên vẫn có, Chu Gia Mẫn biết điều lui đầu về, đóng cửa lại.
Viêm Cảnh Hi đi đến cửa, mở ra.
Lục Mộc Kình đang đứng trước cửa,nhìn thấy Viêm Cảnh Hi liền tiến lên một bước, cầm lấy cánh tay của Viêm Cảnh Hi, lo lắng hỏi: "Vừa nãy anh mới nhận được điện thoại của Dật Hỏa, Tần Phong đã tự động về, nhưng Tả Nõ nói, trước đó cậu ta đã bắt cóc em, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Viêm Cảnh Hi hờ hững nhìn gương mặt anh tuấn của anh.
Trong đầu lại hiện lên nụ cười rạng ngời của Lục Mộc Kình dành cho Liễu Nghệ Thư, trong lòng như bị quất một roi.
Có phải, nếu Tần Dật Hỏa không gọi điện cho anh thì anh cũng sẽ không tính đi tìm cô không?
Trò chuyện với nhau vui vẻ như vậy mà.
Cô không biết, những cô gái khác ở trong tình huống bạn trai hẹn gặp bạn gái cũ, hai người bọn họ nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ thì sẽ có tâm trạng gì và sẽ giải quyết như thế nào?
Trong lòng cô khó chịu.
Nhưng, dù cho trong lòng có khó chịu thì cô cũng sẽ không phô bày ra.
Viêm Cảnh Hi chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, dửng dưng nói: "Anh ta đã bắt cóc em, nhưng sau đó lại thả em ra."
Lục Mộc Kình liếc nhìn cổ của Viêm Cảnh Hi, trong mắt thoáng ân hận, ngón cái chạm nhẹ vào, dùng giọng nói không thể dịu dàng hơn: "Trên cổ đã xảy ra chuyện gì?"
"Lục Mộc Kình." Viêm Cảnh Hi biếng nhác gọi tên anh, đôi mắt màu hổ phách mờ ảo, cong khóe môi, mỉa mai hỏi: "Anh là cảnh sát à?"
Lục Mộc Kình cảm nhận được thái độ khác lạ của cô, dường như đang phảng phất bài xích anh, trong mắt anh xẹt qua tia sắc bén, bật thốt lên: "Em là người yêu cả anh, chẳng lẽ anh quan tâm em cũng sai sao?"
"Ha ha." Viêm Cảnh Hi cười nhạt.
Quan tâm à.
Anh vẫn thật quan tâm, không liên lạc được với cô, gửi tin nhắn nhưng không trả lời vẫn có thể chuyện trò vui vẻ với Liễu Nghệ Thư đến 9 giờ.
Viêm Cảnh Hi hời hợt nói: "Cảm ơn."
-Hết chương 333-
Chương 334: Xin lỗi em.
Viêm Cảnh Hi cười khẽ, rất nhạt nhẽo, qua loa nói: "Cảm ơn."
Lục Mộc Kình nhìn dáng vẻ dửng dưng của cô, trong mắt thoáng hoảng sợ, đầu mày nhíu lại càng chặt, yết hầu chuyển động, cảm giác đau nhói phát ra từ trong tim, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.
Không tìm được lời nói tiếp, chỉ có thể chôn chân, đứng thẩn thờ tại đó.
Không biết giải thích từ đâu cũng không thể giải thích, không biết nói từ đâu cũng không thể nói rõ được.
Tim như rơi vào dầu sôi lửa bỏng, tự trách, ân hận, ngay cả tư cách nói lời xin lỗi cũng không có.
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm dường như cũng có một vết rách.
Một Lục Mộc Kình ăn nói khéo léo, biết bày mưu tính kế, tựa như có thể nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay cũng có lúc lưỡng lự, mông lung cùng không biết phải làm sao.
Yên ắng, tĩnh mịch, quỷ dị, dường như có loại áp suất thấp đang bao phủ quanh họ.
Khiến họ ngay cả lời để nói cũng không có.
Viêm Cảnh Hi chợt nhận thấy, bản thân mình không hiểu một chút gì về Lục Mộc Kình cả.
Trong phút chốc thấy anh ngồi với Liễu Nghệ Thư trong quán cà phê ấy, đã làm cô cảm thấy cô cách anh thật xa.
Cuộc sống của anh, cao quý, xa hoa, ngồi trong quán cà phê cũng nơi sáng chói nhất, lấp lánh nhất.
Cuộc sống của cô, khó nhọc, cố gắng, cho dù có bị bắt cóc cũng chỉ có một mình mình, chật vật chạy trốn.
Trái tim thắt lại từng chút một.
Trong đầu thoáng hiện lên nhu tình, che chở cùng thiên vị mà anh đã từng dành cho cô.
Cũng thoáng hiện lên sự thật chuyện anh qua lại với Liễu Nghệ Thư.
Đến tột cùng cô đang sắm vai gì trong cuộc sống của anh?
Là kẻ thay thế khi Liễu Nghệ Thư chưa quay lại hay chỉ là trò tiêu khiển trong lúc nhàm chán của anh.
Anh biết cô bị bắt cóc, trên cổ bị thương mà không liên tưởng để điều gì sao?
Hay là, vì không để tâm, vì tầm mắt và trái tim đã chuyển dời nên anh đã không thể nhìn thấy cô bị?
Viêm Cảnh Hi nhếch khóe môi, khi những lời chất vấn này được nói ra, có thể nhận được đáp án gì đây?
Chẳng qua chỉ là khiến anh không thể xuống bậc thang được, chỉ khiến bọn họ trở mặt mà thôi.
Cô không muốn mắc chứng tâm thần giống Vương Triển Nghệ, nói ra lỗi lầm của đối phương để rồi đến cuối cùng kết quả nhận được chỉ là bị chán ghét.
Viêm Cảnh Hi nâng cằm lên, trong lòng vẫn đang đau đớn nhưng sương mù tụ lại trong mắt đã tan ra, ươn ướt, chảy ngược vào trong, trong suốt óng ánh lại càng thêm sáng rõ.
"Lục Mộc Kình." Cô u ám gọi lên.
Tim Lục Mộc Kình chìm xuống, nhìn ánh mắt mờ nhạt của cô, nắm chặt nắm tay lại, gân xanh đã nổi hết trên mu bàn tay, trong mắt thoáng hoảng sợ.
"Em tin anh là một người dùng lí trí để hành động, hãy dùng trái tim của anh để phân tích cho thật kĩ xem thứ anh muốn là gì, nếu yêu thì hãy yêu sâu đậm, chúng ta sớm tụ sớm tan, em vẫn cảm ơn những gì anh đã cho em trước đây, nhưng em không thể tha thứ cho anh khi yêu người phụ nữ khác rồi tùy ý tổn thương em." Viêm Cảnh Hi lạnh nhạt nói.
Trong mắt Lục Mộc Kình hiện lên đủ loại tâm tình, đau khổ, áy náy, mờ mịt, tự trách, chán nản, chán ghét, sự phức tạp ấy khiến đôi mắt sâu của anh trong nháy mắt càng thêm đen nhánh, cắn răng, anh cầm lấy cánh tay của cô, dùng sức kéo.
Viêm Cảnh Hi không kịp đề phòng liền đụng và lồng ngực của anh.
Anh vòng qua hông của cô, lẳng lặng ôm cô vào lòng, đầu mày nhíu chặt lại, yết hầu chuyển động, nuốt nỗi khổ xuống, cắn răng nhìn về phía trước.
Hai người dựa sát vào nhau.
Trong hô hấp Viêm Cảnh Hi có thể ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh, mùi hương đã đứng ra che chở trong lúc cô gặp nguy hiểm, cùng là mùi hương cô nhớ nhất khi tuyệt vọng.
Vào lúc này đây lại trở thành mùi hương khiến cô đau đến tận xương tủy nhất.
Cô không biết, lúc này anh ôm cô là vì xin lỗi, không nỡ hay là đã đưa ra quyết định, đây chỉ là cái ôm cuối cùng.
Viêm Cảnh Hi cho rằng anh sẽ nói: Xin lỗi, người anh vẫn luôn yêu là Liễu Nghệ Thư.
Cô cảm thấy trái tim mình như bị cứa một nhát, loại đau đớn ấy sẽ khiến cô đến hô hấp cũng trở nên khó khăn, hít vào cũng sẽ đau nhói lên.
Cô buồn, cô không nỡ.
Nhưng lại càng không muốn hèn mọn đi cầu xin tình yêu.
Nếu yêu thì sẽ yêu sâu đậm.
Nếu anh đã không yêu, vậy thì dù cô có yêu đến mấy cũng sẽ buông tay.
Đây là cô hành động theo sự kiêu ngạo của Viêm Cảnh Hi.
Không cưỡng cầu, không van xin.
Nếu đã chịu tổn thương, cũng sẽ một mình trốn trong góc liếm vết thương.
Một ngày, hai ngày...
Cô tin rằng, rồi sẽ có một ngày nào đó, bản thân sẽ thành công bước ra khỏi đám mây mù ấy.
Bởi vì từ trước tới nay, cô đều chỉ có một mình.
Viêm Cảnh Hi tháo phòng bị, mạnh mẽ của bản thân xuống, vì cái ôm này của anh mà tâm tình mơ hồ được mở ra, nước mặt chảy xuống rơi trên vai anh, bị tây trang màu đen của anh thấm hút.
Hóa ra, Viêm Cảnh Hi chỉ là một kẻ nhu nhược mà thôi.
Lục Mộc Kình nghe cô lẳng lặng khóc thút thít, đầu mày nhíu chặt lại, trong mắt cũng có dòng thương cảm, tự trách, ân hận chảy qua.
Lúc 4 giờ hơn hôm nay, anh đã đón Liễu Nghệ Thư ở sân bay.
Không phải nối lại tình xưa, cũng không phải là vì chưa dứt tình với cô ta. Mà là vì anh có lí do không thể không đi đón được.
Anh đã đắn đo rất lâu rằng, nên giấu hay nên nói cho Viêm Cảnh Hi biết.
Anh lo sau khi nói cho cô biết, anh lại không thể không đi, Tiểu Hi sẽ buồn, càng lo lắng hơn, nếu không cẩn thận bị Viêm Cảnh Hi biết được lại khiến giữa họ có hiểu lầm. Nên anh đã gọi điện cho Viêm Cảnh Hi.
Không kết nối được điện thoại, anh hơi lưỡng lự, sắp xếp cho Liễu Nghệ Thư vào ở khách sạn.
Nếu ngày mai Liễu Nghệ Thư đi, anh sẽ không nói cho Tiểu Hi biết nữa, sẽ xem như cuộc gặp gỡ bạn bè rồi đưa Liễu Nghệ Thư đi, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Liễu Nghệ Thư lại nói với anh, cô ta muốn ở lại lâu dài.
Ở Lục Ninh, cô ta chỉ có một mình anh là bạn, mang theo con, cũng không quen thuộc cách sống nơi đây.
Liễu Nghệ Thư có ơn với anh, anh không thể không ra tay trợ giúp khi cô ta cô đơn không ai trợ giúp nhất được.
Sau khi suy xét, anh lựa chọn nói cho Viêm Cảnh Hi biết, anh đang ăn cơm với Liễu Nghệ Thư ở quán Thức ăn Giang Nam.
Anh đang trong cơn lo lắng, chột dạ, lưỡng lự, thấp thỏm nên không để ý đến vấn đề tai họa ngầm khi Viêm Cảnh Hi không nghe máy.
Mãi đến khi Tần Dật Hỏa gọi điện cho anh, anh mới biết được Tiểu Hi đã bị bắt cóc.
Trong nháy mắt đó, anh đã rối tung lên, tim như ngừng đập.
Ba phút trước, anh còn gọi điện thăm dò Viêm Cảnh Hi.
Anh hỏi: "Ngủ chưa?"
Cô đáp: "Ừ."
Anh nói: "Lát nữa anh về."
Cô trả lời: "Ừ."
Về chuyện bị bắt cóc cô cũng không hề nhắc đến một chữ.
Nhưng khi cô nhìn thấy tin nhắn của anh sẽ tuyệt vọng, sẽ đau khổ biết nhường nào.
Sự sống chết của cô chỉ cách nhau một sợ chỉ, còn bạn trai của cô lại uống cà phê rồi ăn cơm với bạn gái cũ.
Cho dù Tần Dật Hỏa nói Tần Phong không làm tổn thương đến Tiểu Hi, đã thả Tiểu Hi về thì anh vẫn cảm thấy tự trách, thậm chí là chán ghét chính bản thân mình.
Anh vội vã về nhà, nhưng cô lại không có ở đây.
Trong khoảng khắc đó, trong tim anh như đã đánh mất thứ quan trọng nhất.
Anh gọi điện thoại cho cô.
Cô không nhận.
Anh biết cô không nhận, anh biết cô đau, nhưng anh không biết giải thích từ đâu và cũng không biết giải thích ra sao.
Sai chính là sai.
Anh đứng dưới lầu nhà cô, nhìn lên ánh đèn tầng 20.
Đã chần chừ rất lâu.
Anh sợ gặp cô, cũng sợ đối mặt với cô rồi lại càng không biết phải giải thích ra sao.
Nhưng anh càng sợ cô vì tuyệt vọng mà rời xa anh. Nên anh vẫn đi lên, gõ cửa phòng cô.
Anh đã chuẩn bị xong rồi.
Cô sẽ trách móc, sẽ nổi giận, sẽ mắng nhiếc, sẽ níu lấy từng lỗ hở để khiến anh mất hết mặt mũi, sẽ vạch trần sự dối trá của anh, sự quỷ quyệt của anh ra ngoài ánh sáng.
Anh sẽ không trách cô, sẽ để cô phát tiết, cô làm gì cũng được hết, chỉ cần trong lòng cô thoải mái hơn là được, anh sẽ gánh hết, sau đó cố hết sức để giành lấy sự tha thứ của cô.
Nhưng cô chẳng hề trách móc, chẳng hề nổi giận, chẳng hề mắng nhiếc, chỉ là ánh mắt mờ nhạt như đã xử tội chết cho anh, không cần giải thích, cũng không cần phát tiết.
Anh nóng vội, anh luống cuống, chỉ mong muốn cô có tâm trạng gợn sóng một chút gì đó, cho dù là tủi thân, cho dù là khóc tỉ tê, cho dù căm hận đều được.
Nên anh tự nhận trước.
Anh nói: "Vừa nãy anh mới nhận được điện thoại của Dật Hỏa, Tần Phong đã chủ động về, nhưng Tả Nõ lại nói, trước đó em đã bị cậu ta bắt cóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đã xảy ra chuyện gì?
Anh cảm thấy bản thân thật nực cười.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy vết thương trên cổ của cô, có thể không biết được chuyện gì đã xảy ra sao?
Đáng chết, cô bị thương rồi, cô suýt nữa đã chết trong lần bắt cóc này.
Tần Phong rất hung ác, làm việc cũng không suy xét đến hậu quả, chỉ vì nhất thời.
Nếu cậu ta đã bắt cóc cô, vậy có thể đã chuẩn bị xong xuôi việc giết cô hoặc là phá hủy cô.
Chỉ cần nghĩ đến suýt chút nữa cô đã chết là anh lại càng hoảng hốt, có loại đau đớn lan từ trong tim anh ra khắp toàn thân.
Nhưng vậy mà cô có thể mỉm cười, hờ hững nói: "Anh ta đã bắt cóc em, nhưng sau đó lại thả em ra."
Anh sợ nụ cười mỉm đó của cô, rất chói mắt, khiến anh chẳng thế nắm bắt được, chẳng thể đi vào lòng cô, giống như nói rõ cho anh biết, không có anh, cô cũng có thể sống rất tốt.
Anh sợ cô dáng vẻ thoải mái của cô, có thể thoải mái đến mức, không cần đến anh một cách dễ dàng.
Anh cố ý hỏi trên cổ cô đã xảy ra chuyện gì?
Anh muốn kích thích sự hận thù, tủi thân trong cô, cho dù chỉ dao động một chút xíu thôi cũng được, cũng có thể chứng minh được cô còn đang để ý đến anh.
Nhưng cô vẫn chỉ nở nụ cười, xa cách, lạnh nhạt, mờ ảo như vậy khiến anh có chút không thể nắm bắt được cô.
Anh bật thốt lên: "Em là bạn gái của anh..."
Phải, cô là bạn gái anh, lúc cô cần anh nhất thì anh ở đâu?
Lục Mộc Kình – anh thế mà cũng có một ngày ngu xuẩn như vậy.
"Anh không chia tay." Lục Mộc Kình nặng nề nói ra, đôi mắt đau khổ nhìn phía trước, hít sâu một hơi, cắn răng, ân hận, tự trách, cuối cùng chỉ có thể nói ra ba từ: "Xin lỗi em."
Tim Viêm Cảnh Hi chìm xuống, dường như đã rơi vào vực sâu vô tận, để cho nước lũ tràn ngập chính mình.
Thứ cô muốn, có phải là câu xin lỗi này không?
Xin lỗi em.
Xin lỗi em!
Bây giờ đầu cô rất đau, không thể xử lĩ rõ ràng được, cả một khoảng không mờ mịt.
Chỉ là cảm thấy tim mình nhói đau.
Cảm thấy đau đớn vì hoàn cảnh của chính mình, đau đớnvì những việc bản thân đã trải qua, đau đớn vì câu nói xin lỗi này của anh, cũng cảm thấy đau đớn vì câu, không chia tay đó của anh.
Viêm Cảnh Hi khóc đủ rồi, ngẩng đầu lên, lùi lại một bước.
Lục Mộc Kình rũ cánh tay không còn sức lực xuống.
Anh nhìn cô với ánh mắt sáng quắc.
Đôi mắt cô sưng đỏ như chuông đồng, mascara cũng nhòe đi, rất nhếch nhác song lại rất bình tĩnh, dường như chưa từng chịu tổn thương, cũng như đã hạ quyết định.
Lục Mộc Kình đứng đó chờ cô đưa ra tuyên án cuối cùng.
Song, cho dù kết quả cô tuyên án là gì, anh đều sẽ không buông tay.
"Lục Mộc Kình, em rất mệt, muốn đi ngủ rồi." Viêm Cảnh Hi chẳng còn sức nói, không dây dưa vào vấn đề chia tay hay không chia tay.
Đầu cô bây giờ rất nặng, không muốn suy nghĩ gì nữa cả.
- t chương 334-
Chương 335: Hay là, mang thai đi.
Lục Mộc Kình dịu dàng nhìn cô, chau mày lại, lưu luyến, nhu tình nhưng lại chẳng biết phải làm sao.
Đưa tay đè ót của cô, kéo gần lại, đặt nụ hôn lên trán cô, chỉ chốc lát đã buông lát, dịu giọng nói: "Nghi ngơi cho thật tốt, ngày mai cùng ăn sáng."
Trong đầu Viêm Cảnh Hi giờ đây là một mảnh trống rỗng, nhìn anh xoay người, kéo cửa ra.
Ánh mắt lặng lẽ nhìn vào bộ tây trang màu đen của anh, cảm thấy vô cùng nhức mắt, nhàn nhạt nói: "Em không thích anh mặc tây trang màu đen."
Lục Mộc Kình quay đầu lại, ý tứ sâu xa nhìn Viêm Cảnh Hi một cái.
Bốn mắt nhìn mắt.
Mắt cô trong suốt đến mức có thể nhìn rõ được đường vân trong con ngươi, vì quá trong nên ngược lại khiến anh không thể nhìn ra được một chút tâm trạng chân thật nào của cô.
Trong mắt anh khoáng hoang mang, tim bị nhéo lấy, xác định nói: "Được, em không thích thì sau này không mặc nữa."
Viêm Cảnh Hi gật đầu, biểu cảm vẫn chẳng thay đổi bao nhiêu, tay cầm chốt cửa, chậm rãi đóng cửa lại, ngăn cách anh ở bên ngoài.
Lục Mộc Kình nghe thấy tiếng khóa cửa, trong lòng cũng rơi 'lộp độp', tựa vào tường đối diện cửa nhà cô, nhìn trân trân vào cánh cửa nhà cô.
Lúc này Chu Gia Mẫn mới ló đầu từ trong phòng ra, xác định cửa đã được đóng lại rồi mới chạy đến trước mặt Viêm Cảnh Hi, lo lắng nói: "Cảnh Hi, vừa rồi cậu đã bị bắt cóc sao?"
Viêm Cảnh Hi biết Chu Gia Mẫn quan tâm cô, không muốn cô ấy lo lắng nên nói qua loa: "Đã giải quyết xong hết rồi."
"Trên cổ cậu..." Chu Gia Mẫn chỉ vào vết thương trên cổ Viêm Cảnh Hi, tay hơi run lên, nghĩ lại đã thấy sợ, hốt hoảng nói: "Có phải, suýt nữa cậu đã chết không?"
Nói xong câu này, vành mắt Chu Gia Mẫn đỏ lên, vô cùng xót xa cho Viêm Cảnh Hi.
Cô không cần nghe Viêm Cảnh Hi nói cũng có thể tưởng tượng ra được, cảnh tượng ấy sẽ nguy hiểm biết nhường nào, nhưng Viêm Cảnh Hi lại chẳng nhắc đến một chữ, nếu Viêm Cảnh Hi chết rồi, cô sẽ khóc chết mất.
Nghĩ đến đây, nước mắt Chu Gia Mẫn lại chảy xuống.
Viêm Cảnh Hi thở dài một hơi, sợ nhất là Chu Gia Mẫn khóc, lau nước mắt bên khóe mắt của Chu Gia Mẫn, vẫn y như mọi khi, mỗi lần đều là cô an ủi ngược lại Chu Gia Mẫn: "Không phải tớ chưa chết đấy thây? Yên tâm, loại người gặp tai họa một nghìn năm như tớ không dễ chết đâu."
Chu Gia Mẫn bỗng hiểu ra, liên kết những chuyện này lại với nhau, cẩn thận từng li từng tí nói: "Có phải lúc cậu bị bắt cóc, giáo sư Lục đã ở cùng bạn gái cũ của thầy ấy không?"
Mắt Viêm Cảnh Hi khựng lại, rũ xuống, trầm tư một lát, nhìn vào khoảng không, rất tỉnh táo nói: "Nếu bạn trai cũ của tớ đến tìm tớ, mà người cũ này ở Trung Quốc chỉ có mình tớ là bạn, chưa kể trước kia anh ấy đã từng giúp đỡ tớ rất nhiều, lại chia tay vì bất đắc dĩ, vậy sớ sẽ làm sao?"
"Làm sao?" Chu Gia Mẫn hỏi lại.
"Theo chủ nghĩa nhân đạo thì tớ phải tiếp đãi, nhưng tớ sợ bạn trai mới sẽ nghĩ nhiều nên tớ sẽ không nói cho anh ấy biết, mà lén đi gặp người cũ của tớ. Nhưng Lục Mộc Kình lại nói cho tớ biết, anh ấy làm còn thẳng thắn hơn tớ, cách xử lí cũng chín chắn hơn tớ, anh ấy không sai, sai là do trái tim tớ vẫn không đủ mạnh mẽ, cũng không đủ cởi mở và rộng lượng mà thôi." Viêm Cảnh Hi nhàn nhạt nói.
"Cảnh Hi..." Chu Gia Mẫn nhẹ nhàng gọi Viêm Cảnh Hi một tiếng.
Viêm Cảnh Hi nói đúng, cô cũng rất lí trí, cũng rất rõ ràng, nhưng không biết vì sao, trong lòng Chu Gia Mẫn lại mơ hồ đau xót cho Viêm Cảnh Hi.
Là con gái, nếu cô bị thương, chắc chắn sẽ hi vọng bạn trai ở bên, cho dù chẳng làm được gì nhưng cũng sẽ khiến người ta cảm thấy ấm áp cùng an lòng.
Nếu bị bắt cóc thì càng mong bạn trai mình khoác tấm áo thần rực rỡ đạp lên ánh hào quang đến cứu cô.
Chứ không phải trong lúc tuyệt vọng, vẫn chỉ có một mình đối mặt với sự sống và cái chết.
Khó khăn lắm mới thoát được ra ngoài, lại phát hiện, bạn trai mình đang ở cùng một người phụ nữ khác.
Cảm giác đó, chua chát đến nhường nào.
Đừng nói bản thân Viêm Cảnh Hi buồn, ngay cả cô cũng thấy buồn.
Viêm Cảnh Hi thấy Chu Gia Mẫn lại sắp khóc, vỗ lên vai Chu Gia Mẫn, dịu giọng nói: "Đi ngủ đi, tớ không sao, bây giờ không phải tớ vẫn rất tốt đây à? Cậu đi công tác về cũng mệt rồi."
Chu Gia Mẫn biết thực ra Viêm Cảnh Hi còn mệt hơn, mí mắt cũng sắp sụp xuống rồi.
Cô lựa chọn im lặng không nói gì nữa.
Viêm Cảnh Hi xoay người, đi về phía nhà vệ sinh.
Cô thật sự rất mệt, từ thân thể cho đến tinh thần, tay chân rã rời như chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Cô tẩy trang qua loa rồi qua về phòng, nằm thẳng xuống giường, mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Mặc cho nỗi chua chát đang tràn từ trong lòng ra khắp cơ thể.
Càng nhớ rõ câu xin lỗi đó của anh.
Xin lỗi điều gì?
Anh đã làm sai cái gì?
Bạn, chẳng thể thay đổi được người khác, cũng chẳng thể nào suy đoán được địa vị của mình trong lòng người ấy, càng không thể thay đổi được trái tim của một người, không thể quyết định được lựa chọn của một người.
Thà làm tốt việc mình nên làm, tiếp nhận điều mình không thể thay đổi.hèn mọn cầu xin, còn hơn ôm nỗi hốt hoảng sống qua ngày, hoang mang sợ sệt một ngày nào đó bị vứt bỏ.
Chỉ cần bản thân k