Chương 57: Nhanh trí thoát thân, Hằng Nga Trường Nga
Những tên này nói giọng Ả Rập, mang khẩu âm của Pháp, Dạ Cô Tinh chỉ có thể nghe đại khái mà thôi.
Tên cầm đầu kia để râu quai nón, da màu nâu nhạt, quấn một chiếc khăn che đầu màu trắng, ánh mắt hung ác, mang theo sự tàn nhẫn.
Vẻ mặt của tất cả những tên kia đều điên cuồng, kích động không thôi.
Dạ Cô Tinh toát mồ hôi, cô đã dẫm phải cái vận cứt chó lớn như nào mới có thể sáng sớm vừa ra khỏi cửa đã gặp phải phần tử khủng bố như vậy chứ?
“Lôi lái tàu lại đây.” Râu quai nón lên tiếng.
Có người nhận mệnh rời đi, tiếng đế giày thật to dẫm xuống nền tàu vang lên trong toa tàu như tiếng búa nện vào lòng mỗi người.
Ngay sau đó, tiếng la hét thảm thiết của đàn ông phát ra từ toa tàu bên cạnh.
“Phó thủ lĩnh, xử lý như thế nào?”
Tên kia kéo người tài xế sống dở chết dở, những vết máu ngoằn ngoèo dọc đường, nhưng sự phấn khích khát máu lại lóe lên trong ánh mắt.
“Lấy bom ra, cột lên.”
“Ha ha ha… em cũng nghĩ như vậy!”
Lái tàu sợ tiểu cả ra quần ngay lập tức, chắp tay cầu xin không ngừng, “Please… please…”
Nhưng lại đổi lấy những tiếng cười to khinh thường của những phần tử khủng bố kia.
< br>
“Ông nên vui mừng mới phải, chết vì Thánh A La, chết vì nhà nước Hồi Giáo vĩ đại…”
Tên cầm đầu kia để râu quai nón, da màu nâu nhạt, quấn một chiếc khăn che đầu màu trắng, ánh mắt hung ác, mang theo sự tàn nhẫn.
Vẻ mặt của tất cả những tên kia đều điên cuồng, kích động không thôi.
Dạ Cô Tinh toát mồ hôi, cô đã dẫm phải cái vận cứt chó lớn như nào mới có thể sáng sớm vừa ra khỏi cửa đã gặp phải phần tử khủng bố như vậy chứ?
“Lôi lái tàu lại đây.” Râu quai nón lên tiếng.
Có người nhận mệnh rời đi, tiếng đế giày thật to dẫm xuống nền tàu vang lên trong toa tàu như tiếng búa nện vào lòng mỗi người.
Ngay sau đó, tiếng la hét thảm thiết của đàn ông phát ra từ toa tàu bên cạnh.
“Phó thủ lĩnh, xử lý như thế nào?”
Tên kia kéo người tài xế sống dở chết dở, những vết máu ngoằn ngoèo dọc đường, nhưng sự phấn khích khát máu lại lóe lên trong ánh mắt.
“Lấy bom ra, cột lên.”
“Ha ha ha… em cũng nghĩ như vậy!”
Lái tàu sợ tiểu cả ra quần ngay lập tức, chắp tay cầu xin không ngừng, “Please… please…”
Nhưng lại đổi lấy những tiếng cười to khinh thường của những phần tử khủng bố kia.
< br>
“Ông nên vui mừng mới phải, chết vì Thánh A La, chết vì nhà nước Hồi Giáo vĩ đại…”