Chương 102
Những ngày tháng này Bảo Lạc nổi nóng, ngày nào mặt cũng xám xịt như tích nước. Hắn nhìn thấy Uyển Cơ thì mới thả lỏng, trong lòng cảm thấy oan ức, vừa nhìn thấy nàng bèn mếu máo gọi: “Tẩu tử…”
Tẩu tử, bọn họ đều bắt nạt đệ.
Khuôn mặt hắn nhỏ, cả mũi và miệng đều nhỏ xíu, kết hợp với vẻ mặt âm u; dáng vẻ nói thế nào cũng chẳng hề dễ nhìn. Hắn bày ra vẻ oan ức gọi nàng, thật đúng khiến người ta cảm thấy hắn tủi thân.
Hứa Song Uyển cảm nhận được toàn bộ cảm xúc của hắn, ngây người rồi bật cười.
Nàng vẫn không hiểu vì sao Bảo Lạc thân thiết với nàng như vậy, khó nói là thật sự coi nàng là mẫu thân. Trong lòng Hứa Song Uyển buồn cười nhưng lúc đối xử với Bảo Lạc càng thật lòng thật dạ hơn.
Trên đời này, cái gì cũng có thể trù tính được. Hôm nay không có thì ngày mai có thể cố gắng giành lấy, có lẽ chỉ có tình cảm chân thành là thứ được sắp đặt sẵn ngay từ cái nhìn đầu tiên, cũng là thứ khó kiếm nhất.
Hứa Song Uyển là người chân thành, sẽ dốc lòng đối đãi với người khác. Trong thời buổi hỗn loạn mênh mông ngày nay, cũng nhờ có tấm chân tình này mà nàng có thể nhận lại sự đối xử thật tâm, đáng quý từ người khác.
Hiện giờ nàng đối xử với Bảo Lạc cũng như thế, bởi vì Bảo Lạc thật lòng nên nàng cũng thân thiết hơn.
Hứa Song Uyển đi vào, Bảo Lạc liền để nàng ngồi xuống. Nàng nhìn trưởng công tử bên cạnh, thấy khoé miệng hắn vẫn là nụ cười nhạt, cũng không mở miệng, bèn nhìn Bảo Lạc ở phía đối diện, lên tiếng: “Sao thế?”
Bảo Lạc mừng rỡ: “Bọn họ bắt nạt đệ!”
Có thể xem đây là cơ hội để hắn cáo trạng.
Hứa Song Uyển bật cười lắc đầu.
“Thật, bọn hắn bắt nạt đệ, tin đệ đi, không tin tẩu hỏi Tuyên… Tuyên tướng.”
Tuyên tướng ngước mắt, liếc mắt nhìn hắn, khoé miệng nhếch lên, cười giễu.
“Ngươi có ý tứ gì?” Bảo Lạc vỗ bàn.
“Chiều hôm qua hắn đến nhà Ngô các lão, buổi trưa dùng cơm ở nhà ông ta, buổi tối cũng dùng thêm một bữa, lại còn ôm hai bình hoa ở nhà Ngô các lão về…” Tuyên tướng nở nụ cười nhạt với Tuyên phu nhân, nói tiếp: “Nói hai cái bình hoa là phí dùng bữa với Ngô các lão.”
Tuyên tướng cười lạnh: “Đúng là mất mặt.”
Lần này, Hoàng Đế bị tức chết, vỗ bàn hét lên: “Có bản lĩnh thì huynh đi mà đòi tiền bọn hắn đi? Ta kiếm tiền cho huynh mà huynh còn xem thường ta, có bản lĩnh thì huynh đến mà làm Hoàng Đế, huynh có năng lực thì kiếm ít tiền cho ta đi!”
Bảo Lạc bực bội đến mức bỏ qua cả xưng hô trẫm.
Hai mắt nhỏ của Bảo Lạc đều đỏ lên vì tức giận, Hứa Song Uyển thấy hắn thật sự bực mình, bèn thu lại nụ cười trên mặt, nói: “Thiếp nghe nói, hiện giờ hai người rất túng thiếu.”
“Vâng, kinh tế eo hẹp.” Bảo Lạc nhìn nàng, hắn tỏ vẻ đáng yêu nghe nàng nói chuyện, cái mông dịch về phía nàng, nói: “Tẩu tẩu, người không biết chứ, Bát Tiếu muốn đến Liễu Châu làm tri phủ, đệ muốn cho hắn ít bạc và lương thực đi đường, mà hiện giờ cả lương thực và bạc đều kiếm không ra. Buồn chết đệ rồi, ngày nào đám sâu mọt trong triều cũng thay đổi biện pháp moi bạc cho lão… lão…”
Bảo Lạc miễn cưỡng nuốt ba chữ “Lão súc sinh” xuống, đổi một cách nói khác: “Làm đại táng cho người chết, đệ làm gì có bạc mà tiêu xài lung tung? Vào lúc này không thể giết sạch bọn hắn nên đệ đành nghĩ biện pháp khác để moi bạc của bọn hắn.”
Bảo Lạc nói đến đây bèn phấn khởi hẳn lên, tiếp tục nói với Hứa Song Uyển: “Bọn hắn cho là quấn lấy đệ thì không cho đệ làm chính sự, đệ sẽ phải cầu xin bọn hắn tha thứ. Bọn hắn nghĩ hay lắm, bọn hắn cảm thấy kéo chân đệ là tốt? Được, đệ sẽ theo ý bọn hắn, cứ từ từ mài, đệ không mài vụn tim gan bọn hắn thì đệ không phải Tiêu Bảo Lạc.”
Hứa Song Uyển thấy hắn tự nói tự giải quyết vấn đề của bản thân, ý cười trong mắt càng đậm hơn.
Vị tân hoàng này thật ra rất thông minh, hắn than phiền với nàng chẳng qua là để thêm thân thiết mà thôi.
Hắn chưa chắc yếu đuối hơn bất kỳ ai.
Giống trưởng công tử nhà nàng, chưa chắc yếu đuối hơn ai, chưa chắc không thể tự giải quyết vấn đề, chưa chắc không chịu khổ được. Có đôi khi hắn nói mấy câu vô lại trêu đùa nàng, chẳng qua chỉ muốn nhìn xem nàng có bằng lòng ở bên cạnh hắn hay không.
Người chịu nhiều gánh nặng thì càng cô đơn.
“Tẩu tử, tẩu nói xem đệ có lợi hại hay không?” Bảo Lạc đưa đầu tới, mắt đỏ hoe lấp loé ánh sáng.
Hứa Song Uyển lập tức gật đầu: “Lợi hại chứ, rất lợi hại.”
Bảo Lạc mỉm cười, còn đắc ý gật đầu với nghĩa huynh.
Nhìn đi, thiên hạ này không có hắn không được, nghĩa huynh muốn làm đôi ba việc, chẳng lẽ không cần dựa vào hắn?
Bảo Lạc càn quấy, làm Hoàng Đế mà không ra Hoàng Đế, Tuyên Trọng An cũng chẳng có cách nào quản hắn quá nhiều, cũng chỉ có thể khiển trách hắn hai câu vào lúc hắn quá đáng. Bảo Lạc không nghe, hắn cũng đành như thế; suy cho cùng, Bảo Lạc không đi theo con đường chính đáng, hắn ngồi lên ngôi vị này cũng bởi có việc muốn hoàn thành. Tuyên Trọng An nghĩ đến đây bèn càng cảm thấy khó nói, đành bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêng đầu rồi nói với Uyển Cơ: “Đệ ấy đã làm càn đủ rồi, nàng thân là tẩu tử của đệ ấy thì phải có trách nhiệm quản giáo, không nên để tuỳ theo tính tình đệ ấy, càng không thể bỏ mặc.”
“Thiếp… ứa Song Uyển lắc đầu với Bảo Lạc, cũng nghiêng đầu đáp lại trượng phu: “Trong lòng Bảo Lạc tự có tính toán, đệ ấy đâu phải người làm càn.”
Bảo Lạc nghe xong bèn toét miệng cười.
Trò chuyện một lát, Bảo Lạc mới hỏi Hứa Song Uyển: “Tẩu tẩu, đệ nghe nghĩa huynh nói, gần đây tẩu bận rộn không nghỉ ngơi vì chuyện của thê tử đệ, tẩu đã nhìn trúng ai chưa?”
Hứa Song Uyển gật đầu: “Rồi.”
“Ai vậy?”
“Trưởng nữ của Trấn Bắc đại tướng quân Tề tướng quân Tề Quảng Hán.”
“Đó là tuyệt thế giai nhân à?” Bảo Lạc vừa nói xong bèn nhìn về phía nghĩa huynh: “Nghĩa huynh, huynh từng nhìn người chưa? Có phải là tuyệt thế giai nhân không?”
Tuyên Trọng An lắc đầu.
“Chưa nhìn à?” Vẻ mặt Bảo Lạc lộ vẻ thất vọng, nhìn lại phía Hứa Song Uyển: “Tẩu tử, nghĩa huynh không nhìn giúp đệ à?”
Hứa Song Uyển mỉm cười: “Ngoại trừ ta, chàng ấy không dám nhìn nữ tử khác nhiều.”
Bảo Lạc trợn to hai mắt nhỏ xíu. Một lúc sau, hắn quay đầu sang, lén lút cười to, đầu giương cao lên, hai bả vai liên tục run rẩy.
Ồ, hoá ra là người sợ tẩu tử, cũng không biết bình thường ngang ngược trước mặt mình gì không biết.
“Ta đã nhìn giúp đệ rồi, là cô nương xinh đẹp tuyệt trần.” Hứa Song Uyển thấy hắn nghiêng người, cười đến mức ngả nghiêng bèn dở khóc dở cười liếc nhìn trưởng công tử rồi mới lên tiếng.
“Được được được, tẩu tử nhìn thay đệ là được.” Hai bả vai Bảo Lạc vẫn run rẩy, cười nói.
“Đệ cũng phải tự mình nhìn xem.”
“Hả?”
y mười hai tháng mười là ngày giỗ của Tề lão tướng quân. Hằng năm, Tề đại cô nương đều lên núi tế bái tổ phụ của nàng ấy, chỗ đó cách núi săn không xa lắm. Nếu ngày ấy đệ rảnh rỗi, không ngại thì ra ngoài giải sầu một lát, đệ xem như nào?” Hứa Song Uyển nhỏ nhẹ nói.
“Hoá ra tẩu tử đã nghĩ kỹ cho đệ rồi?” Bảo Lạc mỉm cười.
Hứa Song Uyển gật đầu: “Ngoài nàng ấy, tẩu tử còn thấy hai cô nương khác cũng được, nhưng xếp sau nàng ấy. Đệ cứ nhìn trước, nếu như không vừa mắt thì xem sau.”
Nàng chưa đề cập tới hai người khác vội, cứ từng bước một.
“Được, đệ nghe tẩu tử.”
Hứa Song Uyển thấy hắn không có vẻ không hài lòng thì lòng cũng thả lỏng.
Buổi trưa, nàng và trượng phu dùng cơm với Bảo Lạc. Sau khi ăn xong thì nàng muốn về, Tuyên Trọng An không cho nàng về, để nàng sang cung Trần Thái phi ngồi một lát, chờ hắn nói xong việc với Bảo Lạc thì sẽ về cùng nàng.
Sau khi nàng rời đi, Bảo Lạc bèn hỏi nghĩa huynh: “Thái phi nương nương không thích nữ nhi của Trấn Bắc đại tướng quân, tẩu tử có biết không?”
“Nàng ấy biết.”
Bảo Lạc gật đầu, biết là được.
“Đệ cũng biết?”
Bảo Lạc không còn vẻ mặt gian xảo vui vẻ như trước mặt nghĩa tẩu, lúc này trên mặt hắn không lộ vẻ mặt khác, khuôn mặt bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn: “Vừa nhìn là biết.”
Nói một câu là đủ hiểu.
“Không nên coi thường tẩu tử đệ, bất kể việc gì thì nàng ấy đều nắm chắc trong lòng. Nàng ấy cảm thấy nữ nhi Tề gia được thì đương nhiên có đạo lý của nàng, đệ tự đi xem là biết.”
“Cũng không cần đặc biệt đi nhìn, tẩu tử quyết định là được rồi.”
“Vẫn nên đi nhìn một cái đi, đệ nhìn qua thì ta cũng mới yên tâm. Lúc ở nhà, tẩu tử đệ cũng nói với ta là chỉ có đệ gật đầu thì nàng ấy mới quyết định thay đệ. Trước kia, ta để nàng ấy ôm đồm việc thành thân của đệ cũng chính là có ý này, bên cạnh đệ có người vừa ý, giống như tẩu tử đệ ở bên ta ấy, có người sưởi ấm lòng thì những ngày tháng này của chúng ta cũng thoải mái hơn.” Tuyên Trọng An lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Bảo Lạc tốt hơn rất nhiều. Hắn ngước mắt nhìn huynh trưởng, im lặng một lát rồi mới lên tiếng: “Đệ cũng chẳng biết mình có vận may ấy hay không.”
Hắn cũng muốn có một người sưởi ấm trái tim, bản thân hắn quá khổ, cũng quá cô đơn rồi. Hắn thường xuyên tỉnh lại vào lúc nửa đêm, lặng nhìn bóng tối vô tận, luôn cảm thấy trong đó có một con ác quỷ đang trốn có thể gặm nhấm linh hồn hắn, một con ác quỷ sẽ biến hắn trở thành người giống như lão súc sinh.
Khi hắn ngủ một mình trên long sàng, đã ngờ ngợ hiểu ra vì sao lão súc sinh thích rượu ngon và ôm mỹ nhân không rời tay.
Không uống nhiều, trong vòng tay không ôm ai thì cái khoảng trống rỗng xung quanh có thể chôn vùi một người, quan tâm ai thật lòng, ai không thật lòng? Đến lúc chìm sâu vào men rượu thì ai lại quan tâm, quản ngày sau làm chi.
Bảo Lạc thật sự sợ ngày sau mình sẽ trở thành người như vậy, hôm nay có rượu hôm nay say.
“Đệ có.” Tuyên Trọng An gật đầu với hắn, nói: “Đệ vẫn luôn có.”
Khoé miệng Bảo Lạc nhếch lên, có vẻ vui mừng.
Cũng đúng, hắn có mà.
Hắn có mấy người Cẩn ca, còn có nghĩa huynh, về sau còn có nhiều nghĩa tẩu mạnh mẽ như nghĩa huynh. Bọn họ đều tính toán thay hắn, tận tâm vì hắn.
“Huynh uống hớp trà đi.” Bảo Lạc nghĩ đến đây bèn vui vẻ hẳn lên, xách ghế ngồi bên cạnh nghĩa huynh, ghé sát vào Tuyên Trọng An, nói: “Huynh đừng buồn vì chuyện không có bạc, đệ đã nghĩ cách thay huynh rồi. Bọn hắn muốn mài đệ, mài đi, bọn hắn nói mát cứ như không biết xấu hổ ấy. Bọn hắn không biết xấu hổ, vậy thì đệ sẽ học bọn hắn, cũng không thể để bọn hắn không biết xấu hổ, còn đệ thì biết chứ?”
Tuyên Trọng An không nhịn được bèn gõ vào đầu hắn: “Đệ là Hoàng Đế.”
“Cổ hủ!” Bảo Lạc khinh thường: “Các huynh chính là loại người này, già đầu mà tự cao tự đại, cái gì mà phong độ quân tử, hải nạp bách xuyên*, không dung được việc của thiên hạ. Những câu nói này rất êm tai, nhưng có thể ra bạc không? Có thể để bọn hắn như bé ngoan nghe lời làm việc không? Có thể để bọn hắn móc bạc trong túi tham ô cho người khác được lợi ư? Vô dụng! Trái lại bọn hắn còn dùng những lời này để lừa người, đục khoét của huynh, còn dùng thế lực ép buộc huynh. Đừng nói muốn đoạt quyền từ bọn hắn, chính là đào ít bạc từ trong miệng tham lam của bọn hắn thì bọn hắn cũng không chịu. Nếu như nói vài câu mạnh miệng là có thể xong chuyện, vậy mỗi ngày đệ nói những lời vô dụng này, ngày nào cũng để huynh nghĩ từ sáng sớm đến tối muộn, làm sao huynh có thể cho đệ thái bình thịnh thế?”
*Hải nạp bách xuyên 海纳百川: xuất phát từ câu 海纳百川,有容乃大 (Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại), nghĩa là biển tiếp nhận nước từ trăm sông, chỉ có dung nạp trăm sông mới trở nên rộng lớn, con người phải có tấm lòng bao dung.
Tuyên Trọng An cười nhìn hắn, Bảo Lạc tê cả da đầu vì cái nhìn của nghĩa huynh, bèn tức giận hỏi: “Chẳng lẽ đệ nói không đúng?”
Tẩu tử, bọn họ đều bắt nạt đệ.
Khuôn mặt hắn nhỏ, cả mũi và miệng đều nhỏ xíu, kết hợp với vẻ mặt âm u; dáng vẻ nói thế nào cũng chẳng hề dễ nhìn. Hắn bày ra vẻ oan ức gọi nàng, thật đúng khiến người ta cảm thấy hắn tủi thân.
Hứa Song Uyển cảm nhận được toàn bộ cảm xúc của hắn, ngây người rồi bật cười.
Nàng vẫn không hiểu vì sao Bảo Lạc thân thiết với nàng như vậy, khó nói là thật sự coi nàng là mẫu thân. Trong lòng Hứa Song Uyển buồn cười nhưng lúc đối xử với Bảo Lạc càng thật lòng thật dạ hơn.
Trên đời này, cái gì cũng có thể trù tính được. Hôm nay không có thì ngày mai có thể cố gắng giành lấy, có lẽ chỉ có tình cảm chân thành là thứ được sắp đặt sẵn ngay từ cái nhìn đầu tiên, cũng là thứ khó kiếm nhất.
Hứa Song Uyển là người chân thành, sẽ dốc lòng đối đãi với người khác. Trong thời buổi hỗn loạn mênh mông ngày nay, cũng nhờ có tấm chân tình này mà nàng có thể nhận lại sự đối xử thật tâm, đáng quý từ người khác.
Hiện giờ nàng đối xử với Bảo Lạc cũng như thế, bởi vì Bảo Lạc thật lòng nên nàng cũng thân thiết hơn.
Hứa Song Uyển đi vào, Bảo Lạc liền để nàng ngồi xuống. Nàng nhìn trưởng công tử bên cạnh, thấy khoé miệng hắn vẫn là nụ cười nhạt, cũng không mở miệng, bèn nhìn Bảo Lạc ở phía đối diện, lên tiếng: “Sao thế?”
Bảo Lạc mừng rỡ: “Bọn họ bắt nạt đệ!”
Có thể xem đây là cơ hội để hắn cáo trạng.
Hứa Song Uyển bật cười lắc đầu.
“Thật, bọn hắn bắt nạt đệ, tin đệ đi, không tin tẩu hỏi Tuyên… Tuyên tướng.”
Tuyên tướng ngước mắt, liếc mắt nhìn hắn, khoé miệng nhếch lên, cười giễu.
“Ngươi có ý tứ gì?” Bảo Lạc vỗ bàn.
“Chiều hôm qua hắn đến nhà Ngô các lão, buổi trưa dùng cơm ở nhà ông ta, buổi tối cũng dùng thêm một bữa, lại còn ôm hai bình hoa ở nhà Ngô các lão về…” Tuyên tướng nở nụ cười nhạt với Tuyên phu nhân, nói tiếp: “Nói hai cái bình hoa là phí dùng bữa với Ngô các lão.”
Tuyên tướng cười lạnh: “Đúng là mất mặt.”
Lần này, Hoàng Đế bị tức chết, vỗ bàn hét lên: “Có bản lĩnh thì huynh đi mà đòi tiền bọn hắn đi? Ta kiếm tiền cho huynh mà huynh còn xem thường ta, có bản lĩnh thì huynh đến mà làm Hoàng Đế, huynh có năng lực thì kiếm ít tiền cho ta đi!”
Bảo Lạc bực bội đến mức bỏ qua cả xưng hô trẫm.
Hai mắt nhỏ của Bảo Lạc đều đỏ lên vì tức giận, Hứa Song Uyển thấy hắn thật sự bực mình, bèn thu lại nụ cười trên mặt, nói: “Thiếp nghe nói, hiện giờ hai người rất túng thiếu.”
“Vâng, kinh tế eo hẹp.” Bảo Lạc nhìn nàng, hắn tỏ vẻ đáng yêu nghe nàng nói chuyện, cái mông dịch về phía nàng, nói: “Tẩu tẩu, người không biết chứ, Bát Tiếu muốn đến Liễu Châu làm tri phủ, đệ muốn cho hắn ít bạc và lương thực đi đường, mà hiện giờ cả lương thực và bạc đều kiếm không ra. Buồn chết đệ rồi, ngày nào đám sâu mọt trong triều cũng thay đổi biện pháp moi bạc cho lão… lão…”
Bảo Lạc miễn cưỡng nuốt ba chữ “Lão súc sinh” xuống, đổi một cách nói khác: “Làm đại táng cho người chết, đệ làm gì có bạc mà tiêu xài lung tung? Vào lúc này không thể giết sạch bọn hắn nên đệ đành nghĩ biện pháp khác để moi bạc của bọn hắn.”
Bảo Lạc nói đến đây bèn phấn khởi hẳn lên, tiếp tục nói với Hứa Song Uyển: “Bọn hắn cho là quấn lấy đệ thì không cho đệ làm chính sự, đệ sẽ phải cầu xin bọn hắn tha thứ. Bọn hắn nghĩ hay lắm, bọn hắn cảm thấy kéo chân đệ là tốt? Được, đệ sẽ theo ý bọn hắn, cứ từ từ mài, đệ không mài vụn tim gan bọn hắn thì đệ không phải Tiêu Bảo Lạc.”
Hứa Song Uyển thấy hắn tự nói tự giải quyết vấn đề của bản thân, ý cười trong mắt càng đậm hơn.
Vị tân hoàng này thật ra rất thông minh, hắn than phiền với nàng chẳng qua là để thêm thân thiết mà thôi.
Hắn chưa chắc yếu đuối hơn bất kỳ ai.
Giống trưởng công tử nhà nàng, chưa chắc yếu đuối hơn ai, chưa chắc không thể tự giải quyết vấn đề, chưa chắc không chịu khổ được. Có đôi khi hắn nói mấy câu vô lại trêu đùa nàng, chẳng qua chỉ muốn nhìn xem nàng có bằng lòng ở bên cạnh hắn hay không.
Người chịu nhiều gánh nặng thì càng cô đơn.
“Tẩu tử, tẩu nói xem đệ có lợi hại hay không?” Bảo Lạc đưa đầu tới, mắt đỏ hoe lấp loé ánh sáng.
Hứa Song Uyển lập tức gật đầu: “Lợi hại chứ, rất lợi hại.”
Bảo Lạc mỉm cười, còn đắc ý gật đầu với nghĩa huynh.
Nhìn đi, thiên hạ này không có hắn không được, nghĩa huynh muốn làm đôi ba việc, chẳng lẽ không cần dựa vào hắn?
Bảo Lạc càn quấy, làm Hoàng Đế mà không ra Hoàng Đế, Tuyên Trọng An cũng chẳng có cách nào quản hắn quá nhiều, cũng chỉ có thể khiển trách hắn hai câu vào lúc hắn quá đáng. Bảo Lạc không nghe, hắn cũng đành như thế; suy cho cùng, Bảo Lạc không đi theo con đường chính đáng, hắn ngồi lên ngôi vị này cũng bởi có việc muốn hoàn thành. Tuyên Trọng An nghĩ đến đây bèn càng cảm thấy khó nói, đành bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêng đầu rồi nói với Uyển Cơ: “Đệ ấy đã làm càn đủ rồi, nàng thân là tẩu tử của đệ ấy thì phải có trách nhiệm quản giáo, không nên để tuỳ theo tính tình đệ ấy, càng không thể bỏ mặc.”
“Thiếp… ứa Song Uyển lắc đầu với Bảo Lạc, cũng nghiêng đầu đáp lại trượng phu: “Trong lòng Bảo Lạc tự có tính toán, đệ ấy đâu phải người làm càn.”
Bảo Lạc nghe xong bèn toét miệng cười.
Trò chuyện một lát, Bảo Lạc mới hỏi Hứa Song Uyển: “Tẩu tẩu, đệ nghe nghĩa huynh nói, gần đây tẩu bận rộn không nghỉ ngơi vì chuyện của thê tử đệ, tẩu đã nhìn trúng ai chưa?”
Hứa Song Uyển gật đầu: “Rồi.”
“Ai vậy?”
“Trưởng nữ của Trấn Bắc đại tướng quân Tề tướng quân Tề Quảng Hán.”
“Đó là tuyệt thế giai nhân à?” Bảo Lạc vừa nói xong bèn nhìn về phía nghĩa huynh: “Nghĩa huynh, huynh từng nhìn người chưa? Có phải là tuyệt thế giai nhân không?”
Tuyên Trọng An lắc đầu.
“Chưa nhìn à?” Vẻ mặt Bảo Lạc lộ vẻ thất vọng, nhìn lại phía Hứa Song Uyển: “Tẩu tử, nghĩa huynh không nhìn giúp đệ à?”
Hứa Song Uyển mỉm cười: “Ngoại trừ ta, chàng ấy không dám nhìn nữ tử khác nhiều.”
Bảo Lạc trợn to hai mắt nhỏ xíu. Một lúc sau, hắn quay đầu sang, lén lút cười to, đầu giương cao lên, hai bả vai liên tục run rẩy.
Ồ, hoá ra là người sợ tẩu tử, cũng không biết bình thường ngang ngược trước mặt mình gì không biết.
“Ta đã nhìn giúp đệ rồi, là cô nương xinh đẹp tuyệt trần.” Hứa Song Uyển thấy hắn nghiêng người, cười đến mức ngả nghiêng bèn dở khóc dở cười liếc nhìn trưởng công tử rồi mới lên tiếng.
“Được được được, tẩu tử nhìn thay đệ là được.” Hai bả vai Bảo Lạc vẫn run rẩy, cười nói.
“Đệ cũng phải tự mình nhìn xem.”
“Hả?”
y mười hai tháng mười là ngày giỗ của Tề lão tướng quân. Hằng năm, Tề đại cô nương đều lên núi tế bái tổ phụ của nàng ấy, chỗ đó cách núi săn không xa lắm. Nếu ngày ấy đệ rảnh rỗi, không ngại thì ra ngoài giải sầu một lát, đệ xem như nào?” Hứa Song Uyển nhỏ nhẹ nói.
“Hoá ra tẩu tử đã nghĩ kỹ cho đệ rồi?” Bảo Lạc mỉm cười.
Hứa Song Uyển gật đầu: “Ngoài nàng ấy, tẩu tử còn thấy hai cô nương khác cũng được, nhưng xếp sau nàng ấy. Đệ cứ nhìn trước, nếu như không vừa mắt thì xem sau.”
Nàng chưa đề cập tới hai người khác vội, cứ từng bước một.
“Được, đệ nghe tẩu tử.”
Hứa Song Uyển thấy hắn không có vẻ không hài lòng thì lòng cũng thả lỏng.
Buổi trưa, nàng và trượng phu dùng cơm với Bảo Lạc. Sau khi ăn xong thì nàng muốn về, Tuyên Trọng An không cho nàng về, để nàng sang cung Trần Thái phi ngồi một lát, chờ hắn nói xong việc với Bảo Lạc thì sẽ về cùng nàng.
Sau khi nàng rời đi, Bảo Lạc bèn hỏi nghĩa huynh: “Thái phi nương nương không thích nữ nhi của Trấn Bắc đại tướng quân, tẩu tử có biết không?”
“Nàng ấy biết.”
Bảo Lạc gật đầu, biết là được.
“Đệ cũng biết?”
Bảo Lạc không còn vẻ mặt gian xảo vui vẻ như trước mặt nghĩa tẩu, lúc này trên mặt hắn không lộ vẻ mặt khác, khuôn mặt bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn: “Vừa nhìn là biết.”
Nói một câu là đủ hiểu.
“Không nên coi thường tẩu tử đệ, bất kể việc gì thì nàng ấy đều nắm chắc trong lòng. Nàng ấy cảm thấy nữ nhi Tề gia được thì đương nhiên có đạo lý của nàng, đệ tự đi xem là biết.”
“Cũng không cần đặc biệt đi nhìn, tẩu tử quyết định là được rồi.”
“Vẫn nên đi nhìn một cái đi, đệ nhìn qua thì ta cũng mới yên tâm. Lúc ở nhà, tẩu tử đệ cũng nói với ta là chỉ có đệ gật đầu thì nàng ấy mới quyết định thay đệ. Trước kia, ta để nàng ấy ôm đồm việc thành thân của đệ cũng chính là có ý này, bên cạnh đệ có người vừa ý, giống như tẩu tử đệ ở bên ta ấy, có người sưởi ấm lòng thì những ngày tháng này của chúng ta cũng thoải mái hơn.” Tuyên Trọng An lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Bảo Lạc tốt hơn rất nhiều. Hắn ngước mắt nhìn huynh trưởng, im lặng một lát rồi mới lên tiếng: “Đệ cũng chẳng biết mình có vận may ấy hay không.”
Hắn cũng muốn có một người sưởi ấm trái tim, bản thân hắn quá khổ, cũng quá cô đơn rồi. Hắn thường xuyên tỉnh lại vào lúc nửa đêm, lặng nhìn bóng tối vô tận, luôn cảm thấy trong đó có một con ác quỷ đang trốn có thể gặm nhấm linh hồn hắn, một con ác quỷ sẽ biến hắn trở thành người giống như lão súc sinh.
Khi hắn ngủ một mình trên long sàng, đã ngờ ngợ hiểu ra vì sao lão súc sinh thích rượu ngon và ôm mỹ nhân không rời tay.
Không uống nhiều, trong vòng tay không ôm ai thì cái khoảng trống rỗng xung quanh có thể chôn vùi một người, quan tâm ai thật lòng, ai không thật lòng? Đến lúc chìm sâu vào men rượu thì ai lại quan tâm, quản ngày sau làm chi.
Bảo Lạc thật sự sợ ngày sau mình sẽ trở thành người như vậy, hôm nay có rượu hôm nay say.
“Đệ có.” Tuyên Trọng An gật đầu với hắn, nói: “Đệ vẫn luôn có.”
Khoé miệng Bảo Lạc nhếch lên, có vẻ vui mừng.
Cũng đúng, hắn có mà.
Hắn có mấy người Cẩn ca, còn có nghĩa huynh, về sau còn có nhiều nghĩa tẩu mạnh mẽ như nghĩa huynh. Bọn họ đều tính toán thay hắn, tận tâm vì hắn.
“Huynh uống hớp trà đi.” Bảo Lạc nghĩ đến đây bèn vui vẻ hẳn lên, xách ghế ngồi bên cạnh nghĩa huynh, ghé sát vào Tuyên Trọng An, nói: “Huynh đừng buồn vì chuyện không có bạc, đệ đã nghĩ cách thay huynh rồi. Bọn hắn muốn mài đệ, mài đi, bọn hắn nói mát cứ như không biết xấu hổ ấy. Bọn hắn không biết xấu hổ, vậy thì đệ sẽ học bọn hắn, cũng không thể để bọn hắn không biết xấu hổ, còn đệ thì biết chứ?”
Tuyên Trọng An không nhịn được bèn gõ vào đầu hắn: “Đệ là Hoàng Đế.”
“Cổ hủ!” Bảo Lạc khinh thường: “Các huynh chính là loại người này, già đầu mà tự cao tự đại, cái gì mà phong độ quân tử, hải nạp bách xuyên*, không dung được việc của thiên hạ. Những câu nói này rất êm tai, nhưng có thể ra bạc không? Có thể để bọn hắn như bé ngoan nghe lời làm việc không? Có thể để bọn hắn móc bạc trong túi tham ô cho người khác được lợi ư? Vô dụng! Trái lại bọn hắn còn dùng những lời này để lừa người, đục khoét của huynh, còn dùng thế lực ép buộc huynh. Đừng nói muốn đoạt quyền từ bọn hắn, chính là đào ít bạc từ trong miệng tham lam của bọn hắn thì bọn hắn cũng không chịu. Nếu như nói vài câu mạnh miệng là có thể xong chuyện, vậy mỗi ngày đệ nói những lời vô dụng này, ngày nào cũng để huynh nghĩ từ sáng sớm đến tối muộn, làm sao huynh có thể cho đệ thái bình thịnh thế?”
*Hải nạp bách xuyên 海纳百川: xuất phát từ câu 海纳百川,有容乃大 (Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại), nghĩa là biển tiếp nhận nước từ trăm sông, chỉ có dung nạp trăm sông mới trở nên rộng lớn, con người phải có tấm lòng bao dung.
Tuyên Trọng An cười nhìn hắn, Bảo Lạc tê cả da đầu vì cái nhìn của nghĩa huynh, bèn tức giận hỏi: “Chẳng lẽ đệ nói không đúng?”
<code>"Đúng." Tuyên Trọng An lại gật đầu, vỗ vỗ lưng của hắn, "Đúng là khó khăn thì đường mới dài, người có thể chung đường với chúng ta cũng ít, chúng ta cần làm rất nhiều việc, cũng quá nhiều đối thủ; ngay cả chúng ta cũng là đối thủ lớn nhất của bản thân, phải rất kiên trì mới có thể tiếp tục gồng gánh. Một mình đệ ngồi ở vị trí trên này, muốn tìm người kề bên cũng không dễ. Dù đệ nghĩ thay ta, nhưng chưa chắc cả đời này đệ nhận được một chữ cảm ơn, cũng chẳng ai có thể biết người làm Hoàng Đế như đệ suy nghĩ vì bọn họ mà tủi thân biết bao."</code> |