Chương 74
Thủy Đức Tinh Quân dồn tất cả thần lực đến tim, chấn động rung lên, từng luồng lam quang không ngừng bắn ra từ trong cơ thể hắn, sức mạnh kia mạnh đến nỗi cả thiên địa như bị rung động, mặt đất không ngừng rung lên, khí lưu tứ phía sinh ra ma sát kịch liệt, sấm sét trong không khí vang dội.
T y Đức Tinh Quân tóm thật chặt lại lồng ngực của mình, tựa hồ đang chịu đựng một cơn đau đớn khủng khiếp, song hào quang màu lam không ngừng bật ra khỏi người hắn, mỉm cười ôm lấy cơ thể không cách nào nhúc nhích được của Hỏa Đức Tinh Quân, ôn nhu nói: “Hỏa, đừng sợ, ngươi ở đâu, ta liền ở đó, ta vĩnh viễn sẽ luôn đi cùng ngươi…”
g>“Ngươi ─ ngươi dừng tay cho ta!” Hỏa Đức Tinh Quân giãy dụa muốn thoát khỏi ngực của hắn, tiếc rằng lam quang không ngừng tràn vào trong cơ thể y tựa như hàn băng đông cứng người y lại, khiến cả thân thể y không ngừng run rẩy.
thiên băng địa liệt(1) cùng nhau trở về với cát bụi, phảng phất như Hỏa Đức Tinh Quân thật sự cùng Thủy Đức Tinh Quân rời đi vậy.
(1) trời long đất lở
Quân Ngọc Hàm và Ngao Triệu cảm thấy trước mắt bùng nổ một quầng sáng mạnh, một luồng sức mạnh khổng lồ kéo bọn họ ra, không hề bận tâm đến những cái khác, chỉ biết nắm thật chặt lấy tay của nhau, cùng nhau nhận lấy cơn trùng kích thật lớn này.
ợi đến khi ánh sáng dần dần nhu hòa lại, bọn họ mới mở mắt ra, thì phát hiện bọn họ thế nhưng lại đang ở trong một căn nhà gỗ hết sức sạch sẽ ngăn nắp, trong ngôi nhà này còn tỏa ra mùi thảo vị nhàn nhạt, không khỏi liếc nhìn nhau.
“Chẳng lẽ chúng ta còn đang ở trong ảo ảnh?” Ngao Triệu lo lắng hỏi.
“Vậy sao?” Ngao Triệu thở phào nhẹ nhóm, lại cảm thấy trong lòng hết sức trầm nặng, đột nhiên ôm thật chặt lấy Quân Ngọc Hàm, hỏi: “Ngọc Hàm…”
“Ngọc Hàm…” Ngao Triệu nghẹn ngào há miệng, lại ngừng lời nói, y thích nhất là nghe thấy hắn nói như vậy, nhưng sợ nhất cũng là sợ hắn nói như vậy, sợ hắn cũng bước lên con đường giống như của Thủy Đức Tinh Quân…
T y Đức Tinh Quân tóm thật chặt lại lồng ngực của mình, tựa hồ đang chịu đựng một cơn đau đớn khủng khiếp, song hào quang màu lam không ngừng bật ra khỏi người hắn, mỉm cười ôm lấy cơ thể không cách nào nhúc nhích được của Hỏa Đức Tinh Quân, ôn nhu nói: “Hỏa, đừng sợ, ngươi ở đâu, ta liền ở đó, ta vĩnh viễn sẽ luôn đi cùng ngươi…”
g>“Ngươi ─ ngươi dừng tay cho ta!” Hỏa Đức Tinh Quân giãy dụa muốn thoát khỏi ngực của hắn, tiếc rằng lam quang không ngừng tràn vào trong cơ thể y tựa như hàn băng đông cứng người y lại, khiến cả thân thể y không ngừng run rẩy.
(1) trời long đất lở
ợi đến khi ánh sáng dần dần nhu hòa lại, bọn họ mới mở mắt ra, thì phát hiện bọn họ thế nhưng lại đang ở trong một căn nhà gỗ hết sức sạch sẽ ngăn nắp, trong ngôi nhà này còn tỏa ra mùi thảo vị nhàn nhạt, không khỏi liếc nhìn nhau.
“Chẳng lẽ chúng ta còn đang ở trong ảo ảnh?” Ngao Triệu lo lắng hỏi.
“Vậy sao?” Ngao Triệu thở phào nhẹ nhóm, lại cảm thấy trong lòng hết sức trầm nặng, đột nhiên ôm thật chặt lấy Quân Ngọc Hàm, hỏi: “Ngọc Hàm…”