Chương 87
Nhìn thấy kinh ngạc trong mắt y, Uyển Nhược lại buồn bã cười, nàng thiết lập thật nhiều chi tiết trong tràng cuộc này, cuối cùng vẫn đạt được kết quả mong muốn lúc đầu, nhưng nàng từ đầu đến cuối vẫn không vui! Trong tràng cục này không có người thắng, bất kể kết cuộc như thế nào, có cũng chỉ là kẻ thua thôi…
< g>“Vậy ư… Có lẽ chính bởi vì ngươi phòng bị như vậy, tâm ngoan thủ lạt như vậy, mới có mọi chuyện hôm nay đi…” Uyển Nhược nhìn y, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ cất tiếng cười, bọn họ vạn bàn khổ cực thay đổi số mệnh, rốt cuộc vẫn bị số mệnh xếp đặt một đạo! Nếu không phải Hi Huyền có hành vi sát tử, thì sẽ không có kế hoạch của nàng, sẽ không có nghiệt duyên giữa Quân Phỉ Ngạn và Hi Huyền, lại càng không có sự tồn tại của Quân Ngọc Hàm, cũng sẽ không có tân đế hôm nay! Hết thảy đã sớm là chú định sâu xa từ trước… “Thì ra là vậy, Huyền ơi Huyền à, ngươi cuối cùng vẫn không thay đổi được gì cả, chính bởi vì sự đa nghi cảnh giác và đuổi cùng giết tuyệt của ngươi, mới kéo mệnh luân trở lại nguyên đạo…”
< “Ngươi nói cái gì?!” Hi Huyền một tiếng kinh vấn, nàng tiếp tục nói: “Lúc đầu ngươi biết được nhi tử của ngươi và Hậu Nghệ sẽ uy hiếp đế vị của ngươi, ngươi liền sắp đặt làm mười người con trai Thái Dương của ngươi gieo họa nhân gian, lại âm thầm ban cho Hậu Nghệ thần cung bắn chết mười đứa con, rồi dùng cái danh giết đế tử để Hậu Nghệ muôn đời không được thăng tiên, chỉ là ngươi không ngờ rằng Hậu Nghệ nhất thời mềm lòng giữ lại một mặt trời, kết quả ngươi liền dùng thuật khôi lỗi khống chế đứa con trai thứ mười của ta, khiến nó sống chẳng khác gì chết!”
“Ngươi ── chỉ vì những chuyện này mà phản bội trẫm!” Hi Huyền quả thật giận không kiềm chế được, có đế vương nào là chưa từng trải qua những chuyện này, huống chi đương sơ lúc giết tiền Thiên Đế cũng chính là cha y không hề thấy nàng từng nương tay! “Ngươi và ta đồng thọ cùng thiên địa, có hay không có con thì có sao! Huống chi nếu ngươi muốn, còn có thể tái sinh!”
“Ngươi luôn không hiểu… Trái tim của một người làm mẹ! Đối với ngươi mà nói thì không là gì cả! Nhưng đối với ta! Đối với một người mẹ!” Uyển Nhược lập tức trở nên kích động, đột nhiên mặt lạnh lẽo, cười lạnh nói, “Cũng bởi vì ngươi không hiểu, cho nên ta cũng muốn ngươi trải qua nỗi đau đớn tầm thường đó! Cho nên mới có Quân Ngọc Hàm!”
Ha ha,” Uyển Nhược khô khốc cười vài tiếng, “Ngươi vốn không phải là thiên mệnh, Thiên Đế ngọc lệnh cũng không phải là của ngươi, là ta đoạt Thiên Đế ngọc lệnh cưỡng ép cho ngươi, có vết rách đương nhiên là bình thường, mà ngươi lại phạm phải tội bội đức, thí phụ sát tử, tất nhiên vết rách càng sâu hơn. Thuần dương chi phách của Quân Phỉ Ngạn thật ra không thể bù đắp vết rách trên đó, mà hoàn toàn trái lại, sẽ càng làm vết rách sâu hơn!”
Mới đầu nàng vốn không muốn để Hi Huyền chịu cơn đau sinh tử, hồi đó nàng chỉ là vì chịu nỗi đau mất con hận không thể kéo Hi Huyền xuống khỏi đế vị, liền lừa gạt y đi tìm thuần dương chi phách tu chỉnh Thiên Đế ngọc lệnh, nhưng trong lòng nàng ít nhiều còn có chút do dự, mới lừa gạt Hi Huyền rằng chỉ khi đối phương chân tâm chân ý nguyện ý hy sinh cho y mới có thể tu bổ Thiên Đế ngọc lệnh. Không ngờ là Hi Huyền thật sự chạy xuống nhân gian cố ý tiếp cận Quân Phỉ Ngạn, cũng không ngờ rằng Quân Phỉ Ngạn lại yêu Hi Huyền, càng không ngờ rằng Hi Huyền vì lừa gạt Quân Phỉ Ngạn mà cam tâm tình nguyện bị Quân Phỉ Ngạn đặt bên dưới.
< g>“Vậy ư… Có lẽ chính bởi vì ngươi phòng bị như vậy, tâm ngoan thủ lạt như vậy, mới có mọi chuyện hôm nay đi…” Uyển Nhược nhìn y, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ cất tiếng cười, bọn họ vạn bàn khổ cực thay đổi số mệnh, rốt cuộc vẫn bị số mệnh xếp đặt một đạo! Nếu không phải Hi Huyền có hành vi sát tử, thì sẽ không có kế hoạch của nàng, sẽ không có nghiệt duyên giữa Quân Phỉ Ngạn và Hi Huyền, lại càng không có sự tồn tại của Quân Ngọc Hàm, cũng sẽ không có tân đế hôm nay! Hết thảy đã sớm là chú định sâu xa từ trước… “Thì ra là vậy, Huyền ơi Huyền à, ngươi cuối cùng vẫn không thay đổi được gì cả, chính bởi vì sự đa nghi cảnh giác và đuổi cùng giết tuyệt của ngươi, mới kéo mệnh luân trở lại nguyên đạo…”
< “Ngươi nói cái gì?!” Hi Huyền một tiếng kinh vấn, nàng tiếp tục nói: “Lúc đầu ngươi biết được nhi tử của ngươi và Hậu Nghệ sẽ uy hiếp đế vị của ngươi, ngươi liền sắp đặt làm mười người con trai Thái Dương của ngươi gieo họa nhân gian, lại âm thầm ban cho Hậu Nghệ thần cung bắn chết mười đứa con, rồi dùng cái danh giết đế tử để Hậu Nghệ muôn đời không được thăng tiên, chỉ là ngươi không ngờ rằng Hậu Nghệ nhất thời mềm lòng giữ lại một mặt trời, kết quả ngươi liền dùng thuật khôi lỗi khống chế đứa con trai thứ mười của ta, khiến nó sống chẳng khác gì chết!”
Ha ha,” Uyển Nhược khô khốc cười vài tiếng, “Ngươi vốn không phải là thiên mệnh, Thiên Đế ngọc lệnh cũng không phải là của ngươi, là ta đoạt Thiên Đế ngọc lệnh cưỡng ép cho ngươi, có vết rách đương nhiên là bình thường, mà ngươi lại phạm phải tội bội đức, thí phụ sát tử, tất nhiên vết rách càng sâu hơn. Thuần dương chi phách của Quân Phỉ Ngạn thật ra không thể bù đắp vết rách trên đó, mà hoàn toàn trái lại, sẽ càng làm vết rách sâu hơn!”
Mới đầu nàng vốn không muốn để Hi Huyền chịu cơn đau sinh tử, hồi đó nàng chỉ là vì chịu nỗi đau mất con hận không thể kéo Hi Huyền xuống khỏi đế vị, liền lừa gạt y đi tìm thuần dương chi phách tu chỉnh Thiên Đế ngọc lệnh, nhưng trong lòng nàng ít nhiều còn có chút do dự, mới lừa gạt Hi Huyền rằng chỉ khi đối phương chân tâm chân ý nguyện ý hy sinh cho y mới có thể tu bổ Thiên Đế ngọc lệnh. Không ngờ là Hi Huyền thật sự chạy xuống nhân gian cố ý tiếp cận Quân Phỉ Ngạn, cũng không ngờ rằng Quân Phỉ Ngạn lại yêu Hi Huyền, càng không ngờ rằng Hi Huyền vì lừa gạt Quân Phỉ Ngạn mà cam tâm tình nguyện bị Quân Phỉ Ngạn đặt bên dưới.