Chương 31: Lễ mừng năm mới (bốn)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Làm việc bận rộn liền cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.

Đảo mắt một cái, năm mới đã đến trước mặt.

A Phúc các nàng đều được phát một bộ đồ mới, là màu hồng diễm, giống như màu hoa lựu dưới ánh nắng. Hạnh Nhi đang cầm y phục mới, hận không thể lập tức mặc lên người, buổi tối trước khi ngủ liền đem xiêm y đặt bên cạnh gối đầu.



“Ân, vải vóc trong cung, đương nhiên nhiều hơn bên ngoài, cũng tốt hơn bên ngoài.”

Áo hơi lớn một chút, váy cũng dài một chút. Đó cũng là tự nhiên, vốn là làm cho các đại cung nữ, là ân thưởng ngày tết, vừa đến tay các nàng. Còn có đóa hoa lớn màu đỏ rực.







Cố Hoàng tử cười gật đầu: “Đã đến?”



< g>A Phúc đi qua giúp đỡ, thay hắn chỉnh lại đai lưng, đem lấy ngọc bội, hà bao, trang sức, trên bàn đeo lên. Hôm nay khác với ngày thường, có tiệc lớn, Thái hậu, hoàng đế, các phu nhân, hoàng tử công chúa, hoàng thân, triều thần, mệnh phụ…… vào lúc này, không thể có một chút khuyết điểm nào.


Hôm nay người đến yến hội có rất nhiều, nên người đi theo hầu cũng không thể quá nhiều……” Giai Huệ quay đầu: “A Phúc, ngươi cùng ta, chúng ta cùng đi theo, bên ngoài còn có Lưu Nhuận và Khánh Văn, lại có Vi công tử chiếu ứng, như vậy cũng thỏa đáng.”

A Phúc trong lòng có điểm không yên lòng, ở những nơi lớn như vậy nàng cho tới bây giờ vẫn chưa từng đến, không nói cái khác, chỉ riêng phục sức của quý nhân, tuy rằng nhớ rõ nhận được, nhưng đến lúc đó bất chợt nhìn thấy, vạn nhất gây ra lỗi hay có sai lầm gì, vậy thì nhất định không xong.


Bất quá A Phúc vẫn gật đầu, cũng không suy nghĩ việc này.

ính cách của nàng chính là như vậy, sợ hãi vẫn sợ hãi, nhưng càng có áp lực lại càng thuận lợi. Tất cả các cuộc thi đời trước đều như vậy, trước cuộc thi lo lắng là một chuyện, sau khi bắt đầu lại thuận lợi là một chuyện khác. Cái này xem như một loại nhân tài khi đi thi, mỗi cuộc thi, thành tích đều tốt hơn bình thường khá nhiều.

Đại yến tổ chức tại Thuần Nguyên cung, A Phúc ra khỏi Thái Bình điện, nhìn lại phía sau một cái, lại nhìn về bên trái một cái — bên đó là bức tường sau của Đức Phúc cung.

Nhiều này như vậy mà nàng vẫn chưa từng bước ra khỏi cửa, chỉ ở trong Thái Bình điện, tới tới lui lui, loanh quanh trong đó. Thời gian cứ như vậy trôi qua nhanh chóng, một chút gợn sóng cũng không nổi lên, làm cho người ta cảm thấy kinh hãi.

A Phúc các nàng đi theo bộ liễn*. Trong các hoàng tử công chúa, người có đặc quyền ngồi bộ liễn này chỉ có một mình Cố Hoàng tử, nhưng với đặc quyền này — A Phúc nghĩ, tình nguyện cả đời đều dùng hai chân của mình đi đường, chân trời góc biển cũng không ngại xa xôi, còn hơn vĩnh viễn sống trong thế giới đen tối, không biết ánh sáng, không biết màu sắc, không biết gió sương mưa tuyết.

liễn
Bộ liễn dừng lại trước cửa Thuần Nguyên cung, Vi Tố hôm nay không đi cùng, A Phúc đi theo phía sau, Cố Hoàng tử bước xuống liễn, từng bước một đi dị thường vững chắc. Lên bậc thang, tiến vào cửa điện, bốn người A Phúc gắt gao đi theo. Có thái giám cũng mặc áo ngoài màu đỏ đi đến, hành lễ, dẫn Cố Hoàng tử ngồi vào vị trí.

hỗ ngồi cách ngự tọa giữa đại điện gần nhất.









L ếc mắt một qua một cái, đã thỏa mãn cả mắt, nàng không phải người xinh đẹp nhất, nhưng lại là người tỏa sáng nhất. Ta nếu là hoàng đế, khẳng định cũng thích nữ nhi vừa thông minh lại xinh đẹp này — huống chi Tam công chúa còn rất khéo hiểu lòng người, càng làm cho người ta yêu thích.

Thụy phu nhân diện mạo xinh đẹp tuyệt trần, ngũ quan giống như được vẽ lên, nàng mặc cung trang giống Tuyên phu nhân, chỉ khác màu. Mà Lệ phu nhân lại vẫn còn trẻ, tướng mạo cũng đẹp hơn. Con trai của nàng, Tín hoàng tử vẫn còn nhỏ, gắt gao đi theo bên cạnh váy của nàng, đi đường còn chưa vững, là một đứa bé rất đáng yêu.


hững thứ cần thiết cho cuộc sống kỳ thật rất ít, nhưng tất cả mọi người đều muốn có được càng nhiều. Hoàng đế muốn nhiều nữ nhân như vậy, A Phúc thực hoài nghi hắn có thể nhận ra tất cả những nữ nhân đã từng ngủ cùng mình không?

Cố Hoàng tử nhẹ giọng nói: “Trà.”

Giai Huệ không có ở đây, A Phúc khom người bưng trà đưa cho hắn.







“A, ta đang nhìn các phu nhân bên kia.”








< g>“Ngươi nghe ra?” A Phúc kinh ngạc.



< >Lợi hại.





(*) ngọc bội tròn

A Phúc mở mắt ra, giúp Cố Hoàng tử đứng lên, sau đó quỳ gối xuống.

Hoàng đế và Thái hậu ngồi xuống, bọn họ mới có thể bình thân, sau đó lại ngồi xuống.


A Phúc mắt tinh nhìn mọi người đang ngồi xuống, giữa các mỹ nhân ở phía tây, thấy được vị Lã mỹ nhân từng gặp mặt một lần kia, nàng mặc bộ y phục màu sắc không thể tả rõ, màu hồng lại hơi tím. Lẽ ra màu tím là màu ít được người thích, nhưng bộ y phục màu tím của nàng lại giống như nhiễm sắc hồng lại như không có, lại như pha lẫn màu lam.

G iai Huệ đã quay trở về, yến hội cũng chính thức bắt đầu.