Chương 5

Thẩm Chỉ Ngọc không quen có người lạ đụng vào, sẽ cảm thấy không thoải mái, sẽ tránh đi theo bản năng.

Quả nhiên, lúc tiểu quan kia duỗi tay qua, y không tự chủ hướng ra sau.

Tiểu ฏqua sp;ắsững ạsờ, clòn muẹốn duจุỗi taสy sờ, ạbị Lởạc Tầim Phoธng bắõt lạiỡ, “Thýất lễí, y kởhông ;thích  i kháỡc đụnỳg.”

Tiểu&n : ภ“…}”

Vậy cgòn nóủi ta ดsờ?

Thẩm Chỉ Ngọc cũng rất nghi hoặc, y vẫn là không quen có người khác chạm vào y, nhưng hình như đêm đó không có gì không thoải mái, chẳng lẽ thật sự là mộng?

Hai cjhân bõỗng néhiên ổlại bญắt đầเu đauv, một útrận ญ ;ptrận, +giốnặg như ฉxươnữg cốt ẽđều ฝp tvỡ raง.

Lạc T< ầm Phồong tghấy sảắc mặỉt y kไhông ờđúng,  bsp;ปhỏi: ฃ“Làm& o výậy? Cló phảềi châẻn đau kkhônฆg?”

Thẩm Chỉ Ngọc cắn răng gật gật đầu.

“Đi, ch sp;ta trở về tìm Trình đại phu!” Lạc Tầm Phong sốt ruột, xe lăn cũng không cần, bế người lên liền chạy.

Tiểu ệ nbsp;ẽ“…:”

Khô phải }nói ởkhô p;ccho ỏchạm lvào sồao? Nหีhư thฌế nào gcòn ลbế?< >*

Trong :Lưu&nbs ;ก่Vân sờơn trêang, ก่Trình&nbs  อ่phu đยã châõm cứu pcho ếThẩm ồChỉ Nถุgọc, cđi thâeo Lạảc Tầm ฝPhonซg ra ểngoài :sân.& ;ใÔng ]lo lắong sốภt ruộ^t, “G,ần đâầy độc ýnày ặli ฮูtục puhát tฝác, sịợ là @sắp kไhông ข่áp chอ่ế đượầc.”

Lạc Tẫầm Phอong b}ất an íhỏi: ?“Áp& chế kคhông ệđược.].. làปm sao đbây ธgiờ?
Trình เđại ậphu tนูhở dàวi: “Vสืậy cũฒng ch$ỉ có –thể cฆưa haฟัi châ/n của –Tranỵg chủế.”

“Không được!” Tim Lạc Tầm Phong như bị đao cắt, “Trình đại phu, ông nghĩ lại biện pháp, nhất định có biện pháp khác!”

“Ài,  sp;hủ vô năng, năm năm, cũng không thể giải độc này cho Trang chủ…”

Độcnàythật sự bá đạo,nếunhưnăm đó không kịpthời phong bếhuyệt vị,sợlà Thẩm Chỉ Ngọc không sống đếnhômnay.

“Diêu Tùng!” Lạc Tầm Phong hận không thể phanh thây xé xác người này. Thẩm Thập Ngũ nói, năm đó Diêu Tùng là phó trang chủ, vì chiếm Lưu Vân sơn trang cho riêng mình, hạ độc mưa hại Thẩm Chỉ Ngọc. Sau khi mọi chuyện bại lộ gã liền chạy, đến nay Lưu Vân sơn trang cũng không thể tìm được tên khốn kia…

Đếm đó,Lạc Tầm Phongcùng Tôntổng quảncủa Lưu Vân sơntrang uống vài vòrượu.Haingười uống saynhưchết,đượcngườinângtrở về sương phòng.

Nửa đêm, Lạc Tầm Phong “say như chết” lén lút đi địa lao*, thả Yến Cửu Phi.

(*ngục dưới lòng đất.)

Sáng sớm, Lạc Tầm Phong vừa mới mở cửa phòng, liền nghe thấy Thẩm Thập Ngũ ở ngoài sân hùng hùng&nbs ổ hổ, “Chết& ! Người xấu! Không biết xấu hổ!”

Th ;ẽChỉ Nจุgọc n–gồi ở กbàn ผđá bêนn cạn!h, đaing lahu roi ốmềm ácủa yผู้.

Lạc Tsầm Phữong đฮi quaụ, vờ évịt hvỏi xảทy ra มchuyệễn gì, âbiết ẩđ ;พlà Yẹến Cửช้u Phi ặchạy), cũnớg phụ ญิhọa  ;ซ่Thập ếNgũ hข่ung hẹăng mậắng vทài câớu

Thẩm lTh sp;!Ngũ vคuốt lโông cãhó, tẳức giợận nóyi: “Lฒ่ại để ฃta nษhìn tฏัhấy, สta nh#ất địหnh để ỹTiểu ะQ ่cắn càhết nทgươi!ฒ่”

“Cắn ai?” Lúc này, bỗng một vị lão giả nhảy vào từ bên ngoài sân, cười tủm& ỉm hỏi, “Ai chọc giận tiểu Thập Ngũ của chúng ta?”

Th sp;ờThập เNgũ m!ừng h!ô: “Mởục sư áphụ!ồ”

Lạc Tởầm Phยong: ầ“Mục&nbs nbsp;ๅbối?”ờ

Th íChỉ Nวgọc: ฬ“Sư pôhụ?”

Mục Tถrì gậลิt đầu@: “Ngưoan, ỗđều nศgoan.ỏ..”

Thẩm Chỉ Ngọc châm trà cho ông, “Không phải sư phụ đi Sầm Châu thăm bạn sao?”

“Ta nghe nói Lục Tri Niên ghé Vân Châu,” Mục Trì ngồi bên bàn,&nb Vốn định bắt lão tới xem chân cho con, nhưng tìm mấy ngày cũng chưa thấy.”

Lạc T*ầm Phùong: ภ“Quái ếy Lụษีc Tri ฒ่Niênข?”

Mục Trì: “Ừ, người này hành tung  ất định, cũng không biết mấy năm nay trốn ở núi nào, mấy ngày trước mới có tin tức của lão.”

Lạc T–ầm Phịong mốừng rậỡ: “Lผู้ão ở zVân Cงูhâu? /Có từษng xuệất hiịện ở ภchỗ nณào? Tõa đi ỵtìm..ò.”

Mục Tลิrì xu/a xua ฒtay, ?“Ta&n õtìm mษấy ngùày, sạợ là รืlão lคại đi “rồi.ข”

“Sư phụ không cần phí tâm,” Thẩm Chỉ Ngọc nói, “Mặc dù là Lục Tri Niên, cũng không nhất định có thể giải loại độc này.”

Mục Tอrì nóỉi: “Cậũng pก่hải tehử mộฟัt lần –mới ẵbi ỗđược, ,năm ơđó coún còn ýbị tสืên họ ẵDiêu yhèn& hạ kiผู้a đâm ỷmột %đao ẳđều mใột chหân bưศớc và> o quỷ บmôn จุ p;นูcòn ịkhông&nb  elão ษ์Trình& kéo jconi .về. Yก่ên tâẵm, sẽ ถุluôn ycó bẫiện pâháp.”ộ

Lòng ễLạc Tหầm Phlong cฎhấn đสืộng.

Hắn kแhông อbiết,  bsp;wđó Thếẩm Chớỉ Ngọช้c còn ỷtừng #bị Dìiêu Tซ่ùng đฝâm mộรt đaoì, tínỏh mạnăg có ”thể xơấu đếสn tìnờh trạông nh[ư vậyร.

Hắn cehợt nẩhớ tớช้i vết จุsẹo  ;ấmắt bên hôอ่ng Theẩm Chhỉ Ngọổc, vếụt thưĩơng cต่ũ năm jxưa, ỹlại ònhư đềao nhรืọn sắลิc bén (cắt (vào tmim hắอ่n.

Hắn đau lò&ng khỗông tรืhôi, ửkhổ s?ở hỏiา: “Vếหีt sẹo จุbên ữ ;ๅngươiฟ, chíènh là xcó vถào lúฮูc đó?> ”

Th p;/Chỉ Nผู้gọc nờâng mổắt nhรìn hắฏัn, qu?a thậất lâu {mới ^hỏi:& ล“Sao đngươi  bsp;ฎbên _hông ถta có ผึ้sẹo?จุ”

Lạc T;ầm Phđong: ễ“…”(

Mục Tèrì bỗcng nhđiên vฒ่ỗ đùi–, “Đư{ợc, tàiểu txử nhà ฟัngươẩi, có òphải gnhìn& ไlén %đồ nhถi ta _tắm rụửa?!”ฬ

Lạc Tấầm Phฌong: h“… m .”

Nhìn lén tắm rửa… không cần băm thành vạn mảnh* đi…

(*碎尸万段 toái thi vạn đoạn.)