Chương 15
Huyễn Trần Tử chợt niệm một câu chú, không khí đột nhiên chấn động, bàn tay của Sơn Thần bị dao động tê dại thoáng buông lỏng Huyễn Trần Tử ra, nhưng hắn rất nhanh chóng lại tụ lực lại mà hướng về phía Huyễn Trần Tử. Thân thể của Huyễn Trần Tử chợt lóe, tránh thoát, bỗng nhiên mở miệng nói: “Không phải là ta giết thê nhi của ngươi, ta cũng đang muốn đuổi theo người đó, lại không ngờ rằng bị ngươi cứ quấn lấy, hiện giờ thủ phạm chân chính đã chạy mất rồi!”
“Nơi này trừ ngươi ra còn có người nào nữa!” Sơn Thần cả giận nói, nơi này ngoại trừ Huyễn Trần Tử thì không còn người thứ hai, không phải là y giết, thì là ai giết chứ?
ơn Thần quát: “Tên đạo sĩ kia là ai! Ta muốn giết chết hắn!”
“Thu Chí Thủy? Thu Chí Thủy! Ta phải trả mối thù này!” Sơn Thần mãn nhãn thông hồng, bắt lấy Huyễn Trần Tử mạnh mẽ lay động y nói, “Thu Chí Thủy kia đang ở đâu?!”
“Hắn hành tung bất định, hiện giờ đi về phía đông.” Huyễn Trần Tử còn chưa nói xong, liền thấy Sơn Thần kia phi nước đại nhằm hướng đông mà đi. Hắn nhìn theo bóng lưng của Sơn Thần lạnh lùng cười một tiếng, Sơn Thần này quả nhiên ngu dốt hệt như trong truyền thuyết. Có điều vừa lúc cả ngày nay y đang lo lắng đề phòng bị Thu Chí Thủy đuổi theo bắt về, vừa lúc lợi dụng tên Sơn Thần này ngăn cản một hồi! Y xoay người nhìn về phương hướng lúc nãy Quân Ngọc Hàm biến mất, y hiện tại nên tiện thể bắt Quân Ngọc Hàm trở về, thế nhưng y cũng muốn xem thử rốt cuộc là loại người nào lại có thể khiến cho Quân Ngọc Hàm mà chính y nuôi lớn sạch sẽ tâm như chỉ thủy phải thất thần lạc phách như vậy!
Nói đến Quân Ngọc Hàm một đường tật tẩu, lộ trình bảy ngày bị hắn rút lại hơn phân nửa, hắn chạy hết ba ngày đường, cuối cùng chạy đến sơn cốc nơi Ngao Triệu đang ở. Chỉ là trong sơn cốc kia tĩnh lặng không một tiếng động, cũng không thấy Ngao Triệu, trong lòng hắn bối rối, liên tục hét lớn: “Ngao Triệu ── Ngao Triệu ── ngươi đang ở đâu ──”
“Ngao Triệu! Ngao Triệu! Ngươi đừng làm ta sợ! Ngươi mau tỉnh lại đi!” Quân Ngọc Hàm bị Ngao Triệu làm cho sợ đến lục thần vô chủ(1), hoàn toàn không biết phải làm thế nào, trong lòng vừa là xót xa vừa là hối hận! Hắn thật hận chết bản thân mình! Sao lại có thể lỗ mãng ích kỷ như vậy, hoàn toàn không để ý đến an nguy của Ngao Triệu liền rời đi, chỉ cần nghĩ đến việc cùng y vĩnh sinh không gặp lại, nếu Ngao Triệu chết đi…
(1) lục thần vô chủ = hoang mang lo sợ
Không! Sẽ không! Ngao Triệu sẽ không chết! Quân Ngọc Hàm chỉ cảm thấy máu trong người mình đều bị rút sạch, sắc mặt vậy mà so với Ngao Triệu còn tái nhợt hơn mấy phần, hai tay siết thật chặt lấy thân thể của Ngao Triệu, thậm chí dùng tất cả linh lực cúi đầu hôn lên môi của Ngao Triệu, không ngừng truyền linh khí của mình cho Ngao Triệu. Hắn bất chấp mọi thứ, trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất, đó chính là hắn không thể để cho Ngao Triệu chết!
ơn Thần quát: “Tên đạo sĩ kia là ai! Ta muốn giết chết hắn!”
Nói đến Quân Ngọc Hàm một đường tật tẩu, lộ trình bảy ngày bị hắn rút lại hơn phân nửa, hắn chạy hết ba ngày đường, cuối cùng chạy đến sơn cốc nơi Ngao Triệu đang ở. Chỉ là trong sơn cốc kia tĩnh lặng không một tiếng động, cũng không thấy Ngao Triệu, trong lòng hắn bối rối, liên tục hét lớn: “Ngao Triệu ── Ngao Triệu ── ngươi đang ở đâu ──”
(1) lục thần vô chủ = hoang mang lo sợ