Chương 29
Đưa mắt nhìn những cảnh vật quen thuộc này, Quân Ngọc Hàm chợt nhớ tới cảnh lần đầu tiên gặp Ngao Triệu, bất tri bất giác đi về phía mình đặt quầy trước kia, tâm bỗng hoảng hốt, không ngừng nhớ lại từng ly từng tí giữa mình và Ngao Triệu. Hắn và Ngao Triệu đều là người tâm cao khí ngạo, bởi vì cả hai đều không nguyện ý đặt thể diện xuống nên không ngừng sinh ra hiểu lầm. Thế nhưng trong mười tháng chung đụng này, Ngao Triệu đã vì hắn mà buông xuống rất nhiều… Ngao Triệu như vậy sao có thể lừa gạt hắn! Sao có thể chỉ vì lấy được linh khí của hắn mà ủy thân cho hắn! Cho dù bên trong long châu không có gì đi nữa, hắn sao có thể đối xử tàn nhẫn với y như vậy được, thậm chí ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho y!
Tro ng đầu không ngừng lặp lại hình ảnh ngày đó Huyễn Trần Tử hành hạ Ngao Triệu, sự tuyệt tình của mình khi Ngao Triệu cầu cứu, bi tuyệt trong mắt khi Ngao Triệu rời đi… Hắn thật sự quá khốn nạn! Hắn quả thật không phải người nữa rồi!
“Đạo hữu! Liệu có thể một lần nữa ra tay cứu giúp!” Quân Ngọc Hàm một phen bắt lấy Thu Chí Thủy, sắc mặt lo lắng, lại thấy Thu Chí Thủy khẽ mỉm cười, đẩy hắn ra nói: “Ngươi và Phần hà Long Vương mỗi người một ngả rồi ư?”
triền miên phỉ tắc(1) giữa mình và Ngao Triệu.
(1) sầu triền miên
Thu Chí Thủy thở dài nói: “Ngươi thật là hồ đồ! Long nam hoài thai đương nhiên khác biệt, ba trăm ngày tụ linh, ba trăm ngày tụ hình, ba trăm ngày tụ thần, một trăm chín mươi ngày còn lại bụng mới dần dần lớn lên, biểu hiện ra bên ngoài. Trước khi thành hình, long thai chính là một luồng linh khí vô hình vô trạng! Tính ra hôm đó vừa lúc là ngày long thai thành hình, cũng may khi ấy long thai kịp thời thành hình, nếu để cho Huyễn Trần Tử được như ý, chỉ sợ cả thiên địa đều gặp một trường bạo kiếp rồi!”
Thu Chí Thủy cuống quýt đỡ hắn dậy, cười nói: “Đạo hữu nói quá lời, chỉ sợ Ngao Triệu kia cũng không nguyện để ngươi chết đi, mà để ta tính xem…”
Vỗ nhẹ bờ vai của hắn, Thu Chí Thủy gật đầu, nói với hắn: “Ngao Triệu mặc dù hiện giờ vùi lấp trong thiên lao, nhưng vẫn chưa cần lo lắng đến tính mạng, ngươi nếu muốn cứu hắn cần phải làm sớm.”
Tro ng đầu không ngừng lặp lại hình ảnh ngày đó Huyễn Trần Tử hành hạ Ngao Triệu, sự tuyệt tình của mình khi Ngao Triệu cầu cứu, bi tuyệt trong mắt khi Ngao Triệu rời đi… Hắn thật sự quá khốn nạn! Hắn quả thật không phải người nữa rồi!
triền miên phỉ tắc(1) giữa mình và Ngao Triệu.