Chương 308-318: Hoàn vi diện

Edit: Ngọc

Beta: Kiều Oanh

Số từ: 21517 từ

--------

" ng vậy." Diệp Thiều Hoa không cảm thấy lời mình nói có cái gì không đúng.

Thế giới trước, bản thân Nolan biết cải tiến máy tính mới có thể đồng thời chịu đựng được sự công kích của FBI, không bị tụt hậu.

Nhưng ở thế giới vừa rồi không có nhiều nhu cầu, cho nên Diệp Thiều Hoa không có ý tưởng sửa đổi máy tính.

Nhưng cái thế giới này . . . công nghệ máy tính đã quá lạc hậu.

Cho dù là hình chiếu 3D, Diệp Thiều Hoa cũng không nghĩ máy móc trên thế giới này có thể di chuyển được.

Đó là lý do tại sao cô nghĩ đến việc tự mình sửa đổi máy tính. Đây cũng sẽ là đợt huy động vốn đầu tiên.

Cô không biết lời nói của mình đã mang đến cho những người có mặt bao nhiêu bất ngờ.


Diệp Thiều Hoa chỉ tay vào số phách trên máy tính, nhìn Ninh Vân Sơ và Ninh Đào bên cạnh nói: "Tôi xem qua rồi, máy tính này rất chậm. Đáp án là 9875420148. Tuy rằng công thức tính toán có chút phức tạp. Nhưng thế này cũng quá chậm. Nếu đó là máy tính của tôi, nó đã tính ra từ lâu rồi."

Cô vừa nói, lại qua mấy chục giây.

Ninh Đào nhìn máy tính lướt nhanh qua những con số được tính toán mà hắn khó nhìn thấy, rồi đột ngột dừng lại, hắn nhìn con số cuối cùng được máy tính tính ra!

9875420148!

Chân hắn mềm nhũn.

"Quản lý Ninh, anh không sao chứ!" Người bên cạnh lập tức đỡ lấy hắn.

Ninh Đào một tay lau mặt, tay run run cầm cái chén lên, không còn biết mình sẽ dùng biểu cảm gì để đối mặt với Diệp Thiều Hoa, ngu ngơ nói: "Không sao.

Người kia: ". . ." Không có việc gì vậy anh có thể buông tôi và cái chén xuống để nói chuyện hay không vậy??


Hai giờ sau.

Bộ phận kỹ thuật của Ninh thị đã gạt Ninh Vân Sơ qua một bên, tha thiết, kích động tiễn Diệp Thiều Hoa đi.

"Diệp tiểu thư, cô không thể ở lại lâu hơn nữa sao?" Bọn họ lưu luyến không rời nói.

Diệp Thiều Hoa nghĩ chuyện máy tính, nghe vậy, lắc đầu, "Không, chờ tôi sửa xong máy tính, sẽ tới tìm mấy người."

Người trong bộ phận kỹ thuật lúc đầu rất không vui, khi nghe Diệp Thiều Hoa nói câu này, mắt họ sáng lên"Diệp tiểu thư, vậy chúng ta gặp lại sau!"

Bị gạt sang một bên, Ninh Vân Sơ: ". . ."

Mấy người thích là được!

Diệp Thiều Hoa không quay lại gia đình trước đây của mình, mà cầm điện thoại di động trực tiếp gọi vào số của luật sư, yêu cầu luật sư cùng cô tìm chú Diệp, giành lại quyền điều hành nhà họ Diệp.

Nhận được điện thoại của Diệp Thiều Hoa, luật sư hết sức kinh ngạc, "Diệp tiểu thư, cô xác định? Tôi khuyên cô nên nghĩ lại, tình huống bây giờ của cô không thích hợp . . ."


"Tôi cho anh thời gian hai mươi phút." Diệp Thiều Hoa trực tiếp cắt dứt lời của luật sư, "Tôi chờ anh ở cửa nhà chú!"

Đây là lần đầu tiên Diệp Thiều Hoa nói chuyện cương ngạch như vậy với hắn, luật sư vô cùng kinh ngạc.

Nhưng hắn không suy nghĩ nhiều.

Trực tiếp đi tới nhà chú Diệp.

Hắn là luật sư kim bài mà Diệp Thịnh giữ lại cho nguyên chủ, cũng là sự đảm bảo lớn nhất của Diệp Thiều Hoa, đáng tiếc nguyên chủ ở kiếp trước căn bản không tín nhiệm người luật sư này.

Thời điểm luật sư nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, vô cùng kinh ngạc.

Không nghĩ tới mấy tháng không gặp, Diệp tiểu thư như biến thành người khác, không còn vẻ sa đọa, say xỉn như xưa.

Chú Diệp đang tiếp đãi một người đàn ông trung niên toàn thân tràn ngập khí tức nghê thuật.

Trên tay áo có một đôi khuy bằng đá quý màu xanh lam, thân phận của người này không đơn giản.
Diệp Giai nói chuyện với người đàn ông trung niên với ánh mắt ngưỡng mộ.

Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa đến, trong mắt chú Diệp nhanh chóng hiện lên một tia âm u, nhưng rất nhanh liền biến mất, cười híp mắt nói với Diệp Thiều Hoa: "Thầy Lâm, đây chính là Thiều Hoa, cháu gái tôi, lúc trước kém chút trở thành đồ đệ của ngài."

Nhưng thầy Lâm cuối cùng vẫn nhìn trúng Diệp Giai thiên phú xuất chúng.

Nghe được lời của chú Diệp, thầy Lâm liếc mắt nhìn Diệp Thiều Hoa, "Quả nhiên rất có linh khí."

Sau đó liền không nói chuyện nữa.

Những người có mặt không khỏi cụp mắt cười, ai cũng biết thầy Lâm chỉ nói bừa, bức tranh mà Diệp Thiều Hoa đưa cho thầy Lâm lần trước bị thầy Lâm gọi là "cặn bã nghệ thuật".

Hiện tại thầy Lâm, chỉ nói một câu khách khí mà thôi.

"Nếu nhà Giai Giai có khách đến, hôm nay chỉ điểm dừng ở đây thôi." Thầy Lâm thản nhiên đứng dậy, "Đợi con bé thi đại học xong, tôi sẽ mang con bé theo để đi du học."
Sau khi nói xong, thầy Lâm đi thẳng.

Chú Diệp lúc này mới mang tâm tình sảng khoái nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, hòa ái dễ gần nói: "Thiều Hoa, chú còn chưa chúc mừng cháu kiểm tra thành không sai...."

"Chúng ta không cần nhiều lời." Diệp Thiều Hoa ngắt lời hắn, để luật sư lấy ra một phần hợp đồng, "Ngày hôm qua tôi đã tròn 18 rồi, hôm nay tôi đến để lấy lại cổ phần.”

"Cổ phần?" Nghe được câu nói này của Diệp Thiều Hoa, sắc mặt chú Diệp có chút vặn vẹo, "Thiều Hoa, cháu còn phải thi đại học, công ty để chú quản thay cháu. . ."

"Không cần." Diệp Thiều Hoa liếc mắc nhìn chú Diệp, nói thẳng: "Chú cảm thấy tôi còn lo lắng chuyện thi đại học sao?"

Đây chính là ý nhất định phải tiếp quản Diệp thị.

Chú Diệp nhìn thấy Diệp Thiều Hoa hiện tại không ngụy trang nữa, lập tức cười lạnh, "Làm cháu gái của tao như mày lâu như vậy, nhưng bây giờ mày thật sự muốn lấy lại Diệp thị à Diệp Thiều Hoa? Mày không hối hận sao?"
"Đương nhiên không." Diệp Thiều Hoa đem vỗ vỗ vào giấy thỏa thuận trên mặt bàn, nhàn nhạt nhìn về phía chú Diệp, "Ký tên đi."

"Được!" Chú Diệp nghĩ đến tình hình của Diệp thị, trào phúng cười một tiếng, trực tiếp cầm lấy bút bắt đầu ký tên, "Diệp Thiều Hoa, chú hi vọng mày qua mấy ngày đừng đến cầu xin chú."

"Chờ chút, Diệp tiên sinh!" Luật sư đã nhận được số tiền khổng lồ của Diệp Thịnh và đương nhiên rất quan tâm đến chuyện của Diệp thị.

Nhìn thấy bộ dạng này của chú Diệp, biến sắc, "Diệp tiên sinh, đừng nói là anh mang nhân viên kỹ thuật của Diệp thị đi đấy."

"Làm sao vậy, hối hận à?" Biểu lộ của chú Diệp dễ nhìn hơn một chút, ánh mắt đắc thắng: "Cao Hằng vốn chính là cậu của tôi, hơn phân nửa người của bộ phận kỹ thuật đều là người tôi mang đến . . ."
"Ký tên." Diệp Thiều Hoa không kiên nhẫn đưa tay gõ cái bàn.

Chú Diệp nhìn bộ dáng không biết trời cao đất rộng này của Diệp Thiều Hoa, rất tức giận: "Mày cho rằng mày có cổ phần thì có thể tiếp quản Diệp thị à ! Ký tên phải không, được!"

Hắn lưu loát ký tên mình xuống.

Sắc mặt luật sư biến đổi: "Diệp tiên sinh, không nên, ông suy nghĩ kỹ một chút, dù sao Diệp tiểu thư cũng là cháu gái ngài, ngày mang nhân viên bộ phận kỹ thuật đi thì Diệp thị sẽ thành một cái xác rỗng, chị em bọn họ sẽ bị bọn vay nặng lãi bức chết . . ."

"Đó là nó tự tìm chết." Chú Diệp vô cùng thưởng thức sắc mặt luật sư, sau đó để quản gia đuổi người, "Diệp Thiều Hoa, hi vọng ngày mai mày sẽ không khóc nhè đến cầu xin tao. Có cầu xin tao tao cũng sẽ không giúp mày đâu!"

Diệp Thiều Hoa căn bản không nhìn hắn, trực tiếp cầm hiệp nghị rời đi.
Luật sư bị bảo tiêu ném ra, nhìn bộ dáng nhàn nhã của Diệp Thiều Hoa, rất muốn khóc, "Diệp tiểu thư, cô đến cùng có biết tình huống Diệp thị hay không? Cao Hằng là người của chú cô, cho nên ba cô mới giao công ty cho chú của cô. Tôi đã biết được tin tức, Cao Hằng hiện giờ đã chế tạo ra hình ảnh 3D, rất nhanh đã có thể chế tạo ra trò chơi 3D! Ngay cả bộ phận kỹ thuật nước M cũng cảm thấy rất hứng thú, báy giờ cô làm như vậy, căn bản là tự tìm đường chết đó!"

Luật sư rất muốn cảm hóa Diệp Thiều Hoa.

Cho dù cô có ý tưởng cũng nên đến đợi đến lúc có thực lực.

Mặc dù nhìn thấy Diệp Thiều Hoa nghĩ thông suốt, không còn tin tưởng một nhà chú Diệp nữa, hắn rất vui vẻ.

Nhưng loại thời điểm này, sẽ là không khôn ngoan nếu giành lại quyền kiểm soát công ty.
Chưa kể phần lớn người của công ty đều nằm trong cái lồng của chú Diệp, hai chị em cô sao có thể đối diện với bầy sói ở công ty?

Hắn nói xong, lại nhìn bộ dáng ngây thơ của Diệp Thiều Hoa.

Luật sư không khỏi cảm thán một tiếng, đối phương cũng chỉ là một học sinh trung học mà thôi.

Diệp Thịnh nuôi dưỡng, chăm sóc cô quá kĩ, cô căn bản không hiểu sự nham hiểm của thế giới ngoài kia.

Hắn cũng không thể trách móc cô quá nặng nề.

"Diệp tiểu thư." Luật sư nghĩ tới đây, không khỏi chấn chính thần sắc, "Chuyện này tôi sẽ nghĩ biện pháp, ngày mai cô chờ tôi rồi chúng ta cùng đến Diệp thị."

Nói xong hắn vội vàng ra ngoài gọi một cú điện thoại, giống như là đang nói gì với người ở đầu bên kia điện thoại.

Mặc dù khoảng cách có chút xa, nhưng Diệp Thiều Hoa vẫn là nghe được lời nói của luật sư với người ở đầu bên kia điện thoại, không khỏi nhíu mày.
Nhưng cô không muốn nhiều lời với luật sư, trực tiếp rời khỏi.

Trong nhà trừ bỏ hai người giúp việc, thì không có những người khác, Diệp Thần, cũng chính là em trai nguyên chủ cũng không trở về.

Đã là ngày thứ ba kể từ khi cô vào thế giới này, người em trai này chưa từng xuất hiện một lần.

Nhưng Diệp Thiều Hoa cũng không vội, chỉ ngồi trong đại sảnh.

"Tiểu thư, đây là đồ mà cô muốn." Một người giúp việc từ trên lầu đem xuống cho Diệp Thiều Hoa các loại linh kiện mà cô cần.

Diệp Thiều Hoa ngồi xếp bằng ở trên thảm, bắt đầu ghép những thứ này lại với nhau.

Cô muốn nhanh chóng tạo ra một chiếc máy tính có thể đáp ứng tốc độ tay của mình, sau đó vẽ một vài mẫu cho Ninh thị.

Hai người hầu đang bận rộn trong bếp nhìn thấy Diệp Thiều Hoa lần này trở về không xem TV, không cùng nhóm bạn đi chơi, cũng không mời một đám người trở về. Thật lạ.
Lúc này, một người từ ngoài cổng tức giận xông vào.

"Chị, chị làm cái gì đấy? !" Diệp Thần với cái đầu vàng chóe tiến vào, "Tại sao chị lại lấy lại cổ phần trong tay chú chứ, chú khóa thẻ ngân hàng của em rồi, em nhìn trúng một cái xe máy cũng không có cách nào mua, chị nhanh đem hiệp nghị trả lại đi..."

"Cầm lấy đi." Diệp Thiều Hoa tiện tay ném một tấm thẻ cho Diệp Thần.

Thành công ngừng lại lời nói của Diệp Thần.

Cô cũng không ngẩng đầu, cuối cùng gắn con chip vào, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Thần, “Từ ngày mai, em đến công ty để học hỏi kinh nghiệm từ những người tiền bối.”

"Vì sao vậy?" Diệp Thần cầm thẻ ngân hàng, không dám tin nhìn Diệp Thiều Hoa, "Tại sao em phải đi, tại sao chị không đi?"

"Chị lười, em có ý kiến?" Diệp Thiều Hoa mạn bất kinh tâm nói.

Luôn khuất phục dưới quyền uy của chị gái, muốn có ý kiến về chuyện này ... Diệp Thần thật sự không dám có!
Thế nhưng Diệp Thần vẫn không hiểu, chú nuôi hai chị em bọn hắn có cái gì không tốt sao? Cả ngày xài tiền không hết, không biết tiêu xài hết bao nhiêu, hiện tại thì tốt rồi, hắn phải đến công ty học quản lý, thẻ ngân hàng cũng bị đóng băng.

Hắn nhìn linh kiện chị mình cầm trong tay, nghĩ đến vừa mới ở ngoài cửa, nghe nói đã một đêm chị không đi ra ngoài, mấy ngày nay cũng không đi ra ngoài tìm cẩu bằng hữu.

Diệp Thần thấp mắt, liếc qua thẻ ngân hàng Diệp Thiều Hoa cho hắn

Chắc chị không biết rằng chú sẽ không bao giờ gửi tiền vào thẻ này nữa, giờ còn đưa thẻ cho hắn.

Diệp Thần mặc dù lăn lộn một chút, nhưng cũng không phải người ngu, hắn cười khổ một tiếng, tấm thẻ này dựa vào khả năng tiêu xài của chị hắn, đoán chừng còn lại bốn chữ số, có khi cũng chưa tới.
Hắn đem thẻ nhét vào trong túi quần, không nói cho Diệp Thiều Hoa tình hình thực tế.

Cũng không thật sự muốn dùng tấm thẻ này.

Một đêm nay, Diệp Thần nhận rất nhiều điện thoại, nào là hẹn hắn đi đua xe hoặc uống rượu, nhưng đều bị hắn cự tuyệt.

Người trong vòng tròn bên trong đều biết rõ, Diệp Thần không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ người chị gái bạo lực kia.

Nghe lời này, cả một đám người đều lưu loát không đến quấy rối Diệp Thần.

"Đây là văn bản tài liệu mà cao tầng Diệp thị vừa gửi đến, em nhìn chút." Sau khi cơm nước xong, Diệp Thiều Hoa vào gian phòng của mình cầm ra một văn bản tài liệu đóng dấu đưa cho Diệp Thần.

Cái này thật sự không phải là văn bản mà cao tầng Diệp thị đưa, mà là cô tự làm.

Sau khi Cao Hằng và nhân viên kỹ thuật rời đi xong, làm sao mà công ty ổn định được chứ.
Diệp Thần vẻ mặt đau khổ nhận lấy văn bản tài liệu, thức đêm bắt đầu xem qua.

Mà căn phòng cách vách hắn, Diệp Thiều Hoa cũng thức đêm lắp một cái điện thoại và máy tính.

Đây là những mẫu mà cô yêu cầu nhà tuyển dụng mua trên thị trường thiết bị điện tử.

Việc sửa đổi không quá khó khăn.

Ngày thứ hai, Diệp Thần liền mặc quần áo chỉnh tề đi đến Diệp thị.

Diệp Thiều Hoa theo nàng cùng một chỗ.

Thời điểm đi đến cửa công ty, Luật sư đã đứng chờ sẵn.

"Người này là bạn của tôi, " Luật sư nhìn thấy chị em hai người, than một tiếng nhỏ, mới nhìn hai chị em giới thiệu, "Hai người gọi hắn là chuyên viên phân tích Lý là được, ở công ty Z nước M từng làm qua tổng tài ban chấp hành, hai người tận lực giữ lại hắn nhé."

Nghe được lời của luật sư, Diệp Thiều Hoa thấp mắt chơi điện thoại, không biểu thị cái gì.
Nhưng Diệp Thần lại phảng phất như thấy được cứu tinh, "Lý tiên sinh! Xin theo tôi vào!"

Sáng sớm hôm sau, Diệp thị nhận được thông báo rằng công ty sắp thay đổi quyền sở hữu. Khi đến công ty, họ không hề có ý định làm việc.

Nếu thực sự là hai chị em thiếu kinh nghiệm đó đến công ty, nhân viên của Diệp thị cảm thấy không nên lãng phí thời gian ở công ty này.

Đến lúc đó Diệp thị phá sản, bọn họ đều phải làm không công.

"Diệp thiếu gia." Mấy tâm phúc của Diệp Thịnh vừa nghe thấy Diệp Thần đến rồi, liền đem hắn dẫn tới văn phòng, hết sức nghiêm túc cùng hắn giải thích tình hình công ty bây giờ, "Chính là như vậy, thiếu gia, cậu có kế hoạch gì tiếp không."

Diệp Thần nghe được cái vấn đề này, hai mắt tỏa sáng.

Vấn đề này đêm qua trên phần tài liệu kia có nói.
Hắn không chút nghĩ ngợi đáp lời.

Bởi vì câu trả lời này của Diệp Thần, ánh mắt người trong văn phòng nhìn về phía của hắn lập tức sáng lên.

Sau đó lại hỏi thêm mấy vấn đề, Diệp Thần suy nghĩ một chút về nội dung trên tài liệu tối hôm qua, đáp lại vô cùng hoàn mỹ.

"Như thế nào?" Luật sư hỏi chuyên viên phân tích Lý bên cạnh.

Chuyên viên phân tích Lý nhìn Diệp Thần, ánh mắt rất sáng, "Chị không được, nhưng em trai thì có thể đào tạo thành tài." Hắn nói, khắc chế lại sự xúc động của bản thân, "Anh xác định Diệp Thần chưa từng học qua bất luận cái gì về quản lý và tài chính?"

Luật sư hơi kinh ngạc, hắn không nghĩ qua chuyên viên phân tích Lý đối với Diệp Thần đánh giá cao như vậy, "Không có, Diệp tiên sinh năm đó không nghĩ đến việc để hai con tiếp xúc với chuyện công ty sớm. Nhưng mà, Diệp Thần thoạt nhìn có thiên phú không tồi?"
"Nào chỉ là không tồi?" Chuyên viên phân tích Lý thấp giọng nói, "Cậu ấy đã cân nhắc mọi tình huống có thể xảy ra. Thật sự là quá thông minh khi tiến một bước và nhìn vào mười bước tiếp theo. Tôi chắc chắn rằng, ngay cả khi không có tôi, cậu ấy cũng sẽ đơn độc quản lý tốt công ty! Thầy của tôi ở nước M có lẽ cũng đồng ý với cậu ấy. Chuyện này thật sự là… có cơm ăn mà. ”

Nhìn sắc mặt chuyên viên phân tích Lý kích động đến mức sắc mặt đỏ bừng, luật sư lấy làm kinh hãi.

Nhưng hắn không nói gì, chỉ là ánh mắt lấp lánh nhìn Diệp Thần.

Cuối cùng cũng thở dài một hơi.

Mặc dù chị gái không có quy củ, lung tung lấy lại quyền công ty, cũng may em trai có tài, giảm phiền toái cho chị.

Bằng không thì luật sư thật cảm thấy thật sự rất có lỗi với Diệp Thịnh đã mất.
Cao tầng Diệp thị phát hiện Diệp Thần là nhân tài, cuối cùng cũng thở dài một hơi.

Diệp Thiều Hoa toàn bộ hành trình tựa ở cạnh cửa, bị tất cả mọi người coi thường.

Cô nhìn một đám người kích động nhìn Diệp Thần, liền tản bộ đến nơi hẻo lánh của văn phòng, cầm một cái duy chén rót cho mình một ly nước.

Ngay vào lúc này, cửa phòng làm việc bị người ta đẩy ra.

Diệp Thiều Hoa một bên vừa uống nước, một bên nhìn về phía cửa.

Người đứng đầu là một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng, phía sau có mấy người hơi ngẩng đầu lên, hiển nhiên là của chú Diệp, vẻ mặt rất kiêu ngạo.

Ngay khi các quan chức cấp cao của Diệp thị nhìn những người này, lập tức hạ thấp lập trường.

"Hóa ra là quản lý Cao." Người kia kéo Diệp Thần một cái, ngoan ngoãn dễ bảo nói, "Cũng là do tiểu thư của chúng tôi không hiểu chuyện. Quản lý Cao, ngài đại nhân có đại lượng, tha thứ cho hai chị em được hay không, chỉ cần mấy người đồng ý ở lại công ty, điều kiện đều theo ý các người."
Cao Hằng tìm đến đám người Diệp Thần chính là vì chuyện này.

Hắn nhìn Diệp Thần và người bên cạnh hắn, chậm rãi nói: "Tôi khác anh rể. Dù sao tôi cũng không phải loại người không biết xấu hổ. Chỉ cần các người chịu trả giá một chút cho nhà họ. Tôi rất vui ở lại công ty."

Chỉ cần Cao Hằng đồng ý ở lại là được, Diệp Thần từ tối hôm qua xem trong tư liệu đã biết Cao Hằng ở Diệp thị có địa vị gì.

Cho nên không lập tức phản đối, chỉ là nói: "Quản lý Cao, anh muốn điều kiện gì?"

"7% cổ phần Diệp thị, phúc lợi khác như thường lệ." Cao Hằng nói.

Cao tầng Diệp thị nhìn nhau, vẻ mặt hết sức tồi tệ.

Diệp Thần vẻ mặt mộng bức, trên tư liệu tối hôm qua căn bản cũng không có điểm này, giờ cậu làm sao đáp lại.

Chuyên viên phân tích Lý nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Thần, không khỏi đi đến bên cạnh hắn, "Cao Thần muốn cổ phần, cùng hắn nói chuyện thật tốt, hiện tại quan trọng nhất chính là ổn định tâm tình hắn."
Cao Hằng cũng không phải tên ngốc, hắn biết mình hiện tại có giá trị, cho nên cũng không đem tất cả tiền độ đặt cược trên người anh rể hắn.

Những người này của Diệp thị chỉ cần biết thức thời, nhất định sẽ dùng lợi ích to lớn nhất lôi kéo bản thân hắn.

Chuyên viên phân tích Lý trước khi tới đã điều tra qua tình huống Diệp thị, ở giai đoạn này Diệp thị phát triển không thể thiếu kỹ thuật của Cao Hằng.

Diệp Thần nghe thấy giám đốc điều hành và nhà phân tích Lý của Diệp thị nói vậy, không thể không nói, "Được rồi, nhưng ..."

"Được cái gì mà được?" Diệp Thiều Hoa kém chút đập vỡ cái ly trên tay, một tay khác của cô còn cầm điện thoại, lúc này mới quay đầu nhìn qua, sườn mặt lạnh lùng như ngọc, "Ai mà thèm cái kỹ thuật của anh?"

Kỹ thuật kém?" Cao Hằng không nghĩ tới Diệp Thiều Hoa lại mở miệng nói một câu như vậy, tức giận đến không thể nuốt trôi, "Rất tốt, hóa ra tôi ở trong mắt các người chỉ là một người có kỹ thuật kém, vậy mấy người đi tìm người có kỹ thuật cao đến mà hợp tác! Chúng ta dừng hợp tác ở đây!"
Sau khi nói xong, hắn liếc mắt nhìn Diệp Thiều Hoa.

Chủ yếu nhất là nhìn điện thoại mà Diệp Thiều Hoa cầm trên tay.

Không biết là của hãng nào, nhìn bộ dạng này của cô là biết không hiểu gì về khoa học kỹ thuật.

Nghĩ tới đây, Cao Hằng đùa cợt cười một tiếng.

"Quản lý Cao, anh chờ một chút!" Nhìn thấy Cao Hằng thật sự rời đi, cao tầng Diệp thị vội vàng đuổi theo.

Nhưng Cao Hằng căn bản không có ý muốn ở lại, "Không có tôi, hạng mục này của mấy người chuẩn bị đợi thua thiệt phá sản đi."

Bọn họ cũng đầu tư phần lớn kinh phí để xây dựng hình ảnh 3D của Cao Hằng. Bây giờ công nghệ 3D vẫn chưa được phát triển hoàn chỉnh, Cao Hằng lại rời đi, lấy đi một nửa số kỹ thuật viên.

Toàn bộ công ty tìm không thấy người thứ hai có thể tiếp quản hạng mục này.

Vẻ mặt cao tầng Diệp thị nhìn vô cùng chán nản.
"Thiếu gia, phiền ngài về sau đến Diệp thị, không mang tiểu thư đến đây." Quản lý cao tầng Diệp thị giật giật miệng, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Diệp Thần.

Nói xong, hắn ta nhìn Diệp Thiều Hoa vẫn đang cười, dường như không biết mình đã làm sai điều gì: "Cô chủ của tôi ơi, cô vẫn còn cười. Cao Hằng là nhân tài quan trọng nhất của công ty chúng ta. Cô đã xúc phạm đến anh ấy rồi. Tôi..."

"Đi thì đi." Diệp Thiều Hoa uống xong cốc nước, đem cái chén dùng 1 lần duy nhất ném vào trong thùng rác, "Không có việc gì, chuyện này tôi đã nắm chắc rồi"

Cái gì mà không có việc gì? Cô biết hiện tại Diệp thị đang trong tình huống như thế nào sao?

Trong công ty, cả đám hiện tại đang rất ưu sầu, bọn họ sợ sau khi chú Diệp đi, sẽ mang Cao Hằng theo.

Cao Hằng vừa đi, công ty của họ sẽ không thể hoàn thành dự án hình ảnh 3D, và gần một tỷ số tiền đầu tư vẫn chưa được hoàn trả.
Diệp thị vốn dĩ chật vật kiếm sống nhưng giờ đây tình hình thực sự bấp bênh, họ không thể nợ ngân hàng nổi được nữa, điều này khiến những cổ đông gắn bó với nhà họ Diệp một phen chao đảo.

Nắm chắc tâm lý?

Trong lòng cô chắc chắn cái gì!

Cô biết cái gì!

Quản lý Diệp thị nếu không phải nghĩ đến việc cô đã mất cha mất mẹ, thì chắc chắn hắn sẽ chỉ thẳng vào mặt cô mà chửi bới.

Diệp Thần sợ Diệp Thiều Hoa nói tiếp, sẽ bị cao tầng công ty chỉ trích, lập tức lôi cô vào trong thang máy.

"Chị, không nghĩ tới quản lý công ty lại đơn giản như vậy." Diệp Thần suy nghĩ một chút, vẫn rất hưng phấn, "Chị có biết hay không, bọn họ khen em có thiên phú! Em quyết định, về sau em sẽ ở công ty học tập cho giỏi, kiếm tiền mua cho chị một cái xe thể thao!"

Nghĩ đến đêm qua chị cho hắn một cái thẻ không có tiền, tâm tình Diệp Thần lập tức thấp xuống.
Diệp Thiều Hoa dựa vào trong thang máy, liếc mắt.

"Em đi theo chuyên viên phân tích Lý ấy." Thang máy xuống lầu một, Diệp Thiều Hoa liếc mắt nhìn hắn, "Hắn nói cái gì, em học theo là được."

"Chuyện kia của chị . . ."

"Chị đến trường học." Diệp Thiều Hoa đi thẳng về phía trước, phất tay.

Diệp Thần nhớ tới việc hôm nay là thứ ba, liền tiễn chị ra đến cửa công ty.

Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa đã lên xe, cầm điện thoại trong tay, trong lòng Diệp Thần lập tức chua xót, cái này là điện thoại không rõ nguồn gốc xuất xứ?

Hắn nhất định phải mua cho chị một cái điện thoại thật xịn!

"Tiểu thư, đến trường học sao?" Hai chị em sau khi tiếp quản Diệp thị, cao tầng Diệp thị liền phân phối cho bọn họ một tài xế, còn tài xế trước đó của Diệp Thiều Hoa. Sau khi Diệp Thịnh chết đã sớm chạy rồi.
Nghe vậy, Diệp Thiều Hoa lắc đầu, "Không đi, đi đến vườn hoa Bắc Vân."

Vườn hoa Bắc Vân?

Tài xế sửng sốt một chút. Những người quyền lực nhất trong thành phố đều sống ở đó.

Hắn mặc dù kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều, trực tiếp lái xe đi.

Diệp Thiều Hoa muốn đi tìm Ninh Vân Sơ.

Thời điểm cô đi, Ninh Đào còn chưa đến. Ninh Vân Sơ đang ngồi ở trong phòng luyện tập vẽ tranh.

Bức tranh cậu vẽ rất trừu tượng.

"Thử xem?" Lúc Diệp Thiều Hoa đến, Ninh Vân Sơ để bút vẽ xuống, có thể nhìn được bộ dáng hăng say của cô, không khỏi nở nụ cười.

Diệp Thiều Hoa là người đầu tiên vẽ tranh sơn dầu trên thế giới, cô chỉ có một chút trí nhớ của nguyên chủ, nguyên chủ của thế giới này có thể vẽ tranh, điều này khá tốt.

Nhưng sau khi bị thầy Lâm kia từ chối thu làm đồ đệ, nguyên thân không hề chạm qua tranh nữa.
Nghe lời Ninh Vân Sơ nói, cô kích động vẽ một bức.

Nhưng mà lại không có cảm giác nghệ thuật như Ninh Vân Sơ: "Không biết, không vẽ nữa."

Cô ném bút đi.

Ninh Vân Sơ nhìn bức tranh cô vẽ, hơi kinh ngạc, "Cái này gọi là . . . Không biết?"

Diệp Thiều Hoa không nghe thấy sự kinh ngạc trong giọng nói, chỉ bước sang một bên rửa tay, “Mà, quản lý Ninh có ở đây không? “

Cô sau khi rửa tay xong, Ninh Vân Sơ cũng đi rửa tay ngay sau đó.

Người họa sĩ dù có sạch sẽ đến đâu nhưng khi cống hiến hết mình cho bức tranh sơn dầu, cơ thể và bàn tay của họ cũng sẽ bị vấy bẩn bởi sơn.

Chưa kể rằng một số lớp cần phải được xóa bằng tay để loại bỏ sơn ẩn.

"Trên mặt!" Ninh Vân Sơ rửa mặt, liếc mắt,"Còn dính không?"

Giọt nước trên lông mi rơi dọc xuống mặt, sau đó trực tiếp trượt xuống cái cổ thanh tú.
Diệp Thiều Hoa trực tiếp nhúng một ít nước rửa tay rồi lau một chút sơn bên hông, “Được rồi, chúng ta xuống lầu đi.”

Ninh Đào ở dưới lầu chờ có hai - ba phút, lại giống như đã chờ một tháng vậy.

Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa xuống lầu, hai mắt tỏa sáng, "Diệp tiểu thư, điện thoại di động và máy tính mà cô đề cập đã có mẫu?"

"Ừ." Diệp Thiều Hoa thấy máy tính trên bàn cà phê, cô bật nó lên, cắm USB vào trong ổ. "Đây là nó. Tôi đã xử lý con chip này. Anh xem nếu không hiểu thì anh đưa nó đến bộ phận kỹ thuật sẽ có người biết rõ, cái này ... cái này ... Lúc anh mang nó trở lại Ninh thị, nhớ nhắc cho họ."

"Về phần hàng mẫu, lúc trở về tôi sẽ nhờ người ta đưa đến Ninh thị."

Diệp Thiều Hoa đem tất cả mọi chuyện giao phó xong, liền thấy Ninh Đào sững sờ mà nhìn cô.
"Diệp tiểu thư . . ." Ninh Đào nuốt một ngụm nước miếng, "Những cái này sao cô không giao cho Diệp thị, để cho Ninh thị chúng tôi, chiếm tiện nghi lớn như vậy?"

Hắn có chút không rõ.

Buổi sáng hôm nay, hắn nghe nói một nhóm lớn nhân viên kỹ thuật rời khỏi Diệp thị, Ninh Đào và một nhóm nhân viên kỹ thuật Ninh thị đều sợ ngây người.

Không nói cái khác, chuyện hôm qua Diệp Thiều Hoa tạo ra hình chiếu 3D.

Chỉ cần thả ra một chút tin tức, hắn có thể tưởng tượng được giới IT sẽ cải biến như thế nào.

Có những dự đoán trước đây ở nước ngoài rằng hình ảnh ba chiều sẽ không xuất hiện cho đến ít nhất 50 năm sau, nhưng hiện tại Diệp thị đã có công nghệ này.

Ninh Đào thật không hiểu vì sao Cao Hằng lại rời khỏi Diệp thị.

"Em trai tôi . . ." Diệp Thiều Hoa khẽ lắc đầu, "Tôi nghĩ nên cho nó thời gian trưởng thành."
Ninh Đào hơi không hiểu, nhưng vẫn rất hâm mộ em trai Diệp tiểu thư.

Hắn cũng không ở lại Ninh gia lâu, nhóm người kia của bộ phận kỹ thuật còn đang chờ tin tức tốt của hắn đấy.

Mấy người kia một đêm không ngủ, cho tới bây giờ tinh thần vẫn rất sáng láng.

Lúc Ninh Vân Sơ xuống lầu, cậu không nói lời nào, thật ra là từ lúc lên lầu đã mê man rồi.

Có chút bị xem nhẹ.

Tức muốn chết!

Giống như bị hơi nước nóng hút, lỗ chân lông cả người đều bị nổ tung.

Diệp Thiều Hoa giải quyết xong những việc này, sắc trời cũng không còn sớm, nghĩ đến việc còn phải trở về đưa tư liệu cho Diệp Thần, "Tôi phải đi rồi."

"Không ăn cơm tối sao?" Ninh Vân Sơ lấy lại tinh thần.

"Không." Diệp Thiều Hoa nhét điện thoại vào trong túi quần, "Tôi phải trở về tìm em trai."

Ninh Vân Sơ: ". . ."

Ha ha.
Thời điểm Diệp Thiều Hoa trở về, Diệp Thần còn chưa có trở lại.

Người công ty nghĩ có thể đào tạo hắn thành một người tài giỏi, nên giữ hắn lại.

Nhưng thời điểm đi đến bên cửa, cô nhìn thấy Diệp Giai chờ ở cạnh cửa, trên tay Diệp Giai còn cầm quần áo và bức tranh được sắp xếp gọn gàng, thấy Diệp Thiều Hoa trở về, cô ta hơi cười, "Thiều Hoa, hôm nay ở trường học không trông thấy chị, có phải chị nghe nói Diệp thị chuẩn bị phá sản, nên đi tới Diệp thị?"

Diệp Thiều Hoa vượt qua cô ta.

"Thiều Hoa, em và cha mẹ đều chờ chị trở về, chị cũng biết, hai người bọn họ đối với chị còn tốt hơn đối xử với em." Diệp Giai tiếp tục nói, "Bọn họ hôm nay một mực chờ chị trở về thừa nhận sai lầm với họ, sao chị không trở về?"

Diệp Thiều Hoa nghe được câu này, mới liếc mắt nhìn cô ta một cái, Diệp Giai thấy thế lại tiếp tục nói.
"Chị theo em trở về xin lỗi cha mẹ em, họ cũng sẽ không trách cứ chị nhất thời xúc động. Chị không phải cực kỳ thích thầy Lâm sao? Em hôm nay bị thầy Lâm mắng . . ."

"Tôi đối với thầy Lâm không có hứng thú." Diệp Thiều Hoa nói thẳng.

Diệp Giai nghe thấy lời nói lãnh đạm của Diệp Thiều Hoa, hơi kinh ngạc, "Thiều Hoa, chị bị sao vậy, em bị thầy mắng, chị không an ủi em . . ."

Diệp Thiều Hoa híp mắt.

"Hôm nay em muốn hỏi thầy một chút, hắn có thể nhận chị hay không, nhưng hắn mắng em, ngược lại còn khó chịu ra mặt." Diệp Giai chăm chú nhìn Diệp Thiều Hoa, "Chị xem hiện tại trừ bỏ em, còn ai sẽ tới tìm chị . . ."

Cô ta đang nói, đằng sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói băng lãnh. "Đồ của cậu rơi trên xe tôi."

Giọng nói này có chút quen thuộc.

Diệp Giai mỗi ngày thứ hai đều sẽ tới trường học rất sớm, bởi vì vào buổi sáng ngày này, trên đài sẽ có giọng nói của người này.
Giọng nói trong suốt, lạnh lẽo.

Cô ta chậm rãi quay đầu, có chút không dám tin nhìn về phía sau lưng.

Ninh Vân Sơ không thèm nhìn Diệp Giai.

Chỉ là đưa một phần văn kiện cho Diệp Thiều Hoa, "Không còn sớm nữa, tôi về trước, ngày mai gặp."

Hắn nhìn Diệp Thiều Hoa cười cười, mới trở về, ngồi lên xe màu đen của bản thân.

Diệp Thiều Hoa tiếp nhận văn bản tài liệu, quay người đi vào trong biệt thự.

Diệp Giai cả người đều ngây dại, cô ta không dám tin nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, "Tại sao đồ vật của chị lại ở trên xe của Ninh Vân Sơ?"

Cô ta cố gắng học tập như vậy, cố gắng học vẽ như vậy, cũng chỉ muốn cách người kia gần hơn một chút.

Diệp Giai còn muốn hỏi cái gì.

Diệp Thiều Hoa căn bản không cho cô ta cơ hội, trực tiếp bảo người đóng cửa chính lại.

Diệp Giai đứng ở ngoài cửa, sắc mặt rất nặng nề.
Điện thoại kiểu mới của Ninh thị đã tuôn ra thị trường, gây lên một trận sóng to gió lớn.

Điện thoại di động nhãn hiệu E đã thay thế điện thoại di động màu cam nóng nhất ở nước M và trở thành điện thoại di động hiệu suất cao nhất thế giới.

Một số chuyên gia thậm chí đã thử nghiệm rằng tốc độ hoạt động và tính toán của chiếc điện thoại di động này thậm chí máy tính C2 không thể sánh được!

Cùng lúc đó, có một ngôi sao mới tên Y trong ngành CNTT, sự hiểu biết của TA về Internet gần như đã vượt quá phạm vi hiểu biết của mọi người.

Nước ngoài rất nhiều người đều đang nghe ngóng tin tức ngôi sao mới này.

"Cái gì? Đám người Cao Hằng tìm chúng ta hợp tác?" Nghe được trợ lý thông báo tin tức này, Ninh Đào sắc mặt có chút kỳ quái, hắn cầm lấy điện thoại mà trợ lý đưa cho, "Cao tiên sinh?"
"Quản lý Ninh." Đầu bên kia điện thoại, Cao Hằng quăng cho chú Diệp một ánh mắt ý nói yên tâm, “Tôi biết anh đang phát triển điện thoại di động thương hiệu E. Không biết anh có hứng thú với việc hợp tác với hình ảnh 3D của tôi không?”

Ninh Đào nghe thấy câu này là có chút kỳ quái, “Ninh gia của chúng tôi đối với chuyện này không có kế hoạch.”

"Không có kế hoạch này?" Cao Hằng sửng sốt một chút, sau đó trực tiếp đứng lên, "Không gạt các người, tôi về sau sẽ hợp tác cùng Y, anh bây giờ cũng tiếp xúc lĩnh vực mạng lưới điện tử, biết rõ TA đại biểu cái gì . . ."

"Chờ chút, anh liên lạc với Y?" Ninh Đào kì quái.

Diệp Thiều Hoa sẽ đồng ý với Cao Hằng?

Cao Hằng nghe vậy, thật sự không suy nghĩ nhiều, ngữ khí như chuyện đương nhiên, "Tôi đã gửi mail cho TA, đây là tôi tự mình gửi, chúng ta cường mạnh liên hợp, hợp tác là chuyện không sớm thì muộn thôi."
Ninh Đào: ". . . À thế à."

"Cho nên, quản lý Ninh, anh muốn hợp tác với chúng tôi không?" Cao Hằng cười nói.

Ninh Đào cũng cười, nhưng cười đến mức mặt mũi tràn đầy thâm ý, "Không cần."

Cao Hằng hiển nhiên không nghĩ tới Ninh Đào sẽ trả lời như vậy, hắn sửng sốt một chút, "Quản lý Ninh, anh suy nghĩ kỹ thêm hai ngày đi?"

Ninh Đào nói vài câu qua loa lấy lệ, sau đó cúp điện thoại.

"Đi thôi, chúng ta đến Diệp thị."

**

Cùng lúc đó, người Diệp thị loay hoay sứt đầu mẻ trán.

Cổ phiếu của Diệp thị đang giảm mỗi ngày, cùng với việc Cao Hằng rời bỏ, khả năng tự lực của Diệp thị lại kém, điều này khiến hầu hết mọi người ít lạc quan hơn về Diệp thị.

Diệp Thiều Hoa nhàn tản ngồi ở trên ghế văn phòng, trên đùi là một cái máy tính, trên máy vi tính vẽ mấy hoa văn kỳ quái, phía trên còn ký hiệu con số.
Người đi ngang qua cô đều sẽ nhìn lại, nhưng đều không xem hiểu, chỉ coi như Diệp tiểu thư đang quấy rối.

"Chị! Chị!" Diệp Thần chạy vội từ trong văn phòng ra, "Ninh thị nhìn trúng tiềm lực của em, vậy mà cùng công ty chúng ta ký hiệp nghị. Nội dung thỏa thuận là hợp tác với điện thoại di động nhãn hiệu E. Chị, đó là điện thoại di động nhãn hiệu E. Diệp thị chúng ta được cứu rồi! ”

Phía sau hắn Ninh Đào đang đứng cười tủm tỉm.

"Diệp tiểu thư, hợp tác vui vẻ." Nếu như nơi này là Ninh thị, Ninh Đào đã sớm hung hăng ôm Diệp Thiều Hoa, "Đây là hiệp ước của chúng tôi, cô xem một chút."

Ninh Đào có thể tưởng tượng ra, khi bọn họ cải tiến quỹ đạo của mạng internet toàn cầu.

Không biết trên sách có ghi tên hắn vào không nhỉ?

Nghe được lời Ninh Đào nói, Diệp Thần chính thần sắc, "Quản lý Ninh, anh có chuyện gì muốn bàn bạc cứ nói với tôi, chuyện này chị ấy không hiểu. Nào, chuyên gia phân tích Lý đang đợi anh trong phòng họp, chúng ta vào rồi từ từ nói chuyện nhé." . "
Ninh Đào: ". . . ?" WTF?

Diệp Thần không phát hiện điều kỳ dị trên mặt Ninh Đào, hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, từ trong túi quần lấy ra một cái điện thoại.

"Chị, đây là điện thoại kiểu mới nhất của nhãn hiệu E." Diệp Thần đem điện thoại đưa cho Diệp Thiều Hoa, "Chờ sau này nhãn hiệu E ra mẫu điện thoại mới, cái đầu tiên ra mắt em sẽ đưa chị, cái điện thoại second-hand kia của chị. Chị đừng dùng nữa, về sau điện thoại của chị, em mua."

Ninh Đào: ". . ."

Diệp Thiều Hoa cũng sửng sốt một chút, trên thực tế cái điện thoại second-hand kia, là chính tay cô lắp ráp, mặc dù nhìn trông rất cũ kỹ, nhưng bên trong cô cũng chế tạo rất tỉ mỉ.

Trong ít nhất mười năm, không có thương hiệu điện thoại di động nào có thể vượt qua điện thoại di động trong tay cô.

Nhưng nhìn bộ dáng Diệp Thần rất chững chạc đàng hoàng, cô nở nụ cười, "Được, về sau em mua điện thoại cho chị."
"Cái điện thoại này chị nhất định phải dùng đó." Diệp Thần nhìn thấy Diệp Thiều Hoa cầm điện thoại, mới theo Ninh Đào rời đi.

Ninh Đào sắc mặt hết sức phức tạp.

Mà Cao Hằng và chú Diệp ở đâu đó nghe được Diệp gia cùng Ninh gia vậy mà ký định hiệp ước, cũng có chút chấn kinh.

Cao Hằng cùng một người nước ngoài hợp tác, cùng nhóm người Diệp Giai đi ra, vừa vặn đụng phải đoàn người Diệp Thần.

Diệp Giai lướt qua người trước mặt, ánh mắt rơi xuống phía sau cùng, là Diệp Thiều Hoa và Ninh Vân Sơ.

"Quản lý Ninh, tôi không nghĩ tới, anh cự tuyệt tôi, vậy mà cuối cùng chọn Diệp gia?" Cao Hằng nhìn Ninh Đào, không thể tưởng tượng nổi, "Anh nghiêm túc sao? Muốn cùng Diệp thị hợp tác?"

Diệp Thần nhìn thấy đám người Cao Hằng với bộ dáng cao cao tại thượng, nếu là trước kia, đã sớm nổi giận.
Nhưng tháng này ở công ty ma luyện một phen, tính cách hắn so trước kia thu liễm rất nhiều.

Ninh Đào cười, "Như anh thấy, tôi tin tưởng tôi và Diệp thị hội hợp sẽ thành công. Ngày mai thứ hai sẽ có buổi họp báo."

Nghe vậy, đừng nói chú Diệp, ngay cả Cao Hằng đều có chút khinh miệt nở nụ cười, "Quản lý Ninh, anh biết đêm nay tôi gặp mặt với ai không? Người đại diện Đới Tư của Y, hắn đối với hình ảnh 3D của tôi cảm thấy hết sức hứng thú, quản lý Ninh, bây giờ anh bứt ra còn kịp, bằng không thì ngày mai họp báo tuyên bố xong, sẽ là sự hợp tác tồi tệ nhất và thất bại nhất trong lịch sử của Ninh thị. "

Hắn không nhiều lời.

Không nghĩ tới Ninh thị vậy mà hợp tác cùng với Diệp thị? Căn bản không giống như miêu tả trong đồn đại, là một bá chủ thương nghiệp, lại chọn quyết sách thật sự quá buồn cười.
Ninh thị không sợ rằng tất cả tiền đều sẽ đổ xuống sông xuống biển sao?

Ninh Đào chỉ cười cười, bộ dáng như đã tính trước.

Diệp Giai nghe được tin tức hai công ty hợp tác, cả người đều rất bực bội.

Cô ta nhìn Cao Hằng, "Cậu, cậu có biết chuyện gì đang xảy ra với Diệp thị phải không? Họ sắp tổ chức một cuộc họp báo!"

Diệp Giai hôm nay không đi học, ở nhà nghe ngóng tin tức Diệp thị và Ninh thị tổ chức buổi họp báo.

Nghe vậy, Cao Hằng rất bình tĩnh, thậm chí còn bưng một chén rượu vang đỏ, khẽ cười một tiếng, "Yên tâm, tối hôm qua chú trở về đã liên lạc với Đới Tư tiên sinh. Mọi người biết, ai là người thiết kế nhãn hiệu E không?"

"Ai?" Chú Diệp không khỏi hỏi.

Cao Hằng thần bí nở nụ cười, "Y."

Diệp Giai không tò mò về chuyện này, cô ta thậm chí còn không biết Y là ai, chỉ là gần đây cô ta thường nghe nhắc đến cái tên này trước mặt gia đình.
Nghe nhiều, cô ta cũng biết một chút.

Một tháng trước ở hải ngoại bỗng nhiên xuất hiện một nhân vật phong vân.

Chỉ nhìn thấy bộ dạng Cao Hằng và ba cô đột nhiên trở nên bình tĩnh, cũng thở dài một hơn.

"Thời gian đến rồi." Cao Hằng mở điện thoại lên, lướt mạng xã hội, nhìn thấy tin tức bùng nổ trên đó mỉm cười. "Haha, cổ phiếu Diệp thị vào buổi sáng nay sẽ vì Ninh thị mà giảm thôi, không lâu đâu, sẽ phá sản thôi."

"Không sai." Chú Diệp cũng bình tĩnh nói, "Thật sự cho rằng hợp tác với Ninh thị là không phải lo lắng gì à?"

Nếu không có gì khác, ngay cả các nhà đầu tư chứng khoán sẽ náo loạn.

Một nhóm người nhàn nhã ngồi trước TV.

**

Cùng lúc đó, Diệp thị cũng đang chuẩn bị cho buổi họp báo.

Lúc đầu đang diễn ra rất suôn sẻ, đột nhiên, các phóng viên ở đây nhận được một tin tức xong, thần sắc trở nên kích động, "Diệp thiếu gia, quản lý Ninh, nghe nói điện thoại di động nhãn hiệu E bên kia đã thu hồi quyền đại lý, xin hỏi có phải hay không?"
"Quản lý Ninh, nghe nói Cao tiên sinh đã lấy được phương thức liên lạc của Y trước, xin hỏi ngài đối với chuyện này có cái nhìn gì?"

". . ."

Các phóng viên giống như bị điên, vọt tới phía trước bắt đầu hỏi vấn đề, hận không thể nhét microphone vào trong miệng Diệp Thần và Ninh Đào.

"Quản lý Ninh, xin hỏi ngài có hối hận không? Nghe đối phương nói, bởi vì các người hợp tác với Diệp thị nên mới rút quyền đại lý về."

"Diệp thiếu gia, hiện tại những người chơi cổ phiếu đang bị điên, nói Diệp thị hố tiền người ta, ngài không có gì muốn nói sao?"

". . ."

"Nhanh, để Diệp thiếu và quản lý Ninh xuống đi." Nhà phân tích Lý đã kiểm tra nội dung trên phần mềm xã hội rồi, sắc mặt biến sắc, "Chuyện này đừng trả lời, xoa dịu các nhà đầu tư đã, việc hợp tác với Ninh thị tạm thời dừng lại."
"Làm sao vậy?" Những người khác vội vàng hỏi.

Nhà phân tích Lý hít một hơi dài: "Người đại diện của Y, Đời Tư nói muốn rút lại quyền đại diện của Ninh thị. Việc hợp tác trước tiên nên tạm dừng. Việc đại diện của Ninh thị là điều quan trọng nhất. Ngoài ra, để bảo an vào cuộc nhanh chóng. Tôi sợ cổ đông Diệp thị sắp lên đến đây!

Hắn nói xong muốn tiến lên, nhìn thấy Diệp Thiều Hoa đứng ở phía trước, sắc mặt rất không tốt, "Tiểu thư, cô có thể đợi ở hậu trường hay không, bộ dạng này của cô rất dễ dàng ảnh hưởng đến trật tự!"

Vừa nói, hắn liền vòng qua Diệp Thiều Hoa, đi đến bên cạnh Diệp Thần, nhận lấy microphone từ Diệp Thần đang không biết nói cái gì.

"Mọi người im lặng, xin đừng nên tin vào lời đồn, Diệp thị nội bộ phi thường ổn định . . ." Lý chuyên viên phân tích mười điểm trầm ổn.
"Ổn định cái rắm! Sáng sớm cổ phiếu đã sụt giảm như vậy, bây giờ ông nói ổn định với chúng tôi!" Một đoàn người chơi cổ phiếu đã xông phá tầng phòng hộ của bảo an, vọt thẳng vào, "Mấy người trước đó không phải lời thề son sắt nói, nhất định sẽ không để Diệp thị thua thiệt, chúng tôi mua nhiều cổ phiếu như vậy, quá tam ba bận, hiện tại ông cho chúng tôi mấy tin tức này! Tôi nhổ vào!"

Đây là những người chơi cổ phiếu tới hiện trường, còn những người chơi cổ phiếu không thể đến hiện trường lập tức cầm trứng thối ném thẳng vào màn hình trước mặt.

"Vẫn là thủ đoạn gài bẫy tiền người ta như vậy. Tôi sẽ không bao giờ tin vào cổ phiếu của Diệp thị nữa! Lẽ ra tôi phải biết rằng Diệp thị đã không còn là sư tử trước đây nữa!"

Giờ khắc này, vô số những cổ đông còn tin tưởng vào kỳ tích của Diệp thị đều hết sức thất vọng.
Sau vụ phá sản của Diệp thị lần trước, những nhà đầu tư còn lại này có thể được coi là những nhà đầu tư trung thành của Diệp thị.

Không nghĩ tới lần này Diệp thị lại lừa bọn họ.

"Mọi người im lặng . . ." Chuyên viên phân tích Lý trấn an.

"Yên tĩnh cái rắm!" Tiền của nhà đầu tư bị mắc kẹt, cảm xúc của họ lúc này rất bất ổn. “Ông có con cái gia đình, tôi cũng có. Tôi đã từng tin tưởng Diệp thị rất nhiều, thua lỗ không ít khi Diệp thị bị phá sản. Lần này tôi rất tin tưởng nhưng… ”

Diệp Thiều Hoa nhìn cách nói chuyện của người đàn ông, rất tức giận, cổ của hắn cũng đỏ.

Là sự thất vọng, cũng có không cam lòng.

Những người vẫn đặt niềm tin vào Diệp thị đều là những nhà đầu tư cấp cao, họ đã chứng kiến ​​những vinh quang của Diệp thị và tin rằng Diệp thị sẽ tiếp tục tỏa sáng.
Nghĩ tới đây, Diệp Thiều Hoa đem điện thoại di động nhét vào trong túi quần, tiếp nhận microphone của Ninh Đào, đôi mắt tối đen như mực nhìn về phía màn ảnh, "Yên tâm, Diệp thị sẽ không để cho các người thất vọng, các người là cổ đông của Diệp thị, Diệp thị sẽ có trách nhiệm đối với các người. Ba ngày sau, tôi sẽ cho các người kết quả! Không tăng giá cổ phiếu tôi bán Diệp thị bồi thường cho các người! Hiện tại, các người có thể tự rời đi, ba ngày sau đó, tôi tin tưởng các người nhất định sẽ không thất vọng!"

Có lẽ đôi mắt của cô ấy quá kiên định, những nhà đầu tư có mặt đều bị ánh mắt như thiêu đốt của cô trấn an.

Họ liếc nhau một cái.

Trong ba ngày, những người chơi cổ phiếu trong lòng ôm hy vọng cuối cùng, sau đó dựa theo lời của Diệp Thiều Hoa, tự rời khỏi nơi này.
Bọn họ rời khỏi, phóng viên trên sân cũng bị bảo an đuổi ra ngoài.

Nhân viên công tác Diệp thị thở dài một hơi.

Nhưng cao tầng Diệp thị sắc mặt lại hết sức không tốt, chuyên viên phân tích Lý đỡ trán, hắn nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, "Đại tiểu thư, cô biết cô đang làm gì không? Lúc đầu tôi có thể trấn an được người ta, giờ cô nói một câu như vậy, tôi phải làm sao bây giờ?"

Hắn nói một câu này xong, sắc mặt cao tầng cũng rất kém cỏi, "Hiện tại người bên ngoài đều chờ đợi Diệp thị chúng ta phạm sai lầm, ngược lại cô thì hay rồi, để cho người của mấy công ty khác nắm được cán chổi. Ba ngày sau, ba ngày sau cô lấy cái gì để xử lý? Không thể xử lý, cô thật sự muốn bán Diệp thị đi sao?"

"Vì sao không thể xử lý?" Diệp Thiều Hoa sắc mặt không đổi, nhàn nhạt nhìn về phía người mở miệng.
"Cô không nghe thấy Cao Hằng liên hệ với phóng viên phát tin tức sao? Bọn họ liên hợp với Đới Tư thu hồi quyền đại lý của Ninh thị, không nói đến công ty chúng ta, khả năng Ninh thị còn bị chúng ta liên lụy." Chuyên viên phân tích Lý cảm thấy mình già hơn rất nhiều, rõ ràng là chị em, vì sao lại khác biệt lớn như vậy chứ?

"Cô nói xem dựa vào cái gì để xử lý?"

“Chúng ta sẽ có một cuộc họp báo khác để làm rõ vấn đề này.” Hắn thở dài, “Nếu không thì ba ngày sau chúng ta phải sẽ bán Diệp thị? Này, Diệp Thần, cháu đi đi. Đến Bộ Ngoại giao ... "

"Dựa vào cái gì à?" Diệp Thiều Hoa lẩm bẩm ba chữ này, nhìn chuyên viên phân tích Lý, xỏ tay vào túi quần, "Vì tôi là Y."

"Đới Tư kia xảy ra chuyện gì vậy?"

Ninh Đào đã đi kiểm tra vấn đề này sau cuộc họp báo, cũng không tra được.
Đời Tư muốn một điện thoại di động có hình ảnh 3D đời mới, cho nên đặc biệt tìm Cao Hằng.

Nhưng . . .

Đời Tư trắng trợn giúp Cao Hằng như vậy, quả thật làm cho người ta không nghĩ ra.

Diệp Thiều Hoa lại không để ý nhiều, chỉ khoát tay, "Không cần phải để ý đến hắn, người của Tần thị đã đến chưa?"

Tần thị cùng Ninh thị là hai tập đoàn lợi hại nhất Châu Á, nhưng những năm gần đây Ninh thị vì phối hợp Ninh Vân Sơ, cường điệu phát triển trong nước và Châu Á rất chênh lệch.

Mà Tần thị chủ yếu là phát triển ở nước ngoài.

Lần này Ninh thị muốn phát hành kỹ thuật mới và điện thoại di động, trong nước và nước ngoài nhất định phải đồng bộ.

Nhất là ở nước ngoài, nhất định phải tìm một người bạn thật đáng tin, Ninh Đào suy tính một phen, cuối cùng vẫn lựa chọn Tần thị.
Xét cho cùng, so với Ninh thị. Tần thị có liên quan đến các quốc gia khác nhau ở nước ngoài và có quyền ăn nói nhất định.

Không phải vô lý khi nói hai ông lớn này là hai công ty hàng đầu châu Á.

Tần thị khi nhìn thấy trong phòng không chỉ có Ninh Đào, còn có Diệp Thiều Hoa bên cạnh hắn.

Hắn kinh ngạc một chút, nhưng cũng nhận ra Diệp Thiều Hoa.

Chuyện Diệp thị và Ninh thị hợp tác, Tần thị bọn họ cũng có chú ý, đương nhiên đối với người này ở buổi họp báo phát ngôn như Diệp Thiều Hoa có nghe thấy.

"Diệp tiểu thư quả nhiên tuổi trẻ tài cao." Quản lý Tần mặc dù nhìn không ra Diệp Thiều Hoa sâu cạn, nhưng ở loại thời điểm kia có thể đi ra trấn an mọi người, không nói cái khác, người trẻ tuổi rất ít có thể có loại quyết đoán này.

Về phần lời đồn bên ngoài, đối với bọn họ, loại người này, nghe thì nghe.
Không thể coi là thật.

Nhưng trở lại chuyện chính, quản lý Tần nói đến chính sự, "Tôi đã thấy khái niệm điện thoại di động thương hiệu E của anh, nhưng anh đã phát triển nó theo những cách khác chưa? Hiện tại Đời Tư cũng đang phát triển một loại điện thoại di động mới. Sắp tới khi một chiếc điện thoại di động hỗ trợ hình ảnh 3D ra mắt, đối tượng của thị trường điện thoại di động do nỗ lực chung tạo ra là quá nhỏ. ”

Trên thực tế, Tần thị đối với việc lúc trước Diệp Thiều Hoa lấy ra mấy cái *Tool Software [ Công cụ phần mềm] cảm thấy rất hứng thú.

Hơn nữa cũng mang đến không ít chỗ tốt cho Tần thị.

Bọn họ cũng từ chỗ Ninh Đào thăm dò được, phần mềm cũng là do Diệp Thiều Hoa một mình làm.

Cho nên trước khi hắn tới, cao tầng Tần thị có thương lượng qua, nếu như Diệp thị và Ninh thị dự định phát triển phần mềm internet, Tần thị bọn họ nhất định sẽ hết sức ủng hộ.
Cũng sẽ giúp họ quảng bá nó ở nước ngoài.

Rốt cuộc, loại công nghệ mới này thực sự rất hiếm, vừa vặn Diệp thị và Ninh thị cũng có ý định hợp tác.

Từ bỏ điện thoại di động và máy tính phát triển chủ yếu trong phần mềm?

Diệp Thiều Hoa hiện tại ngoại trừ bồi dưỡng Diệp Thần, chỉ còn lại chế tác chip cũng như truyền các khái niệm về con đường giải mã mới cho các kỹ sư của Ninh thị ...

Hiện tại còn phải bổ sung thêm kỹ sư cho Diệp thị.

Còn có giáo viên trường phải đối phó, các loại cuộc thi buộc phải tham gia, cuối cùng là điện thoại di động và máy tính nhãn hiệu E, chờ những thứ này ra mắt sẽ khởi động toàn bộ kỹ thuật hình chiếu.

Cô rất rõ ràng, nếu như những vật này không làm được.

Hầu hết các máy tính trên thế giới này không thể mang công nghệ này
“Điều quan trọng nhất bây giờ là điện thoại di động và máy tính.” Diệp Thiều Hoa suy nghĩ một hồi, nhưng vẫn thú nhận, “Về phần công nghệ khác, tôi sẽ nghiên cứu sau khi điện thoại di động và máy tính phát triển.”

Nhưng điện thoại di động và máy tính sẽ có hình chiếu 3D.

Để duy trì cảm giác bí ẩn, cô cùng Ninh Đào và những người khác quyết định duy trì bí mật này.

Dù sao hiện tại mở miệng, sẽ có rất nhiều người nói bọn họ khoác lác.

Quản lý Tần thị lắc đầu, "Tôi nói thẳng luôn, hiện tại thị trường lợi nhuận điện thoại di động kiểu mới cũng không lớn, cô cũng biết khoa học kỹ thuật nước M rất phát triển, còn hợp tác với Đời Tư. Tần thị chúng tôi vốn không phải kinh doanh cái này, người nước ngoài đều quen thuộc với điện thoại di động nước M, nếu như các người thật sự có dự định bước vào ngành công nghiệp điện tử, tôi cảm thấy các người vẫn nên ở trong nước thì hơn."
Đi ra quốc tế . . . Nguy hiểm này quá lớn.

Ngành công nghiệp điện thoại di động khác với những ngành khác, ở nước ngoài cũng có những chiếc điện thoại di động quả táo rất nổi tiếng.

Mặc dù ngưỡng mộ công nghệ phát triển phần mềm của họ, quản lý của Tần thị cũng bắt đầu thuyết phục.

Nhưng hắn ta thấy Ninh Đào và Diệp Thiều Hoa không có ý bỏ cuộc, cũng không nói gì.

“Vậy thì tôi hy vọng những chiếc điện thoại mang nhãn hiệu của hai người sẽ bán chạy.” Hắn ta nâng cốc của mình lên.

Tuy nhiên đây là lời hắn nói, nhưng thật ra hắn không nghĩ rằng điện thoại di động của họ thực sự có thể bán chạy, các nước khác muốn liên hệ với hắn để phát triển ở nước ngoài, quản lý Tần cảm thấy có khi nó khó có thể phổ biến ở Trung Quốc.

Nếu như tìm thấy một vài ngôi sao lưu lượng, thì vẫn có thể thúc đẩy một số doanh số, nhưng giá quá lớn.
Quản lý Tần lắc đầu, hắn không cảm thấy điện thoại Diệp Thiều Hoa thiết kế có bao nhiêu sáng suốt, chỉ cảm giác Diệp Thiều Hoa quá mức tự tin, tuổi trẻ nóng tính, chờ sau khi nhận đả kích và tôi luyện, hẳn là tính tình có thể trầm ổn hơn chút.

Quản lý Tần vừa trở về, tổng giám đốc tìm hắn, "Bên Ninh Đào nói thế nào?"

"Muốn phát hành điện thoại di động mới, vẫn là lời cam đoan kia." Quản lý Tần thành thật trả lời, "Muốn chúng ta giúp họ khai thác thị trường nước ngoài."

"Điện thoại di động?" Tổng giám đốc lắc đầu, "Bây giờ có quá nhiều điện thoại di động nhãn hiệu cũ, chưa nói đến điện thoại di động quả táo. . . muốn ở đây thành danh về mảng điện thoại di động, trổ hết tài năng đã là quá khó khăn."

Quản lý Tần gật đầu, "Tôi cũng có ý nghĩ này, cho nên cũng không đáp ứng hiệp ước, chỉ mang về để cho ngài xem qua."
Tổng giám đốc ngẫm nghĩ một lần, vẫn buông xuống chuyện này.

Đầu tiên, Tần thị chủ yếu tham gia vào lĩnh vực tài chính, nhưng không tham gia vào lĩnh vực điện tử. Thứ hai, quá khó để điện thoại di động mới có thể đột phá ở trên thị trường.

“Chờ cơ hội hợp tác tiếp theo.” Cuối cùng hắn ta quyết định, “Nhưng nếu họ phát triển điện thoại di động với một loại phần mềm mới, chúng ta có thể cân nhắc.”

Dù sao Ninh Đào lấy ra mấy cái phần mềm quá tiên tiến.

**

Lô điện thoại thương hiệu E đầu tiên đã được kiểm tra chất lượng, chỉ có 10.000 chiếc sẽ được tung ra đầu tiên. Báo cáo kiểm tra chất lượng sẽ được phát hành trong tối nay và lên kệ bán hàng chính thức vào ngày mai.

Diệp Thiều Hoa vẫn ở trường khi nhận được báo cáo kiểm tra chất lượng.

Diệp Thần yêu cầu tài xế lái xe đến trường đón cô.
"Chị, tiếp đó chị muốn làm gì?" Diệp Thần nhìn Diệp Thiều Hoa, hắn bây giờ vẫn còn đang ở trong mộng.

Chị của hắn không phải cái gì cũng khôn