Chương 1242
Già La, không, Hoàng Ngạn Bách cứ như vậy thành đệ tử đầu tiên của Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm sau khi uống trà bái sư của Hoàng Ngạn Bách ngày hôm sau liền chính miệng nói với Đơn Cửu Từ chuyện này, Hoàng Ngạn Bách cũng không cần nhập Quốc Tử Giám. Nếu sư phụ của người ta đã mở miệng, Đơn Cửu Từ dù cho cũng là trưởng bối của Đơn Ngưng Oản, nhưng Đơn Ngưng Oản cũng chưa chính thức thành hôn với Hoàng Ngạn Bách cho nên hắn không thể vượt qua Ôn Đình Trạm mà làm chủ thay Hoàng Ngạn Bách.
Nhưng, chuyện đầu tiên Ôn Đình Trạm làm chính là đem Hoàng Ngạn Bách ném tới bên cạnh Tuyên Khai Dương: “Hôm nay bắt đầu, ngươi cùng Khai Dương cùng nhau học viết chữ trước.”
Thời đại thay đổi, chữ viết cũng biến hóa, Hoàng Ngạn Bách chỉ biết viết triện thể, những loại chữ khác đều không biết, nhưng đương thời những người hiểu và biết chữ triện không nhiều lắm, cho nên Hoàng Ngạn Bách thật đúng là phải học từ đầu.
Hoàng Ngạn Bách nhìn Tuyên Khai Dương chỉ có tám chín tuổi thì có chút không vui, nhưng ngại với sự phân phó của Ôn Đình Trạm, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Tuyên Khai Dương học tập. Lại nói tiếp hắn cùng Tuyên Khai Dương đều là tái thế làm người, chẳng qua một người đã từng là ma, một đã từng là quỷ. Đáng tiếc Tuyên Khai Dương tâm chưa được thành thục như một người lớn, cũng may Hoàng Ngạn Bách cũng ấu trĩ, hai người thân thể tuổi tác kém gấp đôi, thế nhưng có thể học chung tài liêu, trải qua một ngày liền có thể thân mật kêu sư huynh sư đệ.
“Chuyện này cũng tốt, Khai Dương rốt cuộc cũng có bạn.” Dạ Dao Quang thấy rất vui, học tập là một quá trình buồn tẻ. Quá trình này có người cùng mình chia sẻ, đối với tâm lý cũng có chút ít tác dụng. Nhìn Ôn Đình Trạm ở hương các điều chế hương, Dạ Dao Quang cũng không biết quãng thời gian này Ôn Đình Trạm vội vàng cái gì, mỗi ngày đều dùng nửa canh giờ ở hương các, “Chàng an bài lộ* (đường) nào cho đồ đệ này?”
Ôn Đình Trạm sau khi uống trà bái sư của Hoàng Ngạn Bách ngày hôm sau liền chính miệng nói với Đơn Cửu Từ chuyện này, Hoàng Ngạn Bách cũng không cần nhập Quốc Tử Giám. Nếu sư phụ của người ta đã mở miệng, Đơn Cửu Từ dù cho cũng là trưởng bối của Đơn Ngưng Oản, nhưng Đơn Ngưng Oản cũng chưa chính thức thành hôn với Hoàng Ngạn Bách cho nên hắn không thể vượt qua Ôn Đình Trạm mà làm chủ thay Hoàng Ngạn Bách.
Nhưng, chuyện đầu tiên Ôn Đình Trạm làm chính là đem Hoàng Ngạn Bách ném tới bên cạnh Tuyên Khai Dương: “Hôm nay bắt đầu, ngươi cùng Khai Dương cùng nhau học viết chữ trước.”
Thời đại thay đổi, chữ viết cũng biến hóa, Hoàng Ngạn Bách chỉ biết viết triện thể, những loại chữ khác đều không biết, nhưng đương thời những người hiểu và biết chữ triện không nhiều lắm, cho nên Hoàng Ngạn Bách thật đúng là phải học từ đầu.
Hoàng Ngạn Bách nhìn Tuyên Khai Dương chỉ có tám chín tuổi thì có chút không vui, nhưng ngại với sự phân phó của Ôn Đình Trạm, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Tuyên Khai Dương học tập. Lại nói tiếp hắn cùng Tuyên Khai Dương đều là tái thế làm người, chẳng qua một người đã từng là ma, một đã từng là quỷ. Đáng tiếc Tuyên Khai Dương tâm chưa được thành thục như một người lớn, cũng may Hoàng Ngạn Bách cũng ấu trĩ, hai người thân thể tuổi tác kém gấp đôi, thế nhưng có thể học chung tài liêu, trải qua một ngày liền có thể thân mật kêu sư huynh sư đệ.
“Chuyện này cũng tốt, Khai Dương rốt cuộc cũng có bạn.” Dạ Dao Quang thấy rất vui, học tập là một quá trình buồn tẻ. Quá trình này có người cùng mình chia sẻ, đối với tâm lý cũng có chút ít tác dụng. Nhìn Ôn Đình Trạm ở hương các điều chế hương, Dạ Dao Quang cũng không biết quãng thời gian này Ôn Đình Trạm vội vàng cái gì, mỗi ngày đều dùng nửa canh giờ ở hương các, “Chàng an bài lộ* (đường) nào cho đồ đệ này?”