Chương 62

Ngao Triệu không nói gì kéo hai tay dính đầy bùn của hắn qua, tuy màu đỏ đã bị che lấp, thế nhưng mùi máu phát ra tươi xuyên thấu qua lớp bùn đất thì sao có thể che dấu được? Y chua xót nhìn đôi tay này, nhẹ nhàng hỏi: “Sao lại để bị bẩn thế này?” Giọng điệu rất nhạt, nhưng tràn đầy sự sủng nịch và đau lòng tan chảy.



thiên sang bách khổng(1) rồi! Đều là lỗi của y!

(1) ngàn vết lở loét

Vươn tay nhẹ nhàng xoa lên đầu hắn, mái tóc đen bóng loáng trước kia chẳng biết tự lúc nào đã trở nên cực kỳ khô khan, chảy xuống theo ngón tay của y, một nùi tóc trắng mắc giữa kẽ tay y, đột nhiên rút tay của mình về, nắm thật chặt lấy những sợi tóc trắng kia, Ngao Triệu không thể khống chế được nữa, nước mắt như mưa trút xuống, có lẽ không cần đợi đến khi Thiên Giới ra tay, Quân Ngọc Hàm sẽ bởi vì thân thể này tiêu hao quá độ, suy kiệt mà chết!

cát nhân tự có thiên hạ(2), nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! “Ngọc Hàm… Đến bờ sông Phần đi dạo với ta một chút nhé…” Y cần tĩnh tâm lại!

(2) đại loại như ở lành gặp lành

“Được…” Quân Ngọc Hàm khẽ lên tiếng, dìu dắt nhau đi về phía sông Phần cách đó không xa, hiện giờ đang là đầu tháng chín, ngọn nguồn nước sông Phần đang lúc sung túc, thế nước chảy xiết đổ ra biển, trông thật nhộn nhịp!







“Ta đang vui vẻ mà… Ta còn tưởng rằng cái bụng này của ngươi sẽ không nổi lên nữa đấy…” Quân Ngọc Hàm trẻ con hiếm thấy dán cả đầu lên cái bụng còn chưa quá lớn của Ngao Triệu, ngây ngô cười. Ngao Triệu vốn muốn đẩy hắn ra không nhịn được đặt tay lên người hắn, dung túng mặc hắn dính chặt lên cái bụng làm mình cảm thấy khó xử kia. Từ sớm, y đã chú ý đến sự biến hóa của bụng mình, tuy rằng rất mong đợi hài tử này, nhưng giờ giống hệt một bà bầu bụng to lên, y vẫn cảm thấy trên mặt vô quang, lại càng không muốn Quân Ngọc Hàm phát hiện ra sự biến hóa của thân thê mình, nhưng lúc này nhìn khuôn mặt ảm đạm không chút máu của Quân Ngọc Hàm hiện lên vẻ hạnh phúc, y sao có thể nhẫn tâm quấy rầy? Cũng chỉ đành tùy hắn, trên mặt cũng nở lên nụ cười nhàn nhạt.








“Đây là hài tử, đâu có phải là bánh bao! Đè một chút đã bẹp!” Ngao Triệu liếc xéo hắn một cái, sự chế giễu trong mắt không chút nào che dấu, khiến Quân Ngọc Hàm sinh xấu hổ, run lẩy bẩy nói: “Vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn!”